Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 38

Buổi trưa qua đi, diễm dương cao chiếu.

Tống Tân Đồng đem nấm kê tung, nấm đầu khỉ cùng với nấm mộc nhĩ bình thường sáng sớm hái về chọn lựa chất đầy một rổ, đi về phía nhà Lục tú tài.

Ở ngoài tường viện trộm nhìn lén vào trong, không phát hiện phụ nhân mỹ mạo kia, lúc này mới yên tâm đẩy cửa đi vào, đi lặng lẽ hai ba bước liền nghe thấy thanh âm ấm nhuận dưới cây hoa quế truyền đến: “Cô nương lén lút làm cái gì?”

Tống Tân Đồng bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Vân Khai một thân bạch y yên lặng đã ngồi trên bàn đá dưới tàng hoa quế, trong tay cầm một quyển sách, như cười như không nhìn nàng.

Bị bắt được lưng Tống Tân Đồng sợ hãi ngượng ngùng cười cười, nhìn Lục Vân Khai lúc mỉm cười kéo ngang vết sẹo trên mặt, có chút dữ tợn, nhưng nghĩ hôm nay hắn thay mình cãi lại mấy câu, lại cảm thấy vết sẹo này cũng rất thuận mắt.

Tống Tân Đồng mang rổ đi tới cạnh bàn đá, “Lục phu tử, hôm nay đa tạ ngươi.”

“Dễ như trở bàn tay.” Lục Vân Khai đạm giọng nói.

“Đây là sáng nay ta hái về, rất mới mẻ.” Tống Tân Đồng đem rổ bỏ lên bàn, “Đưa cho các ngươi ăn.”

Lục Vân Khai trái lại nhận biết nấm mộc nhĩ, còn hai chủng loại trái lại chưa thấy qua, để sách trong tay xuống yên lặng cầm lên một cái nấm đầu khỉ, “Đây cũng là nấm?”

“Đây là nấm đầu khỉ.” Tống Tân Đồng tùy ý chọn cái ghế đá ngồi xuống, chỉ vào nấm đầu khỉ nói: “Lục phu tử ngươi xem nó có phải giống đầu khỉ hay không?”

Lục Vân Khai gật gật đầu, “Đúng thật giống.”

“Loại nấm này ăn rất tốt, nó tính bình, vị cam, lợi ngũ tạng, trợ tiêu hóa, còn có công hiệu kích thích tiêu hóa, bổ hư, ích thận.” Tống Tân Đồng liếc mắt trên dưới nhìn Lục Vân Khai một cái, “Nhân tài quanh năm suốt tháng dùng trí óc như Lục phu tử vậy, ăn nhiều đối với thân thể rất tốt.”

Ích thận tinh? Lục Vân Khai không khỏi liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng một cái, thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra miệng được.

“Cái này là nấm kê tung.” Tống Tân Đồng cầm nấm lên nói: “Nó cũng tính bình vị cam, có công hiệu bổ dạ dày, thanh thần.”

“Cũng có thể hầm canh ăn.”

“Đã tốt như vậy, cô nương giữ lại đi đổi tiền mới tốt.” Lục Vân Khai đem nấm đầu khỉ cất trở lại, lại cầm sách lên đọc.

“Trong nhà ta còn có, những thứ này là tạ lễ cảm ơn Lục phu tử cứu mạng tiểu đệ, còn có thay ta nói chuyện.” Tống Tân Đồng đem rổ đẩy lại, “Chẳng lẽ Lục phu tử chướng mắt những tạ lễ nhỏ này?”

Lục Vân Khai ngước mắt nhìn Tống Tân Đồng, mở miệng nói: “Tại hạ vẫn chưa làm cái gì, cô nương không cần để trong lòng, hơn nữa hôm trước cô nương đã đưa tạ lễ qua, kia đã đủ rồi.”

“Vậy làm sao được? Chẳng qua là một cân thức ăn thôi.” Tống Tân Đồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người khí tiết cao như vậy, vậy mà không cần hồi báo.

Lục Vân Khai thản nhiên nói: “Với ngươi mà nói là đại ân, với ta mà nói chẳng qua là dễ như trở bàn tay, cùng với rau này quá bình thường.”

Tống Tân Đồng há miệng, không nghĩ đến Lục Vân Khai sẽ kiên quyết như vậy.

“Vậy những thứ ta mang đến đây, liền lưu lại đi.” Tống Tân Đồng đứng dậy chạy ra ngoài, nàng không muốn thiếu nhân tình, liền dùng phương pháp của nàng hoàn lại một lần đi.

Lục Vân Khai nhìn trân khuẩn* [*nấm quý] cực mới mẻ trong rổ, vừa liếc nhìn đạo thân ảnh màu xanh kia, do dự một chút đứng dậy, “Tống cô nương, dừng bước.”

Tống Tân Đồng xoay người, cách tường viện nhìn Lục Vân Khai.

“Trong thị trấn chiết bên tai phổ biến một thời là cô nương đưa hàng?” Lục Vân Khai hỏi.

Tống Tân Đồng nghiêng đầu, “Sao Lục phu tử biết?”

“Hôm qua ta nhìn thấy xe ngựa Cát Tường tửu lâu chạy qua trong thôn, mà ngươi lại đưa chiết bên tai mới mẻ qua đây.” Lục Vân Khai cười cười, “Cô nưng thế nhưng đang phiền não vấn đề cung cấp hàng?”

Chẳng lẽ người này có thuật đọc tâm, Tống Tân Đồng gật đầu, “Lục phu tử là ý gì?”

“Cô nương có biết chỗ suối đầu nguồn?” Lục Vân Khai lại hỏi.

Tống Tân Đồng biết cái đầm nước kia, “Biết.”

“Đi tìm chỗ bên kia đi.” Lục Vân Khai nói xong liền quay người muốn trở về.

Tống Tân Đồng giật mình ngốc trong giây lát, “Vì sao Lục phu tử phải giúp ta?”

Lục Vân Khai cầm cái rổ trong tay, “Xem như là đáp tạ cô nương tặng cho ta những thứ thức quý và mới lạ này.”

Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đã tiến vào nội viện, yên lặng cười, như vậy trái lại nàng quá mức khách khí, chẳng qua Lục tú tài này và tú tài nghèo kiết hủ lậu trong ấn tượng của nàng hoàn toàn khác nhau, hắn có kiêu ngạo của mình, lại đối đãi với người hiền hòa, sẽ không vô cớ coi thường phổ thông bách tính, cho dù gặp biến cố lớn, cũng ấm nhuận như ngọc.

Lục Vân Khai trở lại trong sân, đem rổ bỏ vào phòng bếp, “Nương, đây là thôn dân đưa qua đây.”

Lục mẫu nhìn vào trong rổ, phát hiện đều là một chút trân khuẩn khó tìm, khoa tay múa chân hỏi: “Vị thôn dân nào? Có muốn nương đáp lễ?”

“Không cần, con đã cảm ơn qua.” Lục Vân Khai đỡ Lục mẫu đi vào trong phòng, “Buổi tối không bằng bắt con gà hầm với nấm này.”

Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Những con gà ấy giữ lại đẻ trứng, cho ngươi bổ thân thể.”

“Nương, tháng này ta vừa mới lĩnh bẩm lễ, đủ tiền, không cần tiết kiệm như vậy.” Lục Vân Khai đem Lục mẫu đỡ đến ngồi trên ghế sơn son, lại thay nàng rót một chén trà, “Hơn nữa còn mở học đường, người không cần lo lắng về bạc.”

Lục mẫu không đồng ý lắc đầu, “Ngươi đã mười tám, nên làm mai cho ngươi, lúc trước không phải cô nương nhà viện trưởng thư viện có tâm ý với ngươi sao? Nương thỉnh bà mối đi nói một chút?”

Lục Vân Khai nhấp một ngụm trà, đạm giọng nói: “Cô nương nhà viện trưởng đã sớm làm vợ nhà người, nương đừng làm hỏng danh dự nhà người ta.”

Lục mẫu hiển nhiên là không biết chuyện này, kinh ngạc nhìn nhi tử, sau đó nhìn dấu vết ngang trên gương mặt hắn, che mặt khóc ồ lên, nhu nhược mà diễm lệ.

Lục Vân Khai bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, đi qua an ủi nương, “Nương, đừng khóc, nhi tử cũng không thích cô nương nhà viện trưởng, như vậy cũng không sao cả.”

**

Tống Tân Đồng từ học đường ra, trực tiếp theo dòng suối hướng chỗ đầm nước đi đến, bởi vì hiếm người qua lại, cỏ dại mọc thành bụi, có chút nhấc chân không nổi, không dễ dàng gì đi tới bờ đầm nước ở khe núi.

Gió mát từ từ thổi tới, thổi bay cái nóng tới cùng nàng, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, song sánh lấp lánh, trong nước có lúc nổi lên bọt song, lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh con cá bơi vui vẻ.

Tống Tân Đồng đi đi vòng quanh bên cạnh, đột nhiên phát hiện mảng đất trống bên cạnh đầm nước mọc đầy cỏ ngư tình xanh mượt, giữa từng mảng xanh lá cây đậm có màu trắng của hoa, liếc mắt nhìn một cái, giống như một hoa viên, ngẫu nhiên có bướm vây quanh hoa trắng nhẹ nhàng bay múa.

Nhiều như vậy! So với lúc trước tìm được trong núi còn nhiều hơn.

Tống Tân Đồng mừng rỡ muôn phần, ít nhất hai lần cung hàng nữa cũng không lo.

Tống Tân Đồng nhìn bốn phía quanh đầm nước, lại nhìn lại chỗ sườn núi, có chút lo lắng bị người ngoài nhìn thấy, hình dáng chiết bên tai chính là quá sớm để bị phát hiện.

Chẳng qua hiện tại cũng không có biện pháp.

Chỉ hi vọng những người đó đừng có chuyện đi đến cuối thôn.

Tống Tân Đồng quay người về nhà, rất nhanh cầm một cái liềm, cắt ra một tiểu đạo khoảng một tấc, để dễ dàng lúc ngày mai vận chuyển cỏ ngư tinh.

Tống Tân Đồng cắt cỏ xong liền tìm một khối đá có thể tránh nắng ngồi xuống, nhìn đầm nước lớn ước chừng một mẫu này, bốn phía cực kỳ tĩnh mịch, gió mát hiu hiu, bóng cây xanh trên mặt nước gợn sóng lấp lánh, trời xanh mây trắng.

Trong bất giác, phiền muộn ở đáy lòng được gió thổi đi, Tống Tân Đồng nhếch nhếch khóe môi, đôi tròng mắt mang tiếu ý nhìn đầm nước, chỗ này đích thực là thế ngoại đào nguyên, thực sự rất thoải mái.

Nàng thấy cũng không muốn về nhà.
Bình Luận (0)
Comment