Lão bà tử vừa mới nói chuyện thấy Tống Tân Đồng vẻ mặt tức giận quau ngược về, bị khí thế dọa người của nàng làm sợ đến run rẩy nhảy lên, “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt nếp nhăn của bà ta, cười lạnh một tiếng, “Ngươi bao nhiêu tuổi”
“Năm mươi lăm, thế nào?” Lão bà tử không để bụng.
“Năm mươi lăm còn không hiểu đại lý làm người, cũng không biết mẹ già đã chết của ngươi có dạy đạo lý làm người cho ngươi hay chưa!” Tống Tân Đồng sau khi nói xong một hơi lạnh mặt nhìn những người còn lại, “Nương ta đã dạy ta đối với người tốt lớn tuổi nên tôn trọng, nhưng ta cảm thấy muốn được đối xử tôn trọng phải để cho người ta tôn trọng, loại người nói xấu sau lưng người khác, luận dài nói ngắn thị phi như các ngươi vậy, sau khi chết sẽ bị xuống địa ngục cắt lưỡi!”
“Ngươi ngươi ngươi…” Lão bà tử tức giận đến mặt đều biến sắc.
“Ta cái gì? Ta cũng không phải người nhà ngươi, ngươi quản được ta sao?” Tống Tân Đồng cũng thở gấp, “Còn có, sau này đừng để ta nghe thấy các ngươi nói đệ đệ ta là sao chổi, bọn họ không phải, cha ta cũng không phải.”
“Thế nào không phải, đại sư người ta cũng đã nói hắn chính là thiên sát cô tinh khắc thân, khắc chết lão gia tử không nói, còn khắc ta và Đại Giang.” Trương bà tử cầm quạt lá bồ đi tới, vẻ mặt không thèm liếc mắt nhìn ba tỷ đệ Tống Tân Đồng một cái, “Còn không chấp nhận, một đám tiểu sao chổi, khắc chết cha ruột mẹ ruột, còn đứng đây nguyền rủa người khác!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Phụ nhân vốn bị đe dọa sắc mặt tái nhợt thấy Trương bà tử tới lập tức giống như thấy được tâm phúc vậy, vội phụ họa.
Tiểu Bảo hướng về phía Trương bà tử nhe răng trợn mắt: “Không được nói cha nương ta, các ngươi đều là người xấu!”
“Tiểu sao chổi, còn dám mắng người, đồ có nương sinh không có nương dạy.” Oán khí Trương bà tử tích lũy lúc trước đều bạo phát ra, giương bàn tay to quật đến Tiểu Bảo.”
Tống Tân Đồng vội giật Tiểu Bảo lại.
Lực tay Trương bà tử hạ xuống trực tiếp rơi vào trên tay Tống Tân Đồng, ‘ba’ một tiếng nặng nề vang lên, đau đến Tống Tân Đồng run run, mẹ nó, cái lão bà tử này là muốn đánh chết Tiểu Bảo!
Đem hai đệ đệ bảo vệ sau người, Tống Tân Đồng oán hận nhìn chằm chằm Trương bà tử, “Tại sao muốn náo cùng ta, ngươi không suy nghĩ vì cháu trai bảo bối kia của ngươi một chút, hắn có còn muốn đi thi đồng sinh hay không?”
Hôm nay không có mấy người nha dịch thôn trưởng ở đây, Trương bà tử đâu có sợ ném chuột sợ vỡ bình mà cẩn thận từng li từng tí, bộc lộ ra sắc mặt hung hãn xấu xí, “Ngươi dám uy hiếp lão nương? Lão nương đánh chết ngươi tiện nha đầu này!”
Tống Tân Đồng bỗng nhiên né tránh, đẩy đẩy người, mặt của nàng bị đánh một bạt tai, mà nàng cũng đem Trương bà tử đạp ở trên đất.
“Tỷ, có đau hay không?” Đại Bảo và Tiểu Bảo đều chảy nước mắt, đau lòng cực kỳ lo lắng nhìn nàng.
Tống Tân Đồng hiện tại cảm thấy hai má đau đến nóng bừng, nhẹ nhàng giật giật miệng, đau đến làm nàng hít một hơi khí lạnh, “Không đau.”
Hai người Đại Bảo không tin, cái tát vừa rồi vang lên, bọn họ nghe được đều rất đau.
“Ôi, lão bà tử ta xương gãy rồi, lão bà tử ta sắp chết, quả nhiên là một đám sao chổi, muốn khắc chết lão bà tử ta!” Trương bà tử té trên mặt đất chết sống không muốn dậy, vừa khóc vừa la.
“Ta vừa đẩy ngươi một chút, sẽ chết à?” Tống Tân Đồng cười lạnh một tiếng, “Nếu ngươi chết, cháu trai ngươi thương yêu nhất phải giữ đạo hiếu ba năm, qua ba năm, không biết còn có thể thi đồng sinh nữa hay không.”
Trương bà tử vừa nghe, cũng không giả kêu đau nữa, lập tức đứng lên, tàn bạo trừng nàng.
Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, “ Xem ra không chết được, ta còn muốn chờ ngươi chết, đến lúc đó sẽ thay ngươi mời cái gánh hát đến chúc mừng!”
“Ngươi… Ngươi… một đám sao chổi, muốn khắc chết lão nương các ngươi mới cam tâm sao?” Trương bà tử khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể trừng chết Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng vuốt vuốt tóc, không nhanh không chậm nói: “Ngươi sinh ra cha ta nuôi ông mười một năm, ông cũng không có khắc chết ngươi, trong nháy mắt gặp được một đạo sĩ nói mấy câu, ngươi lại tin còn đem ông đuổi ra khỏi nhà, ta thực sự hoài nghi ông rốt cuộc không phải con ruột của ngươi, nếu thật là thân sinh, ngươi sao lại ác tâm như vậy?”
