Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 181

Lại qua mấy ngày, Tống Tân Đồng đang trong chuồng ngựa đút thức ăn cho đại hồng đâu: “Đại hồng sắp sinh đi?”

“Sắp, hôm trước còn mời thú y qua đây xem, nói chừng mười lăm tháng năm sẽ sinh.” Vương thị trả lời.

“Vậy đem đại phu kia mời theo ở, đừng để đến lúc đó các ngươi lại luống cuống tay chân.” Tống Tân Đồng lại đút cho Đại Hồng thêm mấy củ cà rốt mật: “Đại hồng này đã hoài thai một năm đâu, cuối cùng thời cơ đã chín muồi.”

“Là đã lâu rồi.”

“Cô nương bây giờ đã sắp hai tháng, đánh giá tháng chạp liền sinh, sinh trong tháng chạp cũng tốt, thanh nhàn không nóng, ở cữ cũng không cần lo sẽ nóng.” Vương thị nói.

Tống Tân Đồng vỗ vỗ lưng Đại Hồng: “Chính là sợ lạnh.” Lục gia cũng không ấm như vậy.

“Không bằng cô nương có thể sửa sang lại phòng nghỉ, cũng làm được loại nhà ấm này, đến lúc đó sẽ không sợ.” Vương thị nói.

“Thật phiền toái, đến lúc đó lại nói.” Tống Tân Đồng vừa dứt lời, bên kia thôn liền truyền đến tiếng pháo bùm bùm: “Trong thôn lại có hỉ sự gì vậy?”

“Không có nghe nói nhà ai thành thân a? Nô tỳ đi ra ngoài xem một chút.” Vương thị vội vã đi ra ngoài tường rào.

Giây lát sau, Vương thị trở về: “Cô nương, nghe Tạ phu nhân nói là Tống gia trong thôn, có lẽ là đại hỉ sự ạ, bà phái đi nhìn, cô nương có muốn đi xem một cái?”

Hỉ sự này? Chẳng lẽ là đỗ tú tài? Tú tài này dễ thi như vậy hả?

Tống Tân Đồng đang định đi tới xưởng ở cửa thôn đâu, đã như vậy liền đi xem náo nhiệt đi, đem củ cà rốt cuối cùng bỏ vào miệng Đại Hồng sau đó dưới sự hầu hạ của Đại Nha đi vào trong thôn.

Tống gia chưa tới chỗ cây đa lớn, đi tới biên cây đa lớn là có thể nhìn thấy cổng Tống gia.

Tống Tân Đồng vừa mới đến gần dưới cây đa lớn liền nhìn thấy ngoài Tống gia vây đầy người.

“Ôi, Trương Thúy Hoa ngươi sau này sẽ là nương của tú tài, thật đúng là chúc mừng nha.”

“Tống Trường Viễn nhà ngươi lúc nào về a, để chúng ta nhìn nhìn tú tài công a.”

“Trương bà tử ngươi hôm nay là nãi nãi tú tài, sau này cả thôn ngươi là phong quang nhất.”

“Cũng không là.”

“Hỉ sự lớn như vậy, Trương Thúy Hoa các ngươi phải mời khách a.”

Trương Thúy Hoa đứng ở cửa viện bưng hạt dưa chia cười đến toe toét: “Phải mời phải mời, chờ Trường Viễn nhà ta về sẽ làm.”

“Vậy nhưng phải mời chúng ta đến a.”

“Phải vậy, đến lúc đó đều đến a.”

“Sau này thôn chúng ta nhưng liền có hai tú tài, Đào Hoa thôn chúng ta muốn dương danh rồi.”

Không biết là ai nói một câu: “Hắc, Lục tú tài hủy dung kia sao so được với Tống tú tài a, Tống tú tài sau này nhưng là phải thi cử nhân, thi trạng nguyên, tiền đồ vô hạn đâu.”

Lời này vừa ra, mọi người đều suy nghĩ một chút cũng phải, Đại Chu triều nặng dung nhan, hủy dung đâu còn được khoa khảo a?

Vừa nghĩ như vậy, liền có không ít người phụ họa nói: “Lục tú tài kia chính là thua kém Lục tú tài, cả ngày trốn trong nhà không ra, còn không phải là bởi biến dạng, cũng là Tống Tân Đồng không kẻ nào cưới kia mới nguyện ý gả, mọi người nói có đúng không a?”

Đại đa số người đều giúp việc trong xưởng cho nên đều không hé răng, chỉ có số ít mấy người quan hệ vô cùng tốt với Trương Thúy Hoa phụ họa mấy câu.

Tạ thẩm mắng to: “Ngươi đây là nói cái gì, Lục tú tài tuy vô pháp khoa khảo, nhưng hắn ở trong thôn xây học đường, con cái mọi người đều đi học biết chữ đâu, hơn nữa Tân Đồng mở phường đâu, hai tháng này chúng ta nhưng đều buôn bán lời không ít tiền, các ngươi nói lời này thật không đuối lý hả?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Diệp Quế Hoa lớn tiếng nói: “Hắc, ta nói nói thì sao, sự thực chính là như vậy còn không cho người nói? Một văn tiền một cân khoai lang, nàng cũng không biết xấu hổ xuất thủ, chính nàng mang vàng đội bạc, còn không cho phép chúng ta nói? Còn có Lục tú tài dựa vào Tống Tân Đồng ăn cơm mềm đâu, một tiểu bạch kiểm, vẫn là Tống tú tài tốt, sau này nhưng là phải làm đại quan.”

