Thẩm Huy sau khi thành thân ở lại nhà
thêm một tháng, liền có thư từ thư viện thúc giục hắn quay về. Cuối cùng đành nói lời tạm biệt, mang theo thê tử mới cưới là Hoa Đào đi Hồ Châu.
Sau đó Liêu thị lại có tin vui. Nàng mang thai!
Từ khi Liêu thị mang thai, ý tưởng mệnh
Trinh nương không tốt lúc trước liền tan biến thành mây khói. Nàng thủy
chung cho rằng tối hôm đó chuyện nàng hứa nguyện với Bồ Tát được Bồ Tát
nghe thấy. Cho nên nàng cũng muốn giữ chữ tín với bồ tát, chỉ cần nàng
mang thai, sẽ không nghi ngờ Trinh nương nữa.
Mấy tháng nữa trôi qua, Lưu gia truyền
đến tin tức tốt. Đại tẩu tử Lưu gia là Bành thị sinh ra một tiểu tử béo
tốt. Lưu Đại Trụ đặt cho tôn tử cái tên Lưu Minh Vinh. Cả nhà đều yêu
thích không thôi.
Hai nhà Thẩm Lưu có chuyện vui liên tục
khiến cho người trong trấn chặc chặc sợ hãi than. Đồng thời chuyện Trinh nương không có mang thai cũng không còn đồn đại nữa. Người trong nhà
biết chân tướng thật nên không có nói gì, còn bên ngoài có khi còn có
người cảm thán, Trinh nương này vượng người khác có đứa nhỏ, cho nên
duyên với đứa nhỏ của chính mình bị yếu đi một chút.
Chớp mắt đã qua năm mới, thư của lão nhị
Thẩm An đưa từ Chu Châu tới, nói Trương thị mang thai, thai nhi vừa bị
động mạnh nên Trương lão thái thái sống chết không cho bọn họ trở về,
chỉ có thể nhờ người mang quà cáp về, thuận tiện xin lỗi mọi người vì
năm nay không thể trờ về đón năm mới, còn tiếp tục cam đoan, chờ Trương
thị ổn định nhất định sẽ trở về.
Thẩm Phong phải gửi thư lại để bọn họ an
tâm. Chỉ là năm nay không thể trở lại ăn năm mới mà thôi, năm sau về
cũng được, lại còn dặn dò chăm sóc Trương thị cho tốt, nhất định phải
bình an sinh đứa nhỏ.
Bụng Liêu thị lớn không có cách nào làm
việc. Nên năm vừa rồi mọi công tác chuẩn bị gần như đều là do một mình
Trinh nương đảm nhận. Thẩm Nghị đau lòng, liền thương lượng với Thẩm
Phong, sai người đi ra chợ mua một nha hoàn về hầu hạ. Tên nha hoàn cũng mang nghĩa là vui vẻ, gọi là Hỉ Nha. Liêu thị thấy người liền đổi lại
cho nàng thành Hỉ nhi. Nàng cảm thấy kêu Hỉ nha Hỉ nha, nói không chừng
sau này nàng sẽ đẻ một nha đầu. Kêu Hỉ nhi Hỉ nhi, có thể nàng sẽ đẻ một tiểu nhi tử. Hỉ nhi cũng rất nghe lời, chịu khó làm việc, tay chân lưu
loát, giúp Trinh nương được không ít việc. (Ta không rõ làm đoạn này, 喜丫 Hỉ Nha và 喜儿 Hỉ Nhi thì khác biệt thế nào? Chắc là 1 kiểu chơi chứ, ai
biết thì chỉ ta vs nha, cảm ơn)
Chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được lão
tam Thẩm Huy, mắt thấy năm mới cũng đã sắp tới thì cũng là lúc nhận được tin của lão tam từ Hồ Châu đưa về. Đại ý là có chuyện nên không thể trở về, ở lại luôn Hồ Châu đón năm mới, bảo mọi người trong nhà không cần
lo lắng.
Một nhà lão nhị không trở về, một nhà lão tam cũng không trở về nốt, cảm giác đón năm mới này rốt cuộc cũng bớt
vui đi rất nhiều.
Tuy nhiên Trinh nương vẫn rất cao hứng,
bởi vì năm nay vào ngày sinh nhật nàng, Thẩm Nghị tặng nàng một cây ngọc trâm, hình dáng đơn giản, chất ngọc nhu hòa, nàng rất thích.
Qua năm, Thẩm Nghị bắt đầu kế hoạch đưa Trinh nương đi Hồ Châu. Thẩm Phong đương nhiên phản đối.
“Tháng tám là thi Hương rồi, không chuẩn
bị cho tốt, còn muốn đi chơi?” Thẩm Phong cau mày, một lời từ chối yêu
cầu của Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị bất đắc dĩ giải thích, “Đại ca, không phải đệ đi chơi. Đệ muốn tới chỗ tam ca một chuyến. Tùng Nhân
viện kia là chỗ đọc sách. Nhân lúc có thời gian, đệ muốn qua bên đó học
tập một chút. Mà Hồ Châu cùng hướng với nơi thi, từ đó đi chỉ hai ba
ngày là tới.”
Thẩm Phong do dự một chút, “Vậy cũng
không thể mang đệ muội theo a. Từ chỗ ta đi Hồ Châu, nhanh nhất cũng
phải mất một tháng đi đường. Một đường xóc nảy, mang theo nữ nhi không
tiện.”
“Đại ca, dù sao dọc đường đi cũng phải có người chăm sóc cho đệ chứ.” Kỳ thật, Thẩm Nghị thực chất là muốn ở cùng một chỗ với Trinh nương. Đại tẩu Liêu thị mang thai, cho nên Trinh
nương vừa phải chiếu cố hai hài tử, vừa phải chủ trì mọi việc trong nhà, thật sự rất bận. Mặc dù có Hỉ nhi hỗ trợ, nhưng rất nhiều khi Trinh
nương đều không thể không tự mình làm. Hiện tại, Thẩm Nghị muốn ngồi trò chuyện cùng Trinh nương cũng khó nữa.
Hai huynh đệ thương lượng chuyện đi Hồ Châu xong thì triều đình xảy ra chuyện.
Hoàng đế băng hà, hủy bỏ hết thảy mọi hoạt động trong nước, khoa cử cũng tạm ngừng tổ chức, để tổ chức quốc tang.
Chuyện này cũng thực phiền phức rồi, bở
lỡ lần thi hương này, đợi cho