Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 361

Mỗi một ngày qua đi, bé con từng ngày trắng nõn, càng trở nên dễ nhìn, đôi mắt tựa như nho đen, trong suốt sáng sủa, lông mi cong dài cùng nồng đậm, mắt to liên tục chớp chớp, lông mi run run, y như cây quạt, cực dễ nhìn.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, nhìn ở đây.” Đại Bảo đứng phía bên phải Noãn Noãn không ngừng gọi.

Tiểu Bảo thì đứng ở bên trái Noãn Noãn gọi, trong tay còn cầm một cái trống bỏi lắc lư: “Noãn Noãn nhìn tiểu cữu cữu.”

Từ lúc tiểu bằng hữu Noãn Noãn lui đi nhiều nếp nhăn màu đỏ, cặp song sinh liền vô cùng yêu thích cô bé, ngay cả việc học cũng không làm, ngay cả Tống gia cũng không về, ngay cả ngủ cũng ở Lục gia bên này.

“Không nhìn tiểu cữu cữu, nhìn đại cữu cữu.” Đại Bảo tranh nhau cướp, hận không thể mỗi ngày bá chiếm cháu ngoại gái á, đương nhiên, bá chiếm Noãn Noãn không chỉ một, còn có Lục Vân Khai, quả thực chính là nữ nhi nô, hận không thể cả ngày ôm vào trong ngực.

Hiện tại nhưng thật ra không ở đây, bởi vì Tống Tân Đồng phồng lên đuổi người đi thư phòng đọc sách, thêm một năm nữa liền phải tham gia khoa khảo, nếu không nắm chắc thời gian nào có thể thi đỗ?

Tống Tân Đồng sờ sờ bụng dưới dần co rút lại, phẳng không ít, chẳng qua chính là ngực vẫn rất lớn, hì hì hắc, nhìn nhìn đối với gương đồng, Vương thị cả ngày làm canh bổ, làm cho cả người nàng đều mượt mà lên, bất mãn sờ sờ cằm, còn tốt, không có hai cằm.

Lười nhìn!

Tống Tân Đồng quay người lại nhìn cặp song sinh: “Hôm nay trừ tịch, hai đứa vẫn chưa về nhà?”

“Chờ một chút liền đi về.” Cặp song sinh lưu luyến nhìn cháu ngoại gái toét miệng cười: “Nếu là chúng ta cùng nhau qua năm thì tốt rồi.”

“Không được, hôm nay qua, ngày mai lại qua đây cũng được.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu cặp song sinh: “Qua hôm nay, mấy đứa lại liền lớn thêm một tuổi, tám tuổi.”

“Đúng vậy tỷ.” Tiểu Bảo nhếch mép cười: “Tỷ yên tâm, tỷ phu đều nói đã nói với bọn đệ, bọn đệ đã là trụ cột trong nhà, chúng ta sẽ trông nom tốt trong nhà.”

“Mấy đứa biết là tốt.” Tống Tân Đồng quay người từ dưới gối lấy ra hai cái hồng bao: “Đây là tỷ cho hai đứa.”

Nói rồi lấy ra năm hồng bao, đưa cho hai cậu: “Đây là cho Vương thẩm các bà, đến lúc đó đệ đưa cho bọn họ, xem như là đệ đưa, biết chưa?”

Để cặp song sinh đều cho là giống nhau, mà nàng cho thì lại tính khác.

“Tỷ đệ không lấy, tráp tiền của đệ có rất nhiều bạc, đệ cũng không có tiêu loạn.” Đại Bảo đẩy hồng bao cho cậu về.

“Tồn bao nhiêu?” Tống Tân Đồng biết Đại Bảo sẽ không tiêu xài phung phí, tiền tiêu vặt cho cậu đều là bị tồn xuống.

Đại Bảo tự hào ra dấu một cái năm, 50 lượng.

“Nhiều như vậy a.” Tống Tân Đồng cười vẫn là nhét hồng bao cho cậu: “Tỷ cho liền nhận lấy, chờ sau khi mấy đứa 14 tuổi, tỷ cũng sẽ không cho.” Ở Đại Chu triều, nam đinh mười tuổi trở lên ở nông gia cũng có thể đỉnh môn lập hộ, mà ở toàn Đại Chu 14 tuổi trở lên mới bắt đầu phục lao dịch này nọ, như vậy mới xem như là thành niên.

Đại Bảo cầm bạc nhìn nhìn cháu ngoại gái đang nằm, linh cơ vừa động, đem hồng bao nhét vào trên tay của bé: “Tỷ, đệ phát hồng bao cho Noãn Noãn.”

Tiểu Bảo thấy cảnh đó, cũng nhét hồng bao vào tay kia của Noãn Noãn: “Đệ cũng phát hồng bao cho Noãn Noãn.”

Hai cậu nhét xong, liền quay người chạy, đi về nhà.

“Hai tiểu tử này.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười, sau đó khom lưng lấy ra túi tiền Noãn Noãn bắt được trong tay: “Noãn Noãn ngoan, nương tồn cho con, tồn làm đồ cưới a!”

Tống Tân Đồng nói đến đây, thế nào lại cảm giác giống như là đang gạt tiền mừng tuổi của nữ nhi nhỉ?

Bật cười than một tiếng, cầm hai mươi lượng bạc trong tay bỏ vào một hộp gỗ nhỏ mới, mấy cái này đều tồn cho khuê nữ xinh đẹp!

Cặp song sinh chạy đến bên ngoài nói lời từ biệt về nhà với Lục mẫu và Lục Vân Khai, trước khi đi Lục mẫu và Lục Vân Khai lại phân biệt đưa hồng bao cho các cậu, cũng là mười lượng một hồng bao, cặp song sinh khước từ một phen không chối được, hai tiểu tham tiền hai cậu cầm hồng bao về nhà đem bạc bỏ vào tráp tiền của mình.

Trừ tịch, xua cũ đón mới.

Năm nay Lục gia lại thêm hai người, Lục mẫu vẫn luôn cười đến không khép miệng được, đặc biệt săn sóc đem cơm đưa tới trong phòng, như vậy Tống Tân Đồng ở cữ cũng có thể cùng nhau dùng cơm.

Mấy người vây quanh bàn ăn, ngay cả nôi của tiểu bằng hữu Noãn Noãn vừa mới ăn no cũng dọn đến cạnh mép bàn, bàn bốn góc vuông vức, đều có người ngồi.

Mấy người đều mặc đến đỏ tươi vui mừng, cái bọc bao Noãn Noãn cũng được cố ý đổi thành màu đỏ thẫm, màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn càng thêm dễ nhìn, trong trắng lộ hồng, giống một đứa bé phúc.

Trên bàn bày đầy món, tôm đai ngọc bóc vỏ, cá quyết chưng rượu hoa điêu, hoa nấm chân vịt, tôm hùm la hán, thịt hươu xắt miếng luộc, gà xì dầu, lạp xưởng, thịt khô, ốc nước ngọt hương cay, sườn mềm chiên, bánh bao đậu hủ, còn có canh cá xuống sữa các loại món ở cữ.

Nói chung, ăn đến đặc biệt khoan khoái.

Sau khi dùng qua bữa trưa, trời lại nổi hoa tuyết.

Lục Vân Khai ôm Noãn Noãn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn mai vàng cắm trong bình hoa đặt trên bàn dài cạnh cửa sổ, hương lạnh thấm mà thơm dịu, cực kỳ dễ ngửi.

“Noãn Noãn, cha nói để con ra ngắm tuyết con liền đi ra, hiện tại không thể mang con ra ngắm tuyết, con liền ở chỗ này nhìn nhìn mai vàng là được rồi, đều là màu vàng.”

Lục Vân Khai sờ cái tay nhỏ của Noãn Noãn, nhẹ nhàng đung đưa, miệng nói liên miên cằn nhằn. Tống Tân Đồng bên cạnh không khỏi buồn cười: “Con bé lại nghe không hiểu, chàng nói nhiều như vậy cũng vô dụng.”

“Con bé nghe hiểu được, ta gọi Noãn Noãn con bé cũng nhìn ta.” Lục Vân Khai nói.

“Con bé chỉ là cảm thấy người này sao ầm ĩ như thế, ầm ĩ con bé ngủ.” Tống Tân Đồng đem nữ nhi ôm qua: “Khuê nữ chúng ta nhìn thật là đẹp mắt.”

Lục Vân Khai nhu tình đưa tình nói: “Giống nàng.”

“Ta không có dễ nhìn như vậy, ta cảm thấy con bé giống chàng với nương, rất xinh đẹp.” Tống Tân Đồng hôn mi tâm nữ nhi ngoan một cái: “Ngoan ngoãn, ngủ đi, trời này rất lạnh không ngủ nhiều không có ý nghĩa a.”

Tống Tân Đồng không quá thích hôn miệng đứa nhỏ, một là lo lắng có vi khuẩn, hai là cảm thấy lại vô cùng thân thiết cũng không cần phải như vậy, hôn môi sao vẫn là để lại cho tú tài nhà mình đi.

“Hiện tại liền ngủ? Còn chưa có đổi tã cho con bé.” Lục Vân Khai lo lắng con bé tiểu.

“Vậy chàng đi đổi.” Tống Tân Đồng đưa đứa bé cho Lục Vân Khai: “Chàng cẩn thận con bé đừng lại tiểu trên người chàng.”

Trước đó có mấy lần ban đêm, Lục Vân Khai ngủ đến nửa đêm rời giường đi xem Noãn Noãn có tè dầm không, kết quả mở tã ra phát hiện không có tiểu, lúc đang định mặc vào lần nữa, đột nhiên liền tiểu vào cả người hắn, buồn cười không.

Lục Vân Khai ôm Noãn Noãn đi về phía tịnh thất: “Tiểu cũng không sao, con bé là Noãn Noãn của ta.”

Tống Tân Đồng nằm sấp trên bình phong nhìn động tác đổi tã thành thạo của Lục Vân Khai, mùi giấm nồng đậm nói: “Chàng bây giờ chỉ thích con bé, đều không thích ta.”

Lục Vân Khai đem tã ướt thay ra ném vào trong bồn, một lần nữa bao kỹ xong nói: “Vi phu muốn thay quần áo cho nàng, nàng cũng không cho a.”

“…” Mi tâm Tống Tân Đồng co giật, nàng thế nào nghe thấy ấm ức như thế chứ.

“Bụng lỏng như vậy, thế nào để chàng giúp a?” Tống Tân Đồng bất mãn lầm bầm một tiếng, nhìn Lục Vân Khai lại đi giặt tã, quên đi, chờ vóc người ta khôi phục sẽ chậm rãi tính sổ với chàng!
Bình Luận (0)
Comment