Đối mặt với chất vấn của Tống Tân Đồng, Lục Vân Khai ngốc một chút, vội nói: “Ta không phải cố ý, chỉ là quá gấp.”
Lục Vân Khai đem Tống Tân Đồng đặt trên tảng đá ngồi xuống, hắn thì nửa ngồi xổm trên mặt đất, lấy ngoại sam lau nước trên chân cho nàng:” Đáy nước trơn, nếu như té thì làm sao bây giờ?”
Tống Tân Đồng cũng biết là bản thân mình nhất thời hứng khởi, đã quên mất trong bụng còn có một đứa đâu, đuối lý khẽ nói: “Ta giẫm trên đá cuội, cẩn thận tránh rồi.”
“Vậy cũng không được, nước lạnh như vậy, bị dính hàn khí làm sao?” Lục Vân Khai đeo bít tất vải cho Tống Tân Đồng: “Ta cũng không phải là nghĩ hung dữ với nàng, chỉ là nàng hành sự như vậy, ta thực sự quá lo lắng.”
“Ta biết, lần sau sẽ không.” Tống Tân Đồng nhìn nam nhân ngồi xổm trên đất vì mình mang giày, đáy lòng dâng lên cảm động, nam nhân ở hiện đại có thể thay vợ đeo bít tất có rất ít, huống chi là cổ đại chứ? Lục Vân Khai chàng đối với ta như vậy, sau này ta không thể rời khỏi chàng thì nên làm gì bây giờ?
“Nàng như vậy làm sao ta yên tâm được? Sau này sợ là phải buộc nàng lại bên người, không cho phép nàng ra cửa.” Lục Vân Khai đeo giày vào cho Tống Tân Đồng, tức giận nói.
“Tốt, giắt trên đai lưng chàng, chàng đi học đường dạy học ta cũng đi theo.” Tống Tân Đồng nghĩ nếu thật là như vậy, sợ là cũng bị cười chết.
Lục Vân Khai nghe vợ yêu nói đùa, cười nhạo một tiếng, nói: “Nàng còn dám lại không nghe lời, ta để nương thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng.”
“A?” Từ sau khi nàng mang thai, Lục mẫu liền bất kể mà quản nàng đến lợi hại, này không thể làm, kia không thể đụng, mỗi ngày được ra tuần sát cũng là nhờ Lục Vân Khai nói chuyện giúp mới được phép: “Đây chẳng phải là một chút tự do cũng không có, lúc trước chàng đáp ứng ta cũng không thể không đảm bảo.”
“Ta biết nàng thông minh, nàng có ý nghĩ, cũng có chủ ý, không giống những nữ tử khác.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, thập phần nghiêm túc nói: “Ta không ngăn cản nàng làm chuyện muốn làm, nhưng chỉ có một chút, ta hi vọng nàng hứa với ta, ta không muốn nàng bị thương, nàng nhất định phải nhớ.”
“Biết, lần sau ta sẽ không.” Tống Tân Đồng cũng biết nàng cởi giày xuống nước là không nên, dù sao có em bé, nếu như bị ngã chẳng phải là nguy hiểm.
Ai, cũng tại nhớ đến chuyện kiếp trước, trong lúc nhất thời không nhịn được.
Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai thối thối, quay người đem ống trúc cho hắn nhìn: “Ta chỉ là muốn nhớ lại chuyện bắt cua trước đây, này không bắt lấy lại bắt lấy quên mất, cho nên mới cởi giày, chàng đừng nóng giận, cũng đừng nói nương, được không?”
Nói xong lại hôn hôn môi Lục Vân Khai, mềm giọng dỗ hắn: “Được rồi được rồi, chàng lại tức giận ta sẽ khóc a.”
Lục Vân Khai nhìn nhìn con cua trong ống trúc, nhíu nhíu mày: “Đại phu nói nàng mang thai, không thể ăn đồ lạnh, thả đi.”
“Đừng, ta không ăn.” Tống Tân Đồng thật đúng là không muốn ăn nó: “Cho mấy đứa Đại Bảo đi, khẳng định chúng không bắt được gà rừng, đến lúc đó đừng khóc.”
Lục Vân Khai bất mãn: “Chưa bắt được liền chưa bắt được, khóc cái gì mà khóc, nàng quá chiều bọn nó.”
“Ta sủng đệ đệ ta có gì sai, chàng đây làm tỷ phu đừng cả ngày xụ mặt.”
“Ta là tỷ phu bọn hắn, đương nhiên phải có uy nghiêm.”
Tống Tân Đồng cười cười, lại hôn hôn hai má không có biểu tình gì của Lục Vân Khai: “Lúc buổi tối sao chàng không xụ mặt?”
Buổi tối… Lục Vân Khai xấu hổ nhắm mắt, khụ khụ hai tiếng sau đó nói sang chuyện khác: “Ta đã bắt được cá, nàng xem một chút.”
Nói rồi đem rổ ôm qua đây, hai con cá trích nằm trong rổ, miệng lúc đóng lúc mở, giống như sắp chết vậy.
“Ơ kìa, chúng nó sắp không còn thở.” Tống Tân Đồng vội đem rổ đặt vào mép nước, nước thoáng cái chảy vào rổ, cá vừa có nước, nháy mắt đã sống lại.
