Lúc buổi trưa, mặt trời chói chang chiếu trên đầu.
Tống Tân Đồng mang theo hai đệ đệ đi mệt ngồi xuống một gian hàng ăn trong góc đường ngồi xuống, gọi một phần tương thịt kho, một phần nấm xào thịt, còn gọi một phần rau xào.
“Tỷ, ăn ngon.” Tiểu Bảo ăn tưởng thịt kho.” Đệ chưa từng ăn qua thịt vị này.”
Tống Tân Đồng nếm thử, vị bình thường, nàng còn chưa có làm móng heo rim, chân gà kho ăn ngon đâu, chẳng qua loại nhà hàng bình dân như vậy, có thể làm ra được vậy cũng sẽ không tồi rồi.
Đại Bảo ăn miệng đầy dầu nói: “Ta cảm thấy không có làm ăn ngon như tỷ.”
Tống Tân Đồng thật không khách khí vạch trần cậu, “Không làm ngon như ta còn ăn đến miệng đầy dầu?”
“Không thể lãng phí.” Đại Bảo cười hì hì.
“…” Mặt Tống Tân Đồng co rút, lại gắp một khối thịt rim đặt vào trong bát cậu, “Vậy ăn nhiều một chút.”
“Ân.” Đại Bảo có chút hối hận cắn thịt.
Ba người chậm rãi ăn trưa, đột nhiên nghe thấy một bàn khách mới vào nói: “Lưu đại ca, ngươi nói đều là thật?”
Lưu đại ca trang điểm* thô cuồng nói: “Kia còn có giả?”
[*Pen: cái này là nguyên văn tác giả nha, mình cũng không biết nam trang điểm ra cái gì, hoặc nên chuyển từ này sang nghĩa nào cho nó hợp nên để vậy luôn.]“Nhưng cũng không có nghe nói qua a.” Hai người còn lại kinh ngạc nói.
“Đây chính là tin nội bộ, là cậu em vợ của ta làm nha dịch ở huyện nha nói, làm sao giả a?” Lưu đại ca nói, “Đánh giá cuối tháng mới có thể ra bố cáo.”
“Thật sự một tháng có thể có ba trăm văn tiền?” Một tráng hán khác hỏi, “Sẽ không để nợ bạc đi?”
“Không nên.” Lưu đại ca giả vờ thần bí liếc mắt nhìn bốn phía một cái, thấy chỉ có Tống Tân Đồng cùng mấy tiểu oa nhi ở đây, “Nếu như giao đến tay huyện lão gia thì cũng nói không chừng, ta nghe cậu em vợ ta nói là triều đình phái quan viên qua đây, bạc phát cho cũng là triều đình quản, nghĩ đến hẳn là có thể phát đến trong tay mỗi người.”
“Vậy cũng không tệ lắm, lúc nào đăng kí? Mấy anh em chúng ta cũng đi được không?” Tráng hán hỏi.
“Không vội, đến lúc đó ta nhờ cậu em vợ đem số người chúng ta báo lên, nói không chừng còn có thể là được cái chức tiểu đội trưởng, nghe nói tiểu đội trưởng còn có thể nhiều hơn năm mươi văn tiền đâu.” Lưu đại ca nói.
Tống Tân Đồng đang tỉnh bơ ăn cơm, đáy lòng cũng không khỏi lung lay lên, cũng không biết là cái việc gì, đãi ngộ tốt như vậy.
“Vậy được, chúng ta đều theo Lưu đại ca hết.” Tráng hán cười ha ha lên, “Cũng không biết sửa đường sông này sẽ mất bao lâu, nếu như sửa trên một năm hay nửa năm, một năm này cũng thu vào sổ số tiền không nhỏ.”
“Thanh Giang rất lớn, mở rộng đường sông cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nghĩ rằng sẽ không thấp hơn nửa năm.” Lưu đại ca uống một chén nước, “Mấy anh em biết tin này là đủ rồi, cũng đừng tiết lộ ra, ta sợ đến lúc đó huyện lão gia sẽ tìm phiền phức cho cậu em vợ ta.”
Mấy người phụ họa nói: “Chúng ta biết, chúng ta biết.”
Lưu đại ca hừ một tiếng, không nói gì nữa, chỉ là thét to mấy anh em ăn.
Sau khi Tống Tân Đồng thấy một bàn người kia cũng không nói nữa, thu hồi tâm thần nói với cặp song sinh: “Ăn no chưa?”
“No rồi.” Hai cậu đều buông đũa xuống.
Tống Tân Đồng thanh toán bảy mươi văn tiền cơm xong liền mang theo hai cậu ra đi ra ngoài.
“Bây giờ chúng ta làm gì hả tỷ?” Tiểu Bảo ăn no đã có tinh lực, sôi nổi không ngừng.
“Vừa mới ăn no không thể chạy ngược xuôi, phải đi từ từ.” Tống Tân Đồng vội chặn vai Tiểu Bảo, không cho phép cậu hoạt động trên diện rộng.”
Đại Bảo lập tức nói: “Đệ biết, chạy bụng sẽ đau.”
“Thông minh.” Tống Tân Đồng dắt hai cậu đi chợ bán thức ăn, lại đi cửa hàng lương thực mua mười cân gạo, còn mua vài thứ thượng vàng hạ cám, còn mua năm cân kẹo đường giòn.
Ngay sau đó, ba người lại đi sạp thịt.
Vẫn là lão bản nương lần trước, “Ôi, cô nương lại tới mua thịt? Thịt ba chỉ hôm nay đặc biệt ngon.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn lão bản nương vỗ một khối thịt ba chỉ trắng lòa, cảm thấy ngấy muốn chết, nhưng trong nhà lại không có dầu, cần phải mua một chút thịt mỡ về rang dầu, “Lấy hai cân đi.”