Trương bà tử và Trương Thúy Hoa đắc ý cực, mắt đều vọng đến trên trời rồi, miệng tùy ý nói: “Ơ kìa ơ kìa, các ngươi đừng nói như vậy, Trường Viễn nhà ta tuổi còn nhỏ, không chịu nổi các ngươi khen như vậy.”

“Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy.” Đại Nha xắn tay áo lên muốn đánh người, Tống Tân Đồng vội đè tay Đại Nha xuống, chỉ là lạnh mặt nhìn những người này.

Không ít người thấy Tống Tân Đồng tới, trên mặt đều thay đổi, cũng không biết mấy lời nịnh hót ấy nghe được bao nhiêu.

“Tân Đồng, ngươi đừng nóng giận, đứa nhỏ trong bụng quan trọng.” Tạ thẩm vội đẩy ra, đỡ Tống Tân Đồng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mấy kẻ này chính là đố kỵ ngươi, ngươi chớ để trong lòng.”

Tống Tân Đồng nhìn mấy mấy phụ nhân cúi đầu, quay đầu phân phó Đại Nha: “Ngươi đi ghi lại mấy nhà nói xấu cô gia kia, chờ đến mùa thu khoai lang sẽ không thu bọn họ.”

Lời này vừa nói ra, nhà mấy người nói xấu lập tức biến sắc.

Một chiêu này thật đủ ác, đáy lòng Tạ thẩm than thở, năm nay người trong thôn đều chạy đi khai hoang trồng khoai lang, nhà ai cũng có hai, ba, năm mẫu, nếu như không thu, mấy kẻ ấy đến một năm sau đều chỉ có thể ôm khoai lang khóc.

Đại Nha hiểu ý, đảo qua mấy phụ nhân kia: “Nô tỳ đều nhớ kỹ.”

Mấy người đều sắp muốn khóc, nhao nhao oán trách nhìn về phía Diệp Quế Hoa: “Tân Đồng, đều là một mình Diệp Quế Hoa nói, chúng ta cũng không nói gì, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với chúng ta, van cầu ngươi.”

Tạ thẩm lạnh giọng cười: “Bây giờ các ngươi mới hối hận, chậm rồi!”

“Muốn trách thì trách Diệp Quế Hoa đi.” Tống Tân Đồng nhìn lướt qua Diệp Quế Hoa cùng Trương Thúy Hoa đang vẻ mặt đắc ý: “Con người ta trước nay nhân thiện, khai xưởng cũng không quên mọi người, khoai lang một văn tiền một cân ở bên ngoài đâu cũng không mua được, nếu mọi người ngại ít, cũng không cần đưa tới.”

“Chúng ta nguyện ý, chúng ta nguyện ý, Tân Đồng ngươi đừng nóng giận.”

Diệp Quế Hoa bởi đại nữ nhi Vạn A Kiều đi làm thiếp sau đó đưa chút ngân lượng về, cho nên năm nay chỉ trồng ba mẫu khoai lang, nhưng chút tiền cũng là tiền a, Diệp Quế Hoa cũng không muốn vứt bỏ: “Ngươi để mọi người chúng ta trồng khoai lang sao lại không thu? Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào ta là lão bản, ta định đoạt.” Tống Tân Đồng cười lạnh: “Ta cũng không muốn tốn tiền còn bị người mắng, ta cũng không có khoan hồng độ lượng như thế.”

Nói xong quay người muốn đi.

“Tân Đồng, ngươi tha thứ chúng ta đi, chúng ta thực sự không phải cố ý, nhà chúng ta đào tám mẫu đất trồng khoai lang a, van cầu ngươi Tân Đồng, ngươi lấy giá hời cũng được.” Phụ nhân ‘ba ba’ cho mình mấy bạt tai: “Tân Đồng, sau này ta cũng không theo Diệp Quế Hoa các nàng nói hươu nói vượn, van cầu ngươi.”

Nếu như về nhà bị nam nhân trong nhà biết, còn không đánh chết chính mình.

“Nói không thu sẽ không thu.” Tống Tân Đồng cười lạnh, không phản ứng bà ta, trực tiếp đi về phía xưởng, độc lưu một mảnh tiếng khóc. (Pen: Đáng đời lũ vô ơn, nhận chỗ tốt của người còn nói xấu người ta.)

Chờ người đi xa, Trương Thúy Hoa nhổ một tiếng, châm ngòi nói: “Tống Tân Đồng này tâm quá độc ác, các ngươi trồng nhiều khoai lang như vậy bán cho nàng, vạn nhất ngày nào đó tâm tình nàng không tốt sẽ không thu của các ngươi, các ngươi không phải sẽ thua thiệt sao? Làm như mình là huyện lão gia á? Ai cũng phải vô cùng cung kính nàng? Ta phi, cái thứ đồ chơi.”

Có người lưu lại nghe, có người rất mau rời khỏi cái đất thị phi này, ai biết có thể lại lần nữa truyền vào trong Tống Tân Đồng hay không, vạn nhất lại không thu nhà mình thì sao?
Bình Luận (0)
Comment