Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 196

Trương bà tử bị hù đến sửng sửng sốt sốt, nhưng bà ta lăn lộn trong sự nghiệp cãi nhau mấy chục năm rồi, rất nhanh đã lại thanh tỉnh lại, mở miệng liền muốn mắng chửi người, đột nhiên nghĩ đến nhờ vả của nhị tôn tử bọn họ trước lúc ra cửa, lại vội vàng ngậm miệng.

Tống Tân Đồng nhìn Trương bà tử mắt không ngừng chuyển động liền biết bà ta trong đáy lòng lại tính toán cái gì, nàng nhìn nhìn mặt trời bên ngoài đã treo cao cao trên trời, canh giờ đã không còn sớm, tức thì cũng không còn nhẫn nại dây dưa với Trương bà tử, vỗ vỗ váy: “Vương thẩm, đem bà ta đuổi ra ngoài.”

“Từ từ.” Trương bà tử hô to một tiếng, bạc của bà ta còn chưa lấy được đâu, không thể cứ đi như vậy: “Muốn ta đi cũng có thể, ngươi phải cho ta bạc.”

“Cho ngươi bạc?” Tống Tân Đồng cười lạnh một tiếng, nàng liền nói hôm nay sao Trương bà tử kỳ quái như thế, bây giờ cuối cùng đi vòng lên đề tài chính rồi, muốn bạc làm tiệc rượu phải không? Thảo nào vẫn liếm mặt thỉnh cầu nàng đi dính líu quan hệ.

“Đúng, mười lượng… không đúng, một trăm lượng.” Trương bà tử so bàn tay to ra, miệng liền nói ra một con số coi như hài lòng: “Ta chỉ cần một trăm lượng, lại nhiều cũng không cần ngươi.”

Chỉ cần một trăm lượng? Khẩu vị Trương bà tử trở nên nhỏ như vậy khi nào thế? Tống Tân Đồng cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Trương bà tử, lạnh giọng nói: “Cho ngươi bạc, dựa vào cái gì ta cho ngươi bạc? Mặt ngươi cũng đủ lớn!”

Trương bà tử mở miệng liền muốn mắng chửi người, nhưng há miệng lại nhịn: “Nếu ngươi cho ta bạc, sau này ta sẽ không mắng các ngươi là sao chổi.”

“A, ta còn phải đến cảm ơn ngươi đúng không?” Tống Tân Đồng thật cảm thấy mạch não của Trương bà tử thật trâu bò, cảm thấy thật đó!”

“Không cần, cho ta bạc là được.” Trương bà tử mặt dày mày dạn vươn tay đáy lòng cũng biết mình đi nhầm một bước này, lúc đi vào sớm nên đòi, náo loạn một phen như vậy sợ là không dễ lấy, ai, sớm biết không lấy cái đồ chơi nhìn đẹp đáng giá hơn kia.

“Ha hả, mặt thật lớn! Ta cho ngươi om sòm đến hoảng.” Tống Tân Đồng nhìn về phía Vương thị: “Đem bà ta đuổi ra ngoài, đuổi không ra liền lấy gậy gộc đánh cho bà ta ra!”

Vương thị và Dương Tiểu Nguyệt sớm bị đẩy ra sau cũng đã thay đổi công cụ tiện tay, bây giờ nghe được sai bảo lập tức vọt vào, cầm gậy gộc liền nhằm Trương bà tử đánh.

Trương bà tử chạy rất nhanh, thoáng cái trốn khỏi chính sảnh, chạy vào trong viện: “Ôi uy, đánh chết người rồi nha, đánh chết người rồi nha, đồ không lương tâm nha…”

“Hung hăng đánh cho ta! Để cho bà ta nhớ thật lâu!” Tống Tân Đồng căn bản không coi bà ta là nãi nãi, lúc trước đều là quá tốt tính, không giáo huấn bà ta thật ngoan thì bà ta không nhớ được: “Đánh chết tính ta!”

“Ôi uy, ôi uy, đánh chết người rồi nha…” Trương bà tử kêu không ngừng chạy ra cửa, chạy đến cạnh bức phù điêu còn ngã cái bịch.

“Ha ha ha.” Tống Tân Đồng chống nạnh nhìn bộ dáng nhếch nhác của bà ta, không khỏi buồn cười.

“Đây là làm gì!” Vạn thôn trưởng vội vã đi từ bên ngoài vào, nhìn Trương bà tử nằm sấp trên mặt đất, lại nhìn về phía Tống Tân Đồng bên cạnh: “Các ngươi đây là làm gì! Muốn tai nạn chết người!”

“Thôn trưởng a, các nàng muốn đánh chết ta lão bà tử này rồi a … “ Trương bà tử thấy cứu tinh tới, cũng không chạy, nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm lăn lóc nói: “Đánh toàn thân ta đều đau đau chết ta rồi, ta muốn chết a…”

Vương thị và Dương Tiểu Nguyệt thối lui đến cạnh Tống Tân Đồng: “Cô nương, chúng ta cũng chưa đánh đâu, đều đánh trên mặt đất.”