“Được rồi.” lão bản nương nhanh nhẹn lấy một khối xuống.
Tống Tân Đồng liếc nhìn thịt nạc một cái, “Lại cho ta một cân nạc.”
“Còn xương đâu?” Tống Tân Đồng hỏi.
Lão bản nương kĩ thịt, “Cô nương tùy tiện đưa hai, ba văn tiền là được.”
“Vậy gói chung luôn cho ta.” Tống Tân Đồng cầm năm mươi văn đưa cho lão bản nương.
Lão bản nương lấy tiền, “Rất nhiều người đều không thích ăn xương cốt này, ngại nói không có thịt gì lại còn tốn củi lửa, kỳ thực xương cốt này phải nói là có dinh dưỡng nhất, cũng là cô nương biết việc biết hàng mới biết.”
Lời hay này nói thật là dễ nghe, Tống Tân Đồng mỉm cười ứng hạ, “Lão bản nương ngươi thật biết nói chuyện.”
“Hì, miệng ta đây xem như là con đường này buổi tối mới không nói.” Lão bản nương cười vang, “Cô nương hôm nay đã tới chậm, nếu tới sớm, vậy một bộ ruột già cùng gan lợn vẫn chưa bán đi, ta xem như cho cô nương, lần sau cô nương phải tới sớm một tí.”
Tống Tân Đồng cười, cũng không xem là thật, “Canh giờ không còn sớm, ta đi trước.”
Nói xong cũng mang theo cặp song sinh chậm rì rì đi về hướng cửa huyện thành.
“Tỷ, hôm nay chúng ta tốn bao nhiêu bạc?” Đại Bảo vừa đi vừa hỏi.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Mười tám lượng một trăm văn tiền.”
“Qúa nhiều.” Đại Bảo nói, “Chỉ mua một phần là đủ rồi.”
“Không nhiều, Đại Bảo và Tiểu Bảo cần đọc sách, mấy thứ này nên mua.” Tống Tân Đồng nói, “Sau này đọc sách cũng đừng chần chừ, phải nghiêm túc nghe giảng bài mới phải.”
“Biết, tỷ.” Đại Bảo non nớt đáp lời.
Chờ đến cửa huyện thành, Tống Tân Đồng dẫn hai đệ đệ đứng dưới bóng râm cây đa đại thụ bên ngoài.
“Nha đầu Tống gia cũng muốn đi xe bò nhà lý đại gia?” Một nữ nhân vóc dáng rất nhỏ cao giọng hỏi.
Tống Tân Đồng không nhớ lắm người kia là ai, chỉ lễ phép gật gật đầu, nghĩ rằng mấy phụ nhân ngồi dưới cái cây này hẳn là người Đào Hoa thôn đi.
Nữ nhân vóc dáng nhỏ đi tới bên người Tống Tân Đồng, vén giỏ nàng lên xem, “Uây, mua nhiều như vậy a, đây là phát tài sao?”
Sắc mặt Tống Tân Đồng cứng đờ, đoạt lấy lá sen một phen ròi một lần nữa đắp lên trên.
“Ồ, đây phát đại tài không tiếng động a.” Một người có đôi mắt nhỏ chờ nàng, “Đã có tiền thế nào không trả bạc cho nhà ta a, chính mình vụng trộm ăn thịt uống canh, nhà lão nương còn đang liếm đáy nồi đâu.”
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nhà nàng thực sự mượn bạc phụ nhân này?”
“Chắc ngươi không phải là quên mất đi? Ôi uy, chúng ta bớt ăn bớt dùng để dành bạc, bị người mượn nợ, phen này nếu ta không hỏi sợ là người ta sẽ quên mất đi.” Phụ nhân kêu lớn lên, làm người xung quanh đều nhìn về phía Tống Tân Đồng.
“Ngươi nói bậy.” Đại Bảo chặn ở phía trước, hướng về phía bà ta hô.
Tống Tân Đồng đe hai đệ đệ kéo ra sau lưng, sau đó áy náy nói: “Vị thẩm nhi này, ta đây vẫn là mới đổi được ít bạc, vẫn chưa kịp đến nhà ngài trả tiền đâu, chờ lát nữa về nhà, ta đối chiếu sổ sách, đến lúc đó ngài hãy nói đi.”
Người kia hừ lạnh, “Thành, chờ trở lại nếu như ngươi không trả bạc cho nhà ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Đây là nhà mình đuối lý, Tống Tân Đồng cũng không nói thêm gì, chỉ là kéo hai đệ đệ đứng bên cạnh.
“Nha đầu Tống gia, ngươi đây là làm cái gì phát tài a?” Một vị phụ nhân bát quái lên.
“Ta nghe Hoa Hỉ Thước nói hôm qua các nàng ở chỗ cái đầm nước hẻo lánh đó đào cái cỏ dại gì đâu, nói không chừng chính là dựa vào cái kia phát tài đâu.” Phụ nhân nói.
“Ta thấy chừng mấy ngày có xe ngựa từ trong thôn đi qua, thì ra là đi Tống gia a.”
“Thật đúng là không nhìn ra, nha đầu Tống gia lợi hại như vậy còn là một người biết kiếm tiền, sau này sợ là sẽ có nhiều người tranh cướp đây.”
“Biết kiếm tiền thì thế nào, dám cáo trạng bà nội, đánh bá nương, loại người vô tâm bất hiếu như vậy, ai dám lấy về nhà?”