Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 246

Sáng sớm hôm sau, hai cỗ xe ngựa trang bị nhẹ nhàng thoải mái lặng yên không tiếng động rời thôn, một đường hướng bắc, hướng phương bắc huyện Thanh Giang đi.

Cặp song sinh hai cậu ngồi chồm hổm trên xe ngựa, bám lên sau cửa sổ nhìn lại phía thôn tọa lạc tại non xanh nước biếc, Tiểu Bảo rất kích động nói: “Ca ca ngươi xem, thôn chúng ta càng lúc càng nhỏ.”

Đại Bảo chen lấn hướng ra ngoài xe ngựa, “Đều nhìn không thấy bóng người.”

Tống Tân Đồng ngồi ở bên kia xe ngựa, lo lắng nhìn hai cậu hơn nửa thân thể đều đưa ra, vội kéo y phục hai cậu xách trở lại, “Xe ngựa này chạy nhanh như vậy, hai đứa cũng đừng để ngã ra.”

“Tỷ yên tâm, đệ nắm rồi.” Đại Bảo nói.

Tiểu Bảo cũng phụ họa gật đầu, “Đệ nắm lấy ca ca.”

“Mấy đứa có khí lực lớn như vậy? Nếu như xe ngựa đi qua chỗ gồ ghề, thoáng cái giật lên, hai đứa các ngươi sẽ y như gà con vậy, thoáng cái liền nhảy bay ra ngoài.” Tống Tân Đồng chính sắc nói với hai cậu: “Sau này cũng không thể đem thân thể tham phát ra đi.”

“Ha ha, gà con.” Tiểu Bảo che miệng cười khanh khách không ngừng: “Ca ca ngươi là gà con.”

“Ngươi mới là, thấp hơn ta.” Đại Bảo quy quy củ củ ngồi ở trong xe ngựa, làm ra một tư thế cúi nhìn: “Đệ đệ, ta cũng có thể nhìn thấy đầu của ngươi.”

Tiểu Bảo cũng lập tức ngồi thẳng thẳng lưng, ngang đầu: “Tỷ, người xem đệ và ca ca ai cao?”

Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo rõ ràng thấp hơn nửa tấc: “Thường ngày có phải đệ lại không ăn rau xanh hay không?”

Đáy mắt Tiểu Bảo lóe lên một tia chột dạ, quay đầu nhìn ra nơi khác, né tránh nói: “Không có, tỷ đều nhìn chằm thì đệ ăn.”

“Vậy thường ngày nếu lúc không nhìn chằm chằm đệ có phải sẽ không ăn hay không?” Thanh âm Tống Tân Đồng đột nhiên trầm xuống: “Đệ xem ca ca mỗi lần liền ăn rau xanh, còn ăn dưa chuột, củ cải mấy thứ hắn không thích ăn, phải ăn nhiều mới có thể cao, biết không?”

Tiểu Bảo ủy khuất cúi đầu, không nói lời nào.

Đại Bảo vừa nhìn bộ dáng Tiểu Bảo thì liền biết cậu ngượng, vội hướng Tống Tân Đồng thay Tiểu Bảo cầu xin tha thứ: “Tỷ, Tiểu Bảo cũng ăn, chính là không ăn nhiều như đệ.”

“Phải không? Vậy có phải ca ca đem rau xanh ăn xong luôn hay không? Tiểu Bảo không ăn rau xanh?” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bảo, cho cái bậc thềm: “Vậy buổi trưa ca ca không thể ăn rau xanh, toàn bộ tặng cho đệ đệ ăn.”

Đại Bảo ừ gật đầu: “Vậy buổi trưa đều cho đệ đệ ăn.”

Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo đệ nói xem?”

Tiểu Bảo cả kích thoáng nhìn Đại Bảo một cái, sau đó nhìn Tống Tân Đồng, ngượng ngùng nói: “Tỷ, ca ca cũng ăn, bọn đệ đều lớn cao hơn.”

“Còn ăn thịt nhiều hơn, ăn nhiều cơm, không thể chỉ ăn đường, ăn thịt khô, bánh ngọt.” Đại Bảo là một tiểu lão sư trợ giáo nghiêm ngặt, lại cường điệu lần nữa: “Đúng hay không tỷ.”

“Đúng.” Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng Tiểu Bảo đỏ mặt, liền biết cậu lại ăn không ít đường, bánh ngọt này nọ, mỗi lần tới bữa chính liền ăn không vô, thừa dịp mấy ngày nay ăn ở đều ở cùng một chỗ, sửa thói quen của cậu một chút cho tốt: “Hai đứa còn nhớ cha cao bao nhiêu sao?”

“Cha rất là cao, bọn đệ muốn nhìn cha như vậy: “Cặp song sinh đều làm động tác ngưỡng vọng: “So với tỷ phu còn cao hơn.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cha không có cao bằng Lục tú tài, hẳn là cặp song sinh trong một năm này lại cao không ít, mà chiều cao của cha vẫn là tồn tại trong trí nhớ cho nên mới phải nói như vậy.

“Đúng vậy, hai đứa các đệ nhưng phải ăn nhiều cơm ăn ít đồ ăn vặt, sau này so với cha còn cao hơn.” Tống Tân Đồng nói xong xốc mành xe ngựa lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Sắp đến thị trấn.”

“Tỷ, chúng ta đi thị trấn chơi một hồi sao?” Tiểu Bảo lập tức sáng mắt, hưng phấn hỏi.

“Trước đây mấy đứa không phải từng đi chơi rồi sao?” Tống Tân Đồng nhớ hai ba tháng còn dẫn các cậu tới thị trấn chơi.

“Đều đã lâu.” Tiểu Bảo ôm cánh tay Tống Tân Đồng làm nũng: “Tỷ đi đi mà.”

“Không đi, chúng ta phải đi Lâm huyện, phải tranh thủ chạy tới trước lúc trời tối.” Tống Tân Đồng cảm thấy trong huyện thành không có gì chơi vui, cũng không có gì hiếm lạ: “Chờ buổi trưa chúng ta tới thị trấn sát vách, đến lúc đó chúng ta có thể đi dạo một vòng, xem thị trấn bọn hắn và thị trấn chúng ta có gì khác nhau, có được không?”

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Thị trấn chúng ta khẳng định tốt hơn.”

Đại Bảo cũng nghĩ như vậy.

Tiểu hài tử chưa từng đi qua địa phương khác, trong mắt bọn họ địa phương phồn hoa nhất chính là huyện Thanh Giang cho nên tự nhiên nghĩ như vậy.

“Vậy đến lúc đó liền biết.” Tống Tân Đồng nói.

Đại Bảo nâng má nhìn xe ngựa trong thành ngoài thành người đến người đi trên phố: “Tỷ, chúng ta đi Lâm huyện làm cái gì?”

“Trước đó tỷ đã nói với mấy đứa nha, mấy đứa đã quên?” Tống Tân Đồng nhéo nhéo hai má mềm múp, trắng nõn của Đại Bảo: “Trí nhớ không tốt? Phải đánh roi.”

“Đệ biết.” Tiểu Bảo vội vã nói, rất sợ làm chậm ăn roi: “Chúng ta muốn đi xem cha với nương của cha.”

“Là gia gia với nãi nãi.” Đại Bảo sửa đúng: “Gia gia với nãi nãi bao nhiêu tuổi?”

“Tỷ cũng không biết.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ: “Đại khái không kém tuổi Thu bà bà bao nhiêu đâu?”

“Gia gia bọn họ nếu như vẫn còn thì tốt rồi, đệ có thể đem tiền đồng đệ giấu được đều cho gia gia nãi nãi dùng.” Tiểu Bảo cầm lấy hà bao nhỏ treo bên hông thất vọng nói: “Cha với nương vẫn còn thì tốt rồi, đệ đem bánh đậu đều cho bọn họ ăn.”

“Tiểu Bảo chúng ta có hiếu tâm như thế, cha với gia gia bọn họ sẽ biết.” Tống Tân Đồng sờ sờ mái tóc mềm mại trơn mịn của Tiểu Bảo: “Chờ sau khi chúng ta đến, nhớ đốt cho gia gia bọn họ nhiều thêm một ít tiền giấy, để cho bọn họ cầm đi mua căn nhà lớn, mua bánh ngọt ăn.”

“Dạ.” Tiểu Bảo đáp lời giòn tan.

Đại Bảo cũng gật đầu một cái thật mạnh: “Còn cho nhiều thêm một chút thỏi bạc, thỏi vàng.”

“Được, đến lúc đó hai đứa động thủ làm, có được không?” Tống Tân Đồng hỏi.

Đại Bảo biết điều gật đầu: “Dạ.”

Xe ngựa lộc cộc đi qua thị trấn Thanh Giang, sau khi ra khỏi cửa thành liền đi tới một quan đạo khác, đi trăm dặm về hướng bắc liền là thị trấn sát vách.

Tống Tân Đồng chuyển sang ngồi trước xe ngựa, dưa gần Lục Vân Khai đánh ngựa, liếc mắt nhìn Đại Nha đánh xe ngựa phía trước, sau đó hỏi: “Trước giờ ngọ chúng ta có thể đến thị trấn sát vách sao?”

“Lục Vân Khai điều khiển xe đi về phía trước, xe ngựa chạy không tính nhanh, vốn lộ trình một canh giờ không sai biệt lắm phải hai canh giờ: “Đại để phải giờ ngọ canh ba mới có thể đến.”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn thái dương đi lên cao cao, sau đó đem ra một cái mũ rơm: “Có muốn đội mũ hay không, đừng để nóng.”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn mũ rơm được cố ý dùng vải bông bao một vòng, đường may bên mép một chút cũng không tinh mịn, biết là Tống Tân Đồng tự tay làm, gật gật đầu: “Vậy nàng đội cho ta.”

Tống Tân Đồng đội cho Lục Vân Khai, sau đó nhìn kỹ một chút, phát hiện khí chất tú tài công tử vốn ấm nhuận như ngọc thoáng cái đều bị cái mũ hoa cỏ này kéo cho không còn, do dự một chút vẫn là không nói, quên đi, mặc dù không dễ nhìn, tốt xấu có thể che mát, không phải sao?”
Bình Luận (0)
Comment