Tống Tân Đồng gật đầu, hai mẹ con Vương thị là người biết đúng mực, nàng đi về phía trước hai bước, chỉ vào Trương bà tử nói: “Thôn trưởng tới vừa lúc, bà ta lén lén lút lút chạy vào trong nhà ta, trộm đồ của nhà chúng ta, vừa vặn chúng ta bắt được, để cho bà ta lấy ra, đánh chết bà ta cũng không lấy, còn khóc lóc om sòm nói chúng ta đánh bà ta, còn thỉnh thôn trưởng xử lý theo lẽ công bằng.”

Vạn thôn trưởng nhìn chằm chằm Trương bà tử nằm trên mặt đất: “Phải không?”

“Các nàng nói dối, các nàng ba cái đánh một mình lão bà tử ta…” Trương bà tử vừa khóc vừa nói: “Ta không có trộm đồ.”

“Thôn trưởng ngươi xem một chút trong quần áo bà ta giấu cái gì sẽ biết.” Tống Tân Đồng nói: “Ngươi xem có phải nhô ra hay không? Là một bầu rượu nhỏ bằng bạc của bọn ta.”

“Phải không?” Vạn thôn trưởng nhìn nhìn về phía trên người Trương bà tử, quả nhiên thấy trước ngực Trương bà tử nhô ra một khối to:” Mau lấy ra trả lại cho người ta, cẩn thận đưa ngươi đi gặp quan!”

Trương bà tử che ngực: “Phi lễ a, ánh mắt Vạn thôn trưởng ngươi nhìn ở đâu hả? Lão không biết xấu hổ, quá khinh người, ta không muốn sống ta nhảy sông đi.”

“Bị người oan uổng thì thôi, còn bị sắc quỷ nhìn chằm chằm ta không sống nga… ta vì Tống lão đại thủ tiết mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp loại chuyện này nha, sau này xuống âm phủ, sao ta bàn giao với hắn đây… ô ô ô … ta không trong sạch rồi…”

Tống Tân Đồng nghe thấy đoạn này, phù một tiếng cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Vạn thôn trưởng, mặt hắn tức đến tái rồi, râu run run lên, nói đều nói không thông luôn: “Ta ta … ngươi… ngươi….”

Lúc này Đại Nha ra ngoài làm việc từ bên ngoài đi vào, Tống Tân Đồng vội gọi nàng ném Trương bà tử ra ngoài, miễn cho đem Vạn thôn trưởng tức giận đến trúng gió, đến lúc đó dính đến nàng thì lớn chuyện rồi!

“Được rồi.” Đại Nha khí lực lớn, thoáng cái liền đem Trương bà tử nâng lên vứt xuống ngoài cửa, sau đó ‘phanh’ một tiếng đóng cửa, bước nhanh vào, đem một bầu rượu nhỏ sáng trưng giơ lên: “Cô nương, nô tì đem cái này cầm về.”

“Làm được không tệ.” Tống Tân Đồng quay đầu nói với Vương thị: “Mau, đem mặt đất quét đảo qua, bẩn.”

“Dạ, nô tỳ đây liền quét.” Mẹ con Vương thị lập tức cầm cái chổi đi vào nhà, đem mặt đất không nhiễm một hạt bụi lại quét một lần, còn lấy cây lau nhà vải Tống Tân Đồng dạy các nàng làm mà kéo.”

“Thôn trưởng qua đây là có chuyện?” Tống Tân Đồng mặc dù bảo Tiểu Nguyệt đi gọi thôn trưởng, nhưng Tiểu Nguyệt không đi được, nơi đây lại là cuối thôn, cũng không phải ngày đốn củi, ít người đi qua.

Sắc mặt Vạn thôn trưởng khó coi, từ trong quần áo lấy khế đất ra đưa cho Tống Tân Đồng: “Khế đất ta đã thay ngươi làm tốt, ngươi xem một chút.”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn, ấn đỏ bên trên đặc biệt sáng rõ: “Cảm ơn thôn trưởng.”

“Không cần, không cần.” Vạn thôn trưởng cau mày nói: “Trương bà tử đến náo vì cái gì? Ta cũng không tin là bà ta đặc biệt chạy đến trộm đồ.”

“Muốn bảo ta cho bạc.” Vừa nhắc tới bà ta, ngữ khí Tống Tân Đồng cũng không tốt: “Thôn trưởng, bà ta luôn luôn không nhớ kỹ, đem thư đoạn tuyệt như trò đùa, quá tam ba bận, nếu có lần sau nữa, thôn trưởng ngươi cũng đừng ngăn chúng ta.”

Lúc trước bởi Tống Trường Viễn muốn đi thi tú tài, bọn Trương bà tử không dám làm ầm ĩ, hiện tại thi đỗ, bọn họ lại quên uy hiếp lúc trước, lại chạy ra nhảy nhót.

Vạn thôn trưởng cũng sớm bị một nhà Trương bà tử làm phiền nhưng mỗi lần cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là tiểu đánh tiểu nháo, cũng không cách nào trọng phạt. Hiện tại Tống Tân Đồng phát đạt, cho hắn không ít chỗ tốt, hắn cũng biết nên xử lý như thế nao:”Được, lần sau ta không ngăn cản.”
Bình Luận (0)
Comment