Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 41

Vẫn là Chu Tam Nhi dẫn đầu xe ngựa, vừa thấy Tống Tân Đồng giống như thấy người thân vậy, “Tống cô nương, ngài đợi lâu.”

Trong tay Tống Tân Đồng cầm đọt bí đỏ, nhìn hắn lòng cũng tràn đầy vui vẻ, “Mau vào ngồi, trái lại nước trà cho các ngươi đã được rồi, liền chờ các ngươi tới.”

“Kia thật sự là quá tốt, chính là đang khát nước đâu.” Giọng Tống chưởng quỹ sang sảng truyền ra từ xe ngựa, chợt vén rèm lên, từ trên xe ngựa xuống, hướng phía Tống Tân Đồng chắp tay, “Tống cô nương, đã lâu không gặp.”

“Tống chưởng quỹ cũng tới, mời mau vào trong viện.” Tống Tân Đồng vội dọn băng ghế, lại thay mấy người rót một chén nước, “Trong nhà chỉ có loại trà thô này, còn thỉnh chưởng quỹ chớ để ý.”

“Không để ý, không để ý, trà kim ngân này uống so với trà núi khác còn tốt hơn đâu.” Tống chưởng quỹ ừng ực uống một bát, giống như rất khát nước, buông chén trà xuống sau đó nhìn đọt bí đỏ trong tay Tống Tân Đồng, không khỏi kinh ngạc, “Đây không phải dây leo bí đỏ sao?”

“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng gật đầu.

“Vậy ngắt xuống làm cái gì? Không phải nhờ nó mới kết xuất được bí đỏ sao?” Chu Tam Nhi không sai biệt lắm hỏi.

Tống Tân Đồng nói: “Mọc tốt quá, ta lấy xuống một chút đến ăn.” Đất trống cạnh nhà dây bí đỏ bò đầy, đều là mùa xuân nguyên chủ trồng ra, Tống Tân Đồng nhìn thấy thật là quá rậm rạp, cho dù kết xuất bí cũng không nhất định quá lớn, còn không bằng hái một ít.

“Cái này còn có thể ăn?” Trái lại Tống chưởng quỹ nhắc tới thấy hứng thú.

“Có thể a, lột bỏ tầng vỏ bên ngoài này là được.” Tống Tân Đồng cầm một cọng đọt bí đỏ làm mẫu, “Lúc rửa chà xát nhiều lần, đem lông tơ trên bề mặt bỏ đi là được.” Mấy cái này đều nhờ lúc Tống Tân Đồng ở với bà ngoại, hồi bé bà ngoại thường xuyên làm món này ăn.

“Còn có thể ăn như vậy?” Chu Tam Nhi hiển nhiên không nghĩ đến.

“Vậy có ngon không?” Tống chưởng quỹ hỏi.

Tống Tân Đồng đem đọt bí đỏ toàn bộ giao cho Tống chưởng quỹ, “Không bằng chưởng quỹ trở lại xào lên thử một lần?”

Tống chưởng quỹ nhìn một ít đọt bí đỏ, “Đây cũng quá ít một chút.”

“Không ít, nhiều như vậy có thể làm một bàn lớn.” Tống Tân Đồng hươ tay miêu tả lớn nhỏ.

“Vậy được.” Tống chưởng quỹ liếc mắt nhìn mấy tiểu nhị đang cân chiết bên tai bên cạnh một cái, sau đó lại nhìn sang chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy nấm đầu khỉ đặt dưới mái hiên, thập phần đau lòng đáng tiếc nói: “Trời ơi, Tống cô nương thế nào lại đem nấm đầu khỉ đều phơi a?”

“Trong nhà không có gà không hầm được, nên trước phơi khô, chờ có gà lại hầm!” Tống Tân Đồng nói.

Tống chưởng quỹ: “…” Này cũng được coi là lí do?

Tống chưởng quỹ cầm nấm đầu khỉ lên nhìn nhìn, phát hiện cũng không có phơi khô, vẫn còn ẩm ướt, hơi nước rất đầy, “Tống cô nương, ta cùng ngươi làm thương lượng thế nào?”

“Thương lượng cái gì?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Đem nấm đầu khỉ cùng nấm kê tung đó đều bán cho ta.” Tống chưởng quỹ nói.

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, “Tống chưởng quỹ tính đưa bao nhiêu bạc?”

“Không bạc đãi ngươi, mười lượng thế nào?” Tống chưởng quỹ nói.

Tống Tân Đồng cười cười, “Ta ở đây có ít nhất mười lăm cân, Tống chưởng quỹ chẳng lẽ đang nói giỡn? Ta nhưng nghe nói trên các thành lớn nấm đầu khỉ bán được tới bảy tám lượng một cân.”

“Nhưng cái này đã phơi qua.” Tống chưởng quỹ nói.

Tống Tân Đồng cười cười, “Không sao cả, ta giữ lại tự mình ăn là được.”

“Ai.” Tống chưởng quỹ thấy buồn cười, cũng biết không lừa nàng được, “Vậy ta nói cái giá đúng lương tâm với ngươi, nấm đầu khỉ này của ngươi bảy lượng một cân, nấm kê tung hai lượng một cân, giá này tuyệt đối công đạo.”

“Thành.” Tống Tân Đồng cũng không nghĩ đến cử chỉ vô tâm cắm liễu có thể bán cái giá lớn như vậy, “Vậy để ta cân cho Tống chưởng quỹ ngài.”

“Được.” Tống chưởng quỹ mua được mấy loại nấm quý này rất cao hứng, hôm qua đông gia còn đang nói với hắn muốn ăn nấm đầu khỉ, nhưng trên các thành lớn thế nào cũng mua không được, “Sau này nếu như còn có nhât định phải bán cho ta.”

