Đợi vào ngày hưu mộc cuối tháng, bọn họ tìm một canh giờ tốt hợp dọn nhà nhập trạch dời vào nhà mới.
Vào nhà một chốc, tiếng pháo vang, vui mừng tới cửa.
Vào đại môn, đó là bức tường phù điêu được điêu khắc tinh tế, phù điêu họa tiết trúc trông rất sống động, đón gió mà đứng, cao thượng thanh lịch, phù hợp với yêu thích của văn nhân mặc khách.
Vòng qua bức phù điêu, đó là một rừng lá phong tinh mịn, xuyên qua tiểu đạo uốn lượn khúc chiết trong rừng, liền tới tiền sảnh đãi khách, tiền sảnh bố trí đơn giản, chỉ có vài bồn cảnh đặt trên bàn, sức sống bừng bừng, lại cực kỳ lịch sự tao nhã.
Từ song cửa sổ nửa mở nhìn ra ngoài, vừa lúc có thể nhìn thấy rừng phong bên ngoài, đợi đến lúc mùa thu, mảnh lá đỏ, có một phong vị khác, nếu mà có khách đến đây, cũng có thể cảnh đẹp ý vui, tâm tình sảnh khoái.
Chủ nhân cũ thích lá đỏ, cho nên trồng rất nhiều trong trạch viện, sau khi Tống Tân Đồng mua cũng không đào đi toàn bộ, mà là chuyển cả tới tiền viện này, trồng thêm cây xanh vào trong, mà đem cả viện phía sau trồng cả thành cây cối chính mình yêu thích.
Đi qua hành lang đã tu sửa, vòng qua tiền viện khách viện thư phòng, vào nhị môn, đi đến nội viện.
Mảnh hồ dựa vào hành lang sao thủ kia, phân nửa ở nội viện, phân nửa ở tiền viện, đứng trên hành lang là có thể thấy hơn phân nửa tinh xảo.
“Tỷ, mảnh hồ này thật trong suốt, còn có thể nhìn thấy đáy nước.” Đại Bảo nhìn mặt hồ liễm diễm ánh nước, thủy thảo phía dưới bơi lội, trong suốt thấy đáy, cực kỳ đẹp, “Tỷ, đệ có thể thả một con thuyền nhỏ ở phía trên không? Thuyền nhẹ lướt qua, có một phen thú vị khác.”
“Học với ai đấy?” Tống Tân Đồng không vui cười nói, “Mặt hồ vốn cũng không lớn, đệ còn muốn chèo thuyền trên đó, thực sự là nghĩ được.”
“Không thể?” Tiểu Bảo cũng rất thất vọng.
“Để một thuyền nhỏ cũng có thể, ngồi bên trên phơi nắng, thích ý nhất.” Lục Vân Khai cũng tán đồng.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ, nhưng cũng đồng ý.
Có lẽ người đọc sách đều có loại yêu thích việc phong nhã này đi, nàng một tục nhân mở tửu lầu không thể hiểu được, “Nhưng mà đệ phải là lúc có người đi cùng mới có thể lên thuyền, nước này nhìn cạn, nhưng chỗ sâu cũng có hai ba mét, vẫn là rất nguy hiểm, mấy đứa nhớ kỹ chưa?”
“Mượn dùng nha tỷ.” Đại Bảo kéo Noãn Noãn tiếp tục đi vào trong, “Tỷ, đệ thấy bên hồ trồng rất nhiều cây ăn quả, có phải năm sau là có thể ăn hay không?”
“Có thể, tỷ mua đều là cây có thể kết quả.” Tống Tân Đồng chỉ chỉ vào thông lộ về phía bất đồng sân đằng sau, nói: “Viện của nương con để cho người ta trồng hoa quế, còn lại trồng một chút táo xanh.”
Lục mẫu nhìn nhìn viện được bố trí cực kỳ tinh tế, rất là hài lòng, càng then chốt chính là có vài cái cửa sổ được đổi thành cửa sổ lưu ly, rất sáng tỏ, ngồi trước cửa sổ thêu hoa làm việc cũng không hại mắt.
“Nương, người xem xem, còn thiếu cái gì, nói với con, con để cho người ta tìm đến.” Tống Tân Đồng đỡ Lục mẫu đứng bên cửa sổ, hỏi.
“Rất tốt, rất tốt.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói.
“Nương, vậy của Noãn Noãn đâu?” Noãn Noãn bới kiểu đầu tròn, nghiêng đầu hỏi.
Tống Tân Đồng đùa bé, “Không có viện của Noãn Noãn đâu.”
“A?” Noãn Noãn ủy khuất.
“Noãn Noãn không muốn ở cùng một viện với cha nương?” Tống Tân Đồng ra vẻ thương tâm hỏi.
“Muốn.” Bây giờ Noãn Noãn còn ở trong phòng Tống Tân Đồng bọn họ, chỉ là chia giường lớn với giường nhỏ, mặc dù Noãn Noãn không yêu khóc, tính khí cũng rộng rãi, mỗi ngày thật là có tức giận khi rời giường, mỗi ngày tỉnh lại không thấy được Tống Tân Đồng cũng là sẽ khóc lóc làm loạn.
