Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 300

“Nương, con cũng muốn xem uyên ương có ăn được không, cho nên mới… là con vụng trộm mang theo Đại Bảo bọn họ đi trên hồ.” Giang Tiểu Nhị chủ động tiến lên nhận sai: “Nương, người nói uyên ương có ăn được không? Vị có thể giống vịt hay không?”

Cặp song sinh cũng vội nói: “Nhị phu nhân, người đừng mắng Giang Tiểu Nhị bọn họ, nếu không phải chúng ta nói ăn uyên ương, bọn họ cũng sẽ không đi cùng chúng ta…”

Giang nhị phu nhân ngẩn người, lập tức ha ha ha cười phá lên: “Muốn ăn uyên ương?”

Cặp song sinh đỏ mặt sợ hãi gật gật đầu.

“Các ngươi để người hầu đi bắt cũng được, các ngươi tuổi nhỏ như thế rớt xuống nước thì sao? Cũng không biết bơi, bên cạnh mấy người lớn lại nhìn chằm chằm, rất nguy hiểm.” Giang nhị phu nhân trái lại rất hòa khí với cặp song sinh, nhưng ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nhị cũng khó coi.

Tống Tân Đồng bước lên phía trước: “Giang nhị phu nhân, là ấu đệ quá bướng bỉnh, không nên khuyến khích mấy vị tiểu thiếu gia trong phủ đi bắt uyên ương…”

“Là tự bọn con muốn đi bắt, Đại Bảo hắn ngăn bọn con không cho bọn con đi, nhưng con không nghe hắn.” Giang Văn là đứa lớn tuổi lớn nhất trong đám hài tử, đã đầy bảy tuổi, cho nên càng hiểu chuyện một ít, chủ động giải vây thay cặp song sinh: “Lục phu nhân, ngươi đừng phạt Đại Bảo bọn họ…”

Giang nhị phu nhân với Cổ thị thấy sắc mặt Tống Tân Đồng không dễ nhìn, vội thay cặp song sinh nói chuyện: “Đúng vậy, viện lớn như vậy người có thể sai khiến được tôi tớ cũng chỉ có hai tiểu tử này nhà chúng ta, đây nhất định không phải Tống tiểu công tử bọn họ khuyến khích, Lục phu nhân ngươi cũng đừng nóng giận.”

Cổ thị cũng nói: “Chẳng qua là Văn ca nhi bọn họ đây ham chơi, cũng may là không có chuyện gì, đệ muội ngươi cũng không cần để trong lòng.”

Giang nhị phu nhân ha ha nói: “Tiền viện đã bày xong tiệc rượu, các vị phu nhân mau qua đó một chút, cũng đừng chậm trễ ngồi vào vị trí.”

Chờ các phu nhân tản đi, Cổ thị cũng nói: “Đệ muội, mau mang hai vị tiểu công tử qua đó ngồi xuống, không phải vừa nãy còn nói đói bụng sao? Đói đứa bé trong bụng thì không thỏa đáng.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Giang nhị phu nhân cũng phụ họa.

Tống Tân Đồng hơi giận nhìn hai người cặp song sinh, hai cậu sợ hãi rụt rè cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Qua đây.” Tống Tân Đồng gọi hai cậu qua đây.

Cặp song sinh vội vàng chạy tới, đứng cạnh Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai cậu một cái, trở về chúng ta mới nói thật tốt!

Cặp song sinh rụt cổ một cái, cúi đầu không dám lên tiếng.

Cũng may không xảy ra chuyện gì nha, phu nhân các nhà mắng tiểu hài nhà mình mấy tiếng liền đều dắt cả về phía trước dùng cơm.

Tống Tân Đồng cũng dẫn hai cậu chậm rãi đi về phía trước, bởi vì tới quá chậm, tìm một chỗ trong góc râm mát ngồi xuống, mà người Giang gia thì đến vị trí chính giữa sân khấu kịch đang đánh đàn nhạc khúc.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn xung quanh, tìm được Lục Vân Khai ở chỗ nam khách bên kia, hắn đang nói chuyện cùng một đám công tử ca tuổi không sai biệt lắm, trên mặt có cười nhạt.

“Đó chính là Giang gia tiểu thư với cô gia đi.”

“Đúng vậy, tiểu thư Giang gia đích thực nhìn đẹp.”

“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”

Tống Tân Đồng nhìn về phía chính giữa, quả nhiên thấy một đôi nam nữ bên cạnh Giang mẫu, nam tuấn tú xuất trần, trong tay cầm một cái chiết phiến, rất có phong độ trí thức của người đọc sách, nhưng trên người lại thêm một cỗ uy nghiêm của quan gia.”

Tiểu thư Giang gia một thân hoa phục, đầu đầy châu sai, trang điểm cực kỳ diễm lệ, lập tức đè ép các cô nương cũng trang điểm xinh đẹp xung quanh, làm người ta không dời mắt được.

“Tỷ, kia là cô của Giang Tiểu Nhị.” Tiểu Bảo nói.

“Mấy đứa gặp qua?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Lúc đi bên hồ đụng phải.” Đại Bảo nói: “Nàng nhìn thật là đẹp, còn cho bọn đệ cái này chơi.” Nói rồi lấy một hà bao nhỏ bên hông ra, trong hà bao có vài ngân lõa tử hình hoa mai.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Sao mấy đứa lấy đồ của người ta?”

“Bọn đệ không đòi, nhưng nàng để tỷ tỷ xinh đẹp bên người nhét cho bọn đệ.” Đại Bảo đưa hà bao cho Tống Tân Đồng: “Tỷ, cho người cất.”

“Tự đệ cất đi.” Tống Tân Đồng cảm thấy hơi không đúng lắm: “Êm đẹp người ta cho mấy đứa cái này làm gì?”

“Cũng cho Giang Tiểu Nhị bọn họ.” Tiểu Bảo nói: “Cho bọn đẹ, lại cho mấy nha hoàn tỷ tỷ với gã sai vặt khác ở cùng Giang Tiểu Nhị bọn họ hà bao nhỏ.”

Tống Tân Đồng nhỏ giọng hỏi: “Đưa cho Giang Tiểu Nhị bọn họ cái gì?”

Tiểu Bảo cũng học bộ dáng của nàng giảm âm thanh xuống: “Là ngọc bội.”

“…” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, tiểu thư Giang gia này rõ ràng chính là đưa hà bao khen thưởng nha hoàn gã hầu, Giang gia tiểu thư xem cặp song sinh là tôi tớ gã hầu phỏng? Là cố ý hay vô tình?

“Giang Tiểu Nhị bọn họ có giới thiệu mấy đứa với Giang gia tiểu thư kia không?”

Cặp song sinh gật đầu: “Văn ca nhi nói bọn đệ là đệ đệ của tỷ, nàng còn hỏi tỷ là ai, Văn ca nhi nói là nương tử tỷ phu, sau đó nàng liền cười cho bọn đệ cái này.”

Tống Tân Đồng trầm mặt, xem ra tâm địa tiểu thư Giang gia này cũng không đẹp như tướng mạo kia! Biết rõ cặp song sinh không phải người hầu sai vặt, còn cùng phát bạc thưởng với gã sai vặt, đây là đem cặp song sinh làm như gã sai vặt sao? Người trên người là có thể khi dễ người thường như thế?

Cặp song sinh thấy sắc mặt tỷ không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Tỷ, người làm sao vậy?”

“Tỷ, chỗ nào không thoải mái? Đệ đi gọi tỷ phu.” Đại Bảo đứng lên, nói rồi liền muốn đi ra ngoài.

“Tỷ không sao.” Tống Tân Đồng đè Đại Bảo ngồi xuống.

Đại khái là phát hiện tâm tình Tống Tân Đồng không tốt, Tiểu Bảo ngay cả ăn cũng không có hứng thú: “Tỷ, đệ có chút muốn về nhà.”

Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Ăn xong rồi lại về nhà, không được lãng phí, tất cả đều là thịt đệ thích ăn.”

Tiểu Bảo ừm một tiếng.

“Chúng ta dùng cơm xong rồi, đi nói tạm biệt với Giang công tử với phu nhân hắn sẽ rời đi.” Tống Tân Đồng dừng một chút lại nói: “Đợi lát nữa nếu như nhìn thấy tiểu đệ đệ, mấy đứa đưa đồ Giang tiểu thư tặng cho tiểu đệ đệ chơi.”

Tiểu Bảo có chút không nỡ, kia thế nhưng là bạc.

“Không sao, tặng ra, về nhà tỷ sẽ làm cho mấy đứa một cái.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói.

“Dạ.” Đại Bảo trái lại đồng ý.

Phu nhân ngồi cạnh bên nhìn Tống Tân Đồng, hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy nghe Giang tam phu nhân gọi ngươi là đệ muội, ngươi thế nhưng là người nhà mẹ đẻ Giang tam phu nhân?”

“Không phải.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mấy vị phu nhân bên cạnh, hẳn đều là thương hộ Lĩnh Nam thành: “Nhà chúng ta chỉ là nông hộ phổ thông mà thôi.”

Mấy vị phu nhân không tin, thái độ đối đãi của Giang tam phu nhân lúc trước chính là vô cùng thân thiết, đâu tùy ý đối đãi như mấy người các nàng bên này.

“Mấy vị phu nhân không tin? Nhìn xem vị trí bọn ta ngồi liền biết.” Tống Tân Đồng cười nói: “Nếu còn không tin, các phu nhân có thể đi ngoại ô xem một cái, chúng ta ở ngay bên kia thôn, chỉ là cơ duyên xảo hợp giúp Giang tam công tử chút việc, lúc này mới may mắn được mời đến Giang phủ ăn thọ yến.”

Vị trí này thật có hơi lệch, nếu thật là nhân vật trọng yếu khẳng định vị trí sẽ gần vị trí chính giữa của thọ tinh đi mấy vị phu nhân cũng không hỏi thăm nữa.

Cuối cùng Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ăn cơm.
Bình Luận (0)
Comment