Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa, nháy mắt đã tới mùa hè năm sau.
Noãn Noãn chải đầu bao bao*, mái tóc cài đồ trang sức hồ điệp, thân trên mặc áo ngắn màu vàng nhạt, thân dưới mặc váy xếp nhỏ màu xanh da trời, cả người linh hoạt đuổi theo mèo trên mặt đất nhã gian, không ngừng cười ha ha ha, miệng còn không ngừng nói miêu miêu đừng chạy.
*: là cái kiểu tóc mà hai bên đầu được bọc lại.Giọng trẻ con mềm mại, làm mặt mày Tống Tân Đồng giãn ra không ít, nàng lật lật sổ sách trong tay, nói với Chu chưởng quỹ: “Sổ sách tháng sau ta đều xem, không có vấn đề gì, chỉ là vấn đề nguồn cung còn phải nhờ Chu chưởng quỹ ngươi phí tâm nhiều, thôn trang ngoài thành còn đợi đến hạ tuần tháng mười mới có thể cung hàng, trong lúc này còn phải nhọc ngươi phí tâm nhiều.”
Chu chưởng quỹ gật đầu đáp ứng, nói đều là hắn phải làm.
Trong tháng năm, Lục Vân Khai và các học sinh của thư viện cùng nhau xuống Giang Nam, lúc đó Tống Tân Đồng cũng mang theo Noãn Noãn và cặp song sinh qua đây, chờ Lục Vân Khai xong chuyện rồi thì mang theo cặp song sinh các cậu trở về, Tống Tân Đồng liền mang theo Noãn Noãn ở Giang Nam này, mở tửu lầu mới.
Hiện tại là tháng bảy, từ mua cửa hàng đến trang hoàng tới khai trương, lại đến bây giờ, đã gần nửa tháng thời gian, sinh ý của tửu lầu cũng là phát triển không ngừng, cũng chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong thương giới.
Hơn nữa cạnh đó không xa chính là Phúc Dục Đường Vệ công tử chủ trương mở, có Vệ công tử hộ giá hộ tống ở phía sau, tửu lầu Đồng Ký của bọn họ cũng không ai dám tới tìm tra*.
*: Ý chỉ đi gây rối, phá hoại.Này không, từ tháng sáu khai trương đến nay, còn chưa đầy một tháng liền buôn bán lời gần vạn lượng bạc, kiếm hơn nửa năm là có thể kiếm về bạc mua cửa hàng.
Sinh ý Giang Nam bên này so với Lĩnh Nam thành bên kia thế nhưng làm tốt hơn rất nhiều lần, đương nhiên cũng có nguyên nhân là mọi người ăn mới lạ, nhưng bí phương ở nơi tay, nàng cũng không sợ người khác học đi.
Mặc dù hiện tại toàn Đại Chu cũng có bán ớt, nhưng giá rất đắt, trừ đại tửu lâu dám mua số lượng rất lớn ra, các tửu lầu khác cũng không dám, cho nên tửu lầu nhà Tống Tân Đồng ở một mặt này vẫn là chiếm ưu thế rất lớn.
Hiện tại, Tống Tân Đồng đã thỏa thỏa chính là phú bà, trừ chi tiêu tất yếu ra, còn tồn ngân hơn 20 vạn lượng, suy nghĩ một chút cũng rất vui vẻ nha.
Tống Tân Đồng còn mua một thôn trang nhỏ ngoài thành Giang Nam, bốn năm trăm mẫu, so với phú thương bên này động một chút là mấy ngàn khoảnh ruộng tốt không tính là cái gì, nhưng cực là một ôn tuyền thôn trang, bởi vì quá nhỏ, không bị các phú thương nhìn trúng, cho nên bị nàng nhẹ nhõm cầm xuống.
Dùng để nuôi tôm nuôi thỏ gà vịt mấy thứ này, trại nuôi trồng gà vịt các loại ở Đào Hoa thôn chỉ đủ cho tửu lầu ở bến tàu với Lĩnh Nam cùng với một vài tửu lầu, không có biện pháp đưa đến bên này. Xem như có thể có dư đưa qua đây, thế cũng cách quá xa, đi thuyền cũng cần bảy tám ngày, vận chuyển qua đây cũng không tươi mới.
Cho nên Tống Tân Đồng mới mua một thôn trang ở cạnh đây, cũng nuôi tôm rồi, đợi đến hạ tuần tháng mười liền gần được.
Tất cả ruộng đồng đều nuôi tôm với gà vịt thỏ cá, chỉ để lại mấy chục mẫu để trồng rau, sở dĩ nuôi nhiều như vậy là bởi khách nhân bên này đều thích ăn mấy thứ đó, đặc biệt có tiền.
Vì có thể cung cấp hàng lâu dài ở hậu kỳ, cho nên trồng nhiều một ít mới tốt.
Còn lương thực này nọ, Tống Tân Đồng đã nói xong với trang đầu rồi, đến lúc đó liền đi thôn trang kế bên mua cũng được, khoai lang, rau lang gì gì đó cũng có thể cho gà vịt ăn, hơn nữa còn rẻ.
Từ sau năm trước khi miến khoai lang bị người làm ra sau, toàn Đại Chu liền bắt đầu trắng trợn trồng khoai lang, cho nên giá càng rẻ, một đồng tiền có thể mua bốn năm cân khoai lang.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn khách nối liền không dứt dưới tửu lầu, nói với Chu chưởng quỹ: “Chưởng quỹ ngươi đi bận của ngươi đi, những chuyện khách chậm chút nữa chúng ta lại nói.”
“Dạ đông gia.”
Chờ sau khi Chu chưởng quỹ đi ra ngoài, Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Noãn Noãn được Đại Nha ôm nằm sấp bên cửa sổ: “Noãn Noãn, có mệt không?”
“Không mệt.” Noãn Noãn giòn tan nói, sau đó bò xuống từ trên người Đại Nha, chạy đến bên người Tống Tân Đồng, bò lên trên chân nàng ngồi, nháy một đôi mắt to: “Nương, Noãn Noãn nhớ phụ thân, nhớ đại cữu cữu, nhớ tiểu cữu cữu.”
Noãn Noãn nhất nhất bẻ ngón tay đếm: “Còn có nhớ nãi nãi.”
“Nương cũng nhớ phụ thân, ngày mai chúng ta liền trở về.” Tống Tân Đồng sửa lại bao đầu cho Noãn Noãn, “Vừa đuổi mèo nữa, xem con đều giống như con mèo hoa nhỏ.”
“Mèo hoa nhỏ.” Noãn Noãn cười ha ha ha, học mèo kêu meo…
Lúc Noãn Noãn một tuổi đã có thể bước đi, cũng có thể nói chuyện, hơn nữa được cố ý dạy dỗ, Noãn Noãn nói chuyện rõ ràng hơn so với mấy đứa bé tám tháng gần một tuổi khác, hơn nữa đặc biệt lanh lợi hiểu chuyện, thật là áo bông nhỏ tri kỷ của Tống Tân Đồng.
“Nương, Noãn Noãn muốn ăn đường đường.” Noãn Noãn nhìn kẹo lạc trên bàn, nháy nháy mắt một cái.
“Hôm nay con ăn mấy khối?” Tống Tân Đồng hỏi.
Noãn Noãn so ngón tay bẻ nước cờ: “Một khối.”
“Thật chỉ có một khối?” Tống Tân Đồng trầm trầm thanh âm, lại hỏi.
“Hai khối?” Noãn Noãn lại bẻ một ngón tay hỏi.
“Chính con đều không nhớ rõ? Còn hỏi nương?” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm múp của Noãn Noãn: “Không nhớ nổi nói không rõ ràng, từ mai trở đi cũng không thể ăn đường!”
“A?” Khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn đều nhíu lại, không thể ăn đồ chơi làm bằng đường sống còn có ý nghĩa gì?
Noãn Noãn rất thích ăn kẹo, mặc dù mỗi ngày đánh răng cho bé, nhưng vẫn phát hiện có răng hư, Tống Tân Đồng cũng không dám cho bé ăn nhiều, mỗi ngày tối đa ăn ba khối kẹo ngọt miệng.
Đương nhiên, những kẹo kia cũng phải toàn đường không, đều là kẹo lạc các loại, nhưng cũng không dám làm nhiều cho bé ăn.
“Ba khối.” Noãn Noãn dẩu miệng, tội nghiệp nói: “Dì Đại Nha cho Noãn Noãn ăn.”
“Con không đòi ăn, nàng có thể cho con ăn?” Tống Tân Đồng xụ mặt dạy dỗ, “Con lại ăn đi, răng liền thay đổi thành đen như mực, sẽ rụng, đến lúc đó sẽ không có răng, không cắn nổi thịt thịt.”
“…” Noãn Noãn không vui, muốn ăn thịt thịt.
“Hôm nay không thể ăn.”
“Dạ.” Ngữ khí Noãn Noãn rất xuống thấp, ghé trong lòng nương, rất ủy khuất, rất khó chịu!
Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn mệt mỏi, lại xem sổ sách một hồi, chờ sau khi các khách nhân buổi trưa đều tan đi rồi mới tới tìm đại trù tửu lâu, đại trù là hai đại trù kéo từ chỗ bến tàu Đào Hoa thôn qua đây, tửu lầu lại mời hai đại trù bản địa, còn có mấy đồ đệ Lưu đại trù mang ra tới.
“Ngươi cũng là nguyên lão của tửu lầu chúng ta, phòng bếp tửu lầu bên này liền giao cho ngươi, có vấn đề gì liền thương lượng với Chu chưởng quỹ, không giải quyết được có thể đưa tin cho ta.” Tống Tân Đồng đối với đại trù giúp nàng hai ba năm vẫn là rất tín nhiệm: “Cuối năm tới cho ngươi bao lì xì.”
“Đa tạ đông gia.” Đại trù nói.
Sau khi lại bàn giao một phen với Chu chưởng quỹ lại cùng tới bàn giao một phen với Hà Tây học làm phòng thu chi: “Có cần mang gì về thôn cho Hà nhị thẩm không?”
Hiện tại hai nhi tử nhà Hà nhị thẩm đều làm giúp ở tửu lầu của Tống Tân Đồng, Hà Đông đi bên kia Hải thị mở tửu lầu, trừ các món đặc sắc của tửu lầu Đồng ký các nàng ra còn chủ yếu làm hải sản, hơn nữa đi thuyền qua đó cũng chẳng qua 10 ngày công phu, sinh ý bên kia có cửa hàng Giang gia giúp, cũng dần dần đi vào quỹ đạo chính.
Hà Tây thì làm phòng thu chi ở Giang Nam bên này, lúc đầu năm mới thành thân, thê tử tân hôn cũng cùng tới Giang Nam ở đây chiếu cố đời sống hằng ngày của hắn.
Còn Tạ Nghĩa, hắn còn đang ở Đào Hoa thôn giúp đỡ Dương Thụ trù tính toàn cục, Tống Tân Đồng nghĩ chính là năm sau đi kinh thành, nếu như lại mở tửu lầu nữa thì có thể để hắn đi làm chưởng quỹ hoặc là phòng thu chi, dù sao đều có sắp xếp, chỉ cần có năng lực xuất chúng.
Hà Tây gật đầu: “Mua vài thứ, nhọc người giúp đưa về.”
“Này có gì.” Tống Tân Đồng cười cười: “Bên này liền nhọc ngươi nhìn chằm chằm.”
Pen: tí nữa có một chương nữa nha. Mọi người chờ mình nhé ️