“Chờ Noãn Noãn ba tuổi, liền tự mình ở một viện, có được không?” Tống Tân Đồng thương lượng với bé, chờ vào đông, đứa nhỏ trong bụng hẳn là cũng sinh ra, đến lúc đó chắc là cũng không có nhiều thời gian nhìn chằm chằm con bé như vậy.
“Dạ, Noãn Noãn lớn, có thể tự mình ở.” Noãn Noãn nói.
“Tỷ, bọn đệ cũng là ở trong nội viện?” Cặp song sinh đã 10 tuổi, hậu viện đều là nữ thân quyến, ở Đào Hoa thôn còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tới kinh thành quy củ nghiêm khắc, vẫn là phải tách ra mới tốt.
“Phía trước nội viện, hai đứa thích ăn lê, tỷ trồng hai cây ở ngoài thư phòng mấy đứa, còn có hoa mai mấy đứa thích, cũng trồng một ít.” Tống Tân Đồng cười nhìn hai cậu, “Hai đứa còn muốn ở chung sao? Nếu không muốn ở chung bên cạnh còn có một viện, tỷ để người ta dọn dẹp ra.”
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: “Không cần tỷ, đệ và ca ca ở chung quen rồi.”
“Còn ở một cái giường?” Tống Tân Đồng cố ý hỏi.
“Đã không có.” Tiểu Bảo liền vội vàng hỏi, “Tỷ, không phải tỷ còn để đệ với ca ca cùng một cái giường chứ?”
Sau khi tròn tám tuổi, bọn họ liền tách ra ở, nhưng phòng là dựa gần, thông với nhau.
“Không đâu, là một cái phòng xép lớn, trong đó cũng có thư phòng với phòng khách, còn có mấy gian phòng, bố trí phòng gần nhau cho hai đứa, vừa mở cửa sổ là có thể chào nhau.”
“Thực sự? Vậy giờ đệ liền đi xem.” Tiểu Bảo nói liền muốn ra ngoài.
Đại Bảo cũng theo sát phía sau.
Noãn Noãn nhìn, cũng muốn đi, “Cữu cữu, con cũng muốn đi.”
Đại Bảo chạy ra mấy bước lại vội vàng chạy về, bế lấy Noãn Noãn liền đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Tống Tân Đồng lại dặn dò Đại Nha Tiểu Nguyệt các nàng đi phòng của mình, sau đó cùng Lục Vân Khai đi tới viện hai người ở, trong viện trồng rất nhiều hoa mai, đợi đến mùa đông, mai đỏ điểm điểm, vô cùng đẹp.
“Chàng xem một chút, có thiếu gì không?” Tống Tân Đồng đẩy cửa sổ thư phòng ra, liếc mắt một cái nhìn ra là có thể nhìn thấy một bụi chuối tây, đợi đến lúc ngày mưa, nghe mưa ngắm chuối tây, lại là một phen tình thú.
Thư phòng bọn họ với nơi ở không tách ra, ở trong cùng một gian nhà, chỉ là cách một chút khoảng cách, lại có cây xanh che lấp, bên thư phòng này không nhìn đến vị trí chính phòng, cũng không nghe được động tĩnh bên kia, nói đến là cực kỳ yên tĩnh.
Đương nhiên, tiền viện cũng có thư phòng, chỉ là Lục Vân Khai đãi khách hoặc là gặp khách thì thường đi, chân chính thường dùng vẫn là đây.
Có lẽ thư phòng của đương gia trong nhà quý nhân khác đều là ở tiền viện, nhưng Tống Tân Đồng không muốn chia đến xa như vậy, nếu như Lục Vân Khai thực sự dời thư phòng đến phía trước, thế nhất định là các nàng ở riêng, tình cảm bất hòa.
“Rất tốt.” Lục Vân Khai ôm lấy Tống Tân Đồng từ phía sau, vô cùng thân thiết nhỏ tiếng bên tai nàng, “Vất vả nương tử.”
Từ trong tháng ba đến cuối tháng năm, vẫn là Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm tu sửa với bố trí nhà cửa, Lục Vân Khai ở Hàn Lâm viện cũng không thoát thân được, cho nên chưa từng đến giúp cái gì.
“Mấy cái này vốn là ta nên làm.” Tống Tân Đồng tín nhiệm dựa người lên người hắn, trọng lượng đều thác trên người hắn, “Nương thích viện này.”
“Ân, nương luyến tiếc nhất chính là mấy cây hoa quế ở Đào Hoa thôn kia, nàng tìm tới rất giống với trong nhà.”
“Chàng không thích?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Cũng thích, nhưng ta thích hơn chính là hoa đào.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Dưới cây hoa đào có nàng đứng.”
Tháng giêng năm ấy hoa đào nở đến đặc biệt sáng lạn, sắc màu kiều diễm, xứng đôi nhất với tân Đồng dưới cây, cũng là ngày ấy, hắn hiểu tâm ý của mình.
“Chàng cứ quen nói những thứ này.” Trên mặt Tống Tân Đồng thoáng qua một nét e thẹn, sau đó đẩy hắn, “Canh giờ không còn sớm, ta đi phòng bếp an bài cơm chiều, chàng ở đây thu thập sách của chàng đi.”
Pen: tuần này mình phải kiểm tra, nên sẽ không đăng chương mới, nhưng tuần sau sẽ cố bù cho mọi người, có lẽ là một lần sẽ đăng hai chương nhé. Xin lỗi mọi người