Trương bà tử chột dạ biến sắc nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng, “Khắc cha hắn, Đại Giang còn bị thương, trong nhà cái gì cũng không thuận, thế nào không phải sự thật?”
Tống Tân Đồng liễm liễm mắt, nếu không phải nàng nhìn chằm chằm mặt Trương bà tử thì nàng sẽ cho rằng một nét chột dạ thoáng qua trên mặt bà ta là ảo giác của mình, lẽ nào ở đây thật có gì không đúng?
Còn không kịp nghĩ sâu thì một thiếu niên tuấn tú mặt như thoa phấn chạy tới, “Bà, ngươi sao ở chỗ này? Cha đang tìm ngươi đâu.”
(Pen: Xin lỗi mọi người khi chen ngang thế này nhưng tui muốn rủa thằng này một câu: Tao nghĩ với dung mạo của mày nên làm một thằng thụ vạn người cưỡi để bù cho tội nghiệt nhà mày đã gây ra!!)Tống Trường Viễn vừa đi vào phát hiện nãi nãi nhà mình toàn thân dính đầy bùn đất liền căm tức nhìn một nhà đường tỷ cùng hai đường đệ của tiểu thúc đã chặt đứt quan hệ.
“Trường Viễn, sao ngươi lại tới đây?” Trương bà tử vội sửa lại đầu tóc, “Thế nào không ở nhà xem sách cho kĩ?”
Tống Trường Viễn lắc đầu, “Trong nhà có khách tới, cha để ta đi ra ngoài tìm ngươi.”
“A a a, vậy ta liền trở về đi.” Trương bà tử nói xong lại thập phần chán ghét liếc mắt trừng Tống Tân Đồng một cái sau đó đi về nhà.
Tống Trường Viễn liếc mắt nhìn dấu phù thũng trên mặt Tống Tân Đồng, ánh mắt cũng lộ ra không thích, “Đường tỷ tuy đã chặt đứt quan hệ cùng chúng ta nhưng nãi nãi dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, cùng trưởng bối tranh cãi đánh nhau quả thật là cử chỉ không nên.”
Tống Tân Đồng lạnh lùng cười một tiếng, “Không hổ là người đọc sách, miệng đầy nhân nghĩa cùng đạo đức, vậy sao ngươi không hỏi một câu là ai ra tay?”
“Nhưng nãi nãi là trưởng bối ngươi, cho dù…” Đống đạo lý lớn của Tống Trường Viễn còn chưa nói liền bị Tống Tân Đồng cắt ngang, “Ta và Trương bà tử chẳng qua là quan hệ thôn dân phổ thông, chưa nói tới là cái gì trưởng bối. Vả lại lẽ nào ta phải bị đánh chết mà không đánh trả sao? Y theo cái thuyết pháp của ngươi, để lão bà tử này cắt chân của ngươi, cổ họng ngươi tốt nhất cũng đừng kêu một tiếng!”
Bà tử bị chỉ vội nói: “Ta không có gì sao lại đánh tú tài tương lai?”
“Chiếu theo ngươi nói vậy các ngươi vu tội một nhà chúng ta là sao chổi, phẩm hạnh không tốt, ta bị các ngươi vu tội là đáng đời sao?” Tống Tân Đồng hừ lạnh, “Đã như vậy, không bằng mời thôn trưởng qua đây, để hắn bình phẩm xem rốt cuộc ai phẩm tính không tốt, rốt cuộc ai đáy lòng giấu cái ác vu tội người ngoài?”
Mấy người kia sắc mặt đều đổi đổi, các bà nói đích thực là nói bậy, ai dám đi cùng hắn giằng co a, nhao nhao nói: “Ơ kìa, ta quên nhà ta còn có việc a.”
“Ta cũng phải cho gà ăn.”
Nhao nhao đứng dậy cầm băng ghế nhỏ của mình về nhà mỗi người.
Tống Trường Viễn nhìn một màn này, không khỏi cười lạnh, “Tài ăn nói của đường tỷ thật tốt, không hổ người tài năng ở công trường trôi qua như cá gặp nước.”
Tống Tân Đồng sao không nghe ra trào phúng trong đó, thản nhiên liếc mắt nhìn Trương bà tử bên cạnh một cái: “Không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể dựa vào hai tay lao động mà ăn cơm, không giống như người đọc sách như ngươi, có người nãi nãi đi nghiền ép đứa con đã đoạn thân, cũng có người mẹ ruột nghĩ muốn đi bán cháu gái ruột, người trong thôn chúng ta cũng không có phúc khí giống ngươi vậy đâu.”
Tống Trường Viễn bị châm chọc sắc mặt trở nên rất khó coi, “Ngươi…”
“Ta nghe nói thi khoa cử là phải được đảm bảo.” Tống Tân Đồng trên dưới quan sát hai người bọn họ, “Chẳng qua nhà có gia phong liêm chính giống nhà các ngươi vây nghĩ đến chắc là không có vấn đề.”
Tống Tân Đồng đem hai chữ liêm chính nhấn mạnh.
Sau đó nhìn sắc mặt Tống Trường Viễn đại biến, không khỏi cười cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương bà tử không hiểu gì cả một cái, trực tiếp kéo hai đệ đệ về phía trước đi đến nhà Hà nhị thẩm.
Tống Trường Viễn nhìn bóng lưng đã đi xa của Tống Tân Đồng bọn họ, ngón tay nhéo nhéo quạt xếp, trên mặt lộ ra biểu tình âm trầm tàn nhẫn.