“Tỷ, ai không còn thở a?” Cặp song sinh bọn họ từ chỗ đất hoang bên kia chạy tới, líu ríu nói không ngừng: “Tỷ, tỷ, chúng ta không bắt được gà rừng.”
“Tân Đồng tỷ tỷ, chúng ta ở trên cây tìm được trứng chim.”
“Tỷ, tỷ, chúng ta tìm được trứng chim rất nhỏ, chỉ lớn có một chút như vậy.” Tiểu Bảo tiến đến bân người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, nhìn cá trong rổ: “A, có cá, tỷ người bắt được cá a? Thật là lợi hại!”
“Là tỷ phu bắt.” Tống Tân Đồng nói.
“Là tỷ phu a.” Tiểu Bảo trong nháy mắt không vui sướng như vậy, ngữ điệu thấp đến không biết bao nhiêu: “Tỷ phu lợi hại.”
“Tỷ, đây là cái gì?” Đại Bảo nhìn bên người Tống Tân Đồng còn đặt một cái ống trúc, hiếu kỳ chạy tới, nhìn vào bên trong: “Bên trong là con cua?”
“Là con cua.” Tống Tân Đồng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hai cậu: “Sao chạy ra mồ hôi nhiều như vậy, mau ngồi xuống nghỉ một chút.”
Cẩu Đản Nhi dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó đã muốn cởi quần áo.
Tống Tân Đồng mắt sắc nhìn thấy, vội ngăn hắn lại: “Cẩu Đản Nhi đừng cởi, ở đây gió lớn, ngươi chờ chút nữa liền mát mẻ, cởi ra dễ nhiễm phong hàn.”
“Vậy ta không cởi.” Cẩu Đản Nhi nghe lời càng làm quần áo đóng trở lại, đi tới bên người Đại Bảo:”Thật nhiều con cua, Tân Đồng tỷ tỷ ngươi bắt?”
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai giả thâm trầm không nói lời nào, gật đầu cười: “Đúng vậy.”
“Oa, Tân Đồng tỷ tỷ ngươi rất lợi hại, ngươi cũng không sợ nó kẹp lấy tay ngươi.” Vẻ mặt Cẩu Đản Nhi mang biểu tình nghĩ mà sợ: “Ta mấy ngày trước đi dòng suối nhỏ trong thôn bắt, liền bị kẹp lấy, đau quá, đều chảy máu.”
“Ngươi không cần bắt lấy cái càng của tụi nó thì sẽ không bị kẹp, phải bắt vỏ tụi nó từ phía sau, như vậy mới không dễ bị kẹp.” Tống Tân Đồng dùng ngón cái cùng ngón trỏ tạo tư thế: “Như vậy, các ngươi có muốn thử một lần hay không?”
“Dạ.” Cẩu Đản Nhi luôn luôn rất can, tức thì liền chạy tới hạ du con lạch đi bắt cua, mấy người hầu bên cạnh cũng vội vàng đi theo.
“Cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng nhắc nhở một câu, sau đó lại nhìn về phía Đại Nha: “Ở trong đó cũng có trúc, làm cho bọn hắn mỗi người một cái ống trúc.”
Đại Nha lập tức ứng hạ: “Dạ.”
Cẩu Đản Nhi bọn họ đều là mấy con khỉ nhỏ đã lăn lộn trong suối nhiều năm, không bao lâu đã nghe bọn hắn hô: “Bắt được một con, thật lớn.”
“Ôi, dám chạy, xem ta không bắt được ngươi!”
…
Cặp song sinh nhìn Cẩu Đản Nhi bọn họ chơi đến cao hứng bừng bừng thấy rõ, mắt hai cậu chờ đợi vô cùng, nhưng tỷ cùng tỷ phu đều ở đây, hơn nữa tỷ không để cho hai cậu nghịch nước, hai cậu không dám đi.
Cặp song sinh quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, bộ dạng muốn đi mà không dám nói, thật là cực đáng yêu.
“Muốn đi?” Tống Tân Đồng hỏi.
Đại Bảo thoáng nhìn Tống Tân Đồng một cái, chần chừ một chút sau đó gật gật đầu.
Tống Tân Đồng lại hỏi Tiểu Bảo: “Đệ thì?”
Tiểu Bảo cũng gật gật đầu: “Tỷ, chúng ta chỉ đi chơi một lúc, một lúc là được.”
Tống Tân Đồng vờ khó xử nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Vậy đi chơi một hồi, chờ chúng ta về nhà phải đi cùng.”
“Dạ.” Tiểu Bảo cao hứng đến nhảy bật lên, Đại Bảo thì ổn trọng một chút cũng là mím môi cười trộm.
“Đi đi, nhưng cẩn thận một chút, đừng làm ướt quần áo.” Tống Tân Đồng thay hai cậu vén ống quần quá gối, dặn dò: “Cẩn thận chớ bị kẹp lấy.”
“Ân.” Cặp song sinh ứng hạ sau đó liền không thể chờ được mà chạy vào con lạch nhỏ phía trước, gia nhập đại quân bắt cua.
Rất nhanh, tiếng cười vui thích lanh lảnh của mấy hài đồng truyền khắp chốn sơn dã, theo tiếng gió bay về phương xa.