Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 283

Ngày hôm sau.

Lúc cặp song sinh bám lên cửa nhìn nàng, Tống Tân Đồng đang uống cháo thịt.

Tống Tân Đồng vốn là muốn đi xuống lầu ăn sáng, nhưng bị Lục Vân Khai lấy lý do tuân lời dặn mà an thai của đại phu bắt ở trên giường, nàng lại thực sự không muốn nằm, nói đến rách môi cuối cùng để hắn đồng ý để nàng ngồi trên ghế tre bên cửa sổ.

“Mau vào.”

Cặp song sinh nhìn trộm sắc mặt Lục Vân Khai, thấy Lục Vân Khai không nói gì, bọn họ mới từ tù đi vào, đứng sát Tống Tân Đồng, cúi đầu cũng không nói gì.

Tống Tân Đồng hỏi: “Bụng còn đau không?”

“Không đau.” Cặp song sinh lắc đầu.

Tống Tân Đồng lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Đại Bảo gật đầu: “Ăn rồi.”

“Tỷ người ăn nhiều một chút, đừng để đói cháu trai nhỏ.” Tiểu Bảo nhìn cái bụng nhô ra của Tống Tân Đồng, nhỏ giọng nói.

“Ân, không phải tỷ đang ăn sao.” Tống Tân Đồng từng chút từng chút ăn cháo.” Hai đứa uống thuốc chưa?”

Vừa nghe đến chữ thuốc này, mặt liền Tiểu Bảo liền đau khổ, cứ nghĩ tới tình cảnh bị tỷ phu với Đại Nha rót thuốc đêm qua, cậu liền vô cùng sợ.

Đại Bảo cũng không phải sợ uống thuốc: “Đại Nha tỷ tỷ còn đang sắc thuốc.”

“Ân, uống nhiều một chút, khỏe hoàn toàn mới được.” Tống Tân Đồng nhìn ra Tiểu Bảo sợ uống thuốc, cố ý nói như vậy: “Để Đại Nha sắc nhiều nước một chút, uống nhiều một chút.”

“Tỷ không cần.” Tiểu Bảo liền lập tức không chịu nổi: “Tỷ, bọn đệ đều khỏe không cần uống thuốc.”

Tống Tân Đồng nói: “Phải uống hết, nếu không lần sau còn phải đau.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo nhăn nhó: “Vậy bọn đệ không ăn, không cần uống đi?”

Đại Bảo không nhịn được cười nói: “Đệ đệ đừng sợ uống thuốc, tỷ mua đường cho chúng ta, uống thuốc xong ăn một viên đường sẽ không đắng.”

“Nhưng đệ vừa nghĩ đến uống thuốc liền sợ.” Tiểu Bảo nhăn mặt: “Có đường cũng không hữu dụng.”

“Nam tử hán đại trượng phu còn sợ uống thuốc? Xấu hổ hay không a? Tỷ cũng không sợ uống thuốc.” Tống Tân Đồng không nói là nàng sợ tiêm, sợ uống thuốc tây, mỗi lần uống thuốc tây liền cảm thấy như cổ họng bị khâu lại vậy, nuốt cũng không nuốt nổi, người ta chỉ một lần là uống hết, nàng chỉ có thể một viên hai viên lại ba viên chậm rãi nuốt, uống thuốc đông y trái lại không buồn nôn như vậy, dù sao chính là xem như uống nước, chờ uống xong uống nước súc miệng liền thoải mái.

Tiểu Bảo muốn làm nam tử hán, không muốn uống thuốc đông y.

Nhìn ra Tiểu Bảo vẫn chống cự như cũ, Tống Tân Đồng lại lừa nói: “Tỷ phu mấy đứa muốn viết thư về Đào Hoa thôn, mấy đứa có muốn viết thư cho Cẩu Đản Nhi bọn họ không?”

“Có thể chứ?” Ánh mắt Đại Bảo sáng lên: “Đệ muốn nói chuyện chúng ta gặp được dọc đường đi cho Cẩu Đản Nhi bọn họ.”

Tống Tân Đồng cười gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”

“Tỷ, đệ cũng muốn viết, viết chuyện chúng ta gặp phải ở dịch quán.” Tiểu Bảo nói.

“Có thể.” Tống Tân Đồng cười cười: “Mấy đứa uống thuốc xong liền đi trên bàn ngồi viết.”

“…” Tiểu Bảo lập tức cảm thấy lời của tỷ chính là sấm sét giữa trời quang, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không muốn uống thuốc, muốn viết thư cho Cẩu Đản Nhi.

Cuối cùng, Tiểu Bảo thỏa hiệp bởi vì cậu muốn khoe khoang, uống thuốc.

Tống Tân Đồng chán đến chết lật thoại bản: “Ta thực sự phải ở trong phòng chờ hai ba ngày như vậy? Ta muốn đi ra ngoài?”

Nếu là có di động còn không tệ lắm, nàng trái lại có thể nằm chơi hai ngày, nhưng bây giờ trừ một quyển thoại bản để lật, căn bản cũng không có chuyện gì làm, vừa không cho nàng làm quần áo, lại không cho nàng ra cửa, thật khó chịu.

“Chờ uống thuốc hết liền ra.” Lục Vân Khai đem thư tín xếp ổn, đang muốn đi ra cửa tì cửa hàng Phúc Hưng của Giang Minh Chiêu truyền tín: “Khi ta về tìm mấy quyển thoại bản cho nàng, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”

“Ta muốn đi với chàng.” Tống Tân Đồng không muốn xem thoại bản, chuyện xưa trong thoại bản toàn là tú tài rồi tiểu thư nhà giàu, hoặc là quý công tử vừa gặp đã yêu cô nương nông gia, thật sự là quá ngôn tình, nàng mới xem phần đầu đã đoán được phần cuối, một chút ý mới cũng không có.

“Không được, ai bảo chiều hôm qua nàng không đếm xỉa đến thân thể.” Lục Vân Khai kiên quyết không đồng ý cho nàng ra cửa: “Ở trong phòng cho tốt, chờ nàng khá, chúng ta đi quán trà nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện hoặc là đi xem hát.”

“Qúa cao lớn rồi, nghe không hiểu.” Tống Tân Đồng ra vẻ khóc lóc lau khóe mắt: “Chàng ra ngoài tiêu dao khoái hoạt, ta cũng chỉ có thể đợi trong khách điếm, nghĩ chút thôi đều cảm thấy thật khổ sở.”

“Đừng vờ vịt, ta đi nhanh về nhanh, được không?” Lục Vân Khai ôn nhu nói.

Tống Tân Đồng cũng không giả vờ nữa: “Thực sự?”

Lục Vân Khai đồng ý: “Thực sự, ta thuận tiện đi tìm xem có lê nàng hoặc bánh ngọt nàng thích ăn hay không, chờ ta trở lại.”

“Vậy chàng đi sớm về sớm, ta chờ chàng trở lại dùng bữa trưa.” Tống Tân Đồng cảm thấy hôm nay hơi có khẩu vị, nếu thức ăn buổi trưa ăn ngon, chắc là nàng có thể ăn nhiều một ít.

“Được.” Sau khi Lục Vân Khai rời khỏi, Tống Tân Đồng liền nhìn cặp song sinh đang cọ tới cọ lui bên cạnh cửa, cũng muốn ra ngoài chơi.

“Hai đứa muốn chạy đi đâu?”

Tiểu Bảo mắt tròn xoay chuyển: “Đi phía dưới…”

“Đi phía dưới hay là đi bên ngoài?” Tống Tân Đồng hừ một tiếng.

Tiểu Bảo giòn tan nói: “Đi phía dưới.”

Tống Tân Đồng uống một ngụm nước ấm: “Tỷ không thể ra ngoài chơi, mấy đứa nhẫn tâm để một mình tỷ chờ trong phòng?”

“Vậy… bọn để bồi tỷ?” Đại Bảo thoáng cái liền không đi ra ngoài, đi vào phòng đến ngồi gần Tống Tân Đồng.

Tiểu Bảo cũng ngồi xuống bên cạnh, làm một thương lượng: “Tỷ, người không cho bọn đệ viết chữ vậy liền bồi tỷ.”

Tống Tân Đồng hừ một tiếng “Tỷ là loại người như vậy sao?”

Tiểu Bảo bĩu môi nói: “ Tỷ với tỷ phu như nhau, cũng bắt bọn đệ viết chữ.”

“Tỷ phu là vì tốt cho mấy đứa biết không? Một tay viết chữ tốt sau này mới có thể thi trạng nguyên, nếu như viết chữ không tốt, cho dù đệ viết ra nội dung hay giám khảo cũng không muốn nhìn.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu hai cậu: “Tỷ kể chuyện xưa cho hai đứa đi.”

“Dạ, lần trước kể đến mỹ hầu vương đánh nhện tinh: “Tiểu Bảo nghĩ đến chuyện xưa Tôn hầu tử liền đặc biệt hăng hái, học động tác Tôn hầu tử, nhìn trái phải: “Tỷ, có phải như vậy hay không?”

Nhìn Tiểu Bảo học khỉ vò đầu bứt tai, Tống Tân Đồng không nhịn được cười lên: “Đúng, học rất giống.”

“Tỷ đã lâu cũng không có kể chuyện xưa Tôn hầu tử cho bọn đệ, tỷ mau kể đi.” Tiểu Bảo thúc giục Tống Tân Đồng mau mau kể.

Đúng là rất lâu không có kể chuyện xưa cho cặp song sinh, sau khi thành thân trái lại còn kể qua mấy lần, nhưng sau khi mang thai hình như thật không có kể qua. Vốn tưởng rằng có thể kể chuyện xưa, không nghĩ đến xuất giá sớm như vậy.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ tình tiết sau đó của chuyện xưa, sau đó tiếp tục kể bốn thầy trò Tôn hầu tử ở sư đà lĩnh đánh với ba ma vương pháp lực vô biên, cặp song sinh nghe đến thỉnh thoảng lộ ra biểu tình kinh hoàng, sợ hãi, cao hứng rồi kích động.

“Được rồi, kể xong, ngày khác chúng ta lại kể.” Tống Tân Đồng không dễ dàng gì kể xong, cuối cùng có thể uống một hớp nước.

“Tỷ, người lại kể cho bọn đệ, đệ còn muốn nghe.” Tiểu Bảo kéo tay áo Tống Tân Đồng: “Tỷ, người lại kể một lần, lại kể một lần.”

“Không kể, mỗi ngày chỉ kể một chuyện, miệng tỷ đều kể đến khô rồi.”

Tiểu Bảo còn muốn nói chuyện, Đại Bảo vụng trộm kéo Tiểu Bảo ra phía sau.

Tiểu Bảo bất mãn nhìn Đại Bảo, ca ca ngươi kéo đệ làm gì? Huynh không muốn nghe chuyện xưa?

Đại Bảo nhỏ giọng nói: “Tỷ phu hai ngày này không cho tỷ rời khỏi khách điếm, nếu như tỷ buồn chán khẳng định còn muốn kể cho chúng ta.”

Nghe xong, mắt Tiểu Bảo lập tức sáng ngời, sau đó che miệng cười gật đầu, sau đó nói với Tống Tân Đồng: “Vậy tỷ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ không phiền tỷ, nếu như tỷ muốn nói chuyện lại gọi bọn đệ.”

“…” Tống Tân Đồng không nói gì, làm như nàng không nghe thấy mưu đồ bí mật của bọn họ a!
Bình Luận (0)
Comment