“Thành, chẳng qua đồ mới mẻ không phải sẽ quý hơn một chút?” Tống Tân Đồng hỏi.

Tống chưởng quỹ cũng không lừa nàng, “Tất nhiên.”

“Vậy được, nếu có ta sẽ đích thân đưa đến tửu lâu.” Tống Tân Đồng cười híp mắt nói.

“Chưởng quỹ, đã cân xong, một nghìn hai trăm cân.” Phòng thu chi chạy tới.

“Tỷ, trong phòng vẫn còn a.” Đại Bảo không biết chạy tới lúc nào, kéo tay áo Tống Tân Đồng nhắc nhở.

“Nga nga nga, đúng đúng đúng, trong phòng còn có một chút, đã quên chuyển ra.” Tống Tân Đồng vội nói với mấy người Chu Tam Nhi: “Còn mời cùng ta vào trong phòng chuyển một chút.”

Lại cân xong, phòng thu chi lại lần nữa đọc số, “Tổng cộng hai nghìn bốn trăm năm mươi cân.”

Tống chưởng quỹ gật đầu, “Đem tiền đếm một chút.”

“Vâng, ta liền đi tính.” Phòng thu chi nói.

Tống Tân Đồng cười híp mắt nhìn chiết bên tai bị chuyển hết lên xe ngựa, “Tống chưởng quỹ, từ nay trở đi còn cần không?”

“Tất nhiên là cần, chẳng qua là sau này số lượng có thể phải giảm xuống.” Tống chưởng quỹ vuốt vuốt chòm râu, “Hôm nay ta cố ý qua đây cũng là vì muốn nói cùng cô nương chuyện này, tửu lầu trên thị trấn đã có xu thế từ từ hạ thấp, còn các tửu lầu khác hoàn hảo, cho nên còn thỉnh Tống cô nương chuẩn bị sẵn sàng.”

Điều này đều trong dự liệu của Tống Tân Đồng, “Vậy có phải từ hôm nay cũng chỉ chuẩn bị một chút hay không?”

“Tiếp tục là hai nghìn cân đi, lại nhiều hơn nói không chừng sẽ khó tiêu thụ.” Tống chưởng quỹ trái lại rất thẳng thắn.

“Ta hiểu được.” Tống Tân Đồng gật đầu.

Phòng thu chi nói: “Chưởng quỹ, tổng cộng mười bảy lượng một trăm năm mươi văn.”

“Thêm nữa nấm đầu khỉ hai cân, nấm kê tung bảy cân, tổng cộng là hai mươi tám lượng.”

Tống chưởng quỹ nhìn Tống Tân Đồng, “Tống cô nương, con số này đúng không?”

Tống Tân Đồng vô cảm nhíu mày, nhưng đáy lòng lại vui sướng ngập tràn, nhàn nhạt gật đầu, “Đúng.”

Phòng thu chi đánh bàn tính ‘ba ba ba ba’: “Tổng cộng trả cho cô nương bốn mươi lăm lượng một trăm năm mươi văn.”

“Cô nương thu tốt.”

Tống Tân Đồng nhận lấy túi tiền nặng trịch thấy rõ, đáy lòng cao hứng cực, “Đa tạ Tống chưởng quỹ.”

“Buôn bán công bằng, có gì phải đa tạ?” Tống chưởng quỹ nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng không kiêu không nóng, khẽ gật đầu, “Vậy ta liền cáo từ trước.”

“Tống chưởng quỹ đi thong thả.” Tống Tân Đồng nói.

Lúc này, Tạ Đại Nghĩa mang một thùng nước đầy cá về, Cẩu Đản Nhi vẻ mặt mừng rỡ hô lớn: “Tân Đồng tỷ tỷ, chúng ta bắt được thật nhiều cá lớn.”

Tống Tân Đồng nghe tiếng liền nhìn vào trong thùng nước lớn, phát hiện bên trong có ít nhất bảy tám con cá lớn bốn năm cân, “Thu hoạch lớn vậy a?”

“Chưởng quỹ, cá này thật mới mẻ.” Chu Tam Nhi nhìn cá đang vui vẻ không nhịn được nói.

Tống chưởng quỹ nhìn lại vào thùng nước đựng cá, đích thực là mới mẻ, “Tống cô nương, không bằng đều bán cho ta?”

“Không được, chúng ta muốn ăn.” Cẩu Đản Nhi thế nhưng đã thèm lâu rồi, sao có thể đem cá bán cho người khác đây?”

Thu bà bà từ trong phòng bếp di ra không nhịn được mắng Cẩu Đản Nhi, sau đó nhìn Tống Tân Đồng: “Không bằng đều bán cho chưởng quỹ, chúng ta lại đi bắt đi?”

Tống Tân Đồng thì nhìn về phía Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào.

Tạ Đại Nghĩa lắc đầu, “Vậy đều cho chưởng quỹ là được.”

Tống chưởng quỹ nhịn không được cười, “Không cần, bán ta bốn con là được, trở lại cho bọn tiểu nhị nếm vị*. [*Gốc là ‘đánh răng tế’ nhưng bó tay không biết chuyển ra sao nên thay thử từ này, ai biết giúp mình với nha.]

“Vậy được.” Tạ Đại Nghĩa lập tức gật đầu.

Rất nhanh cân xong cá, bốn con tổng cộng hai mươi ba cân, mười văn một cân, tổng cộng hai trăm ba mươi văn tiền.
Bình Luận (0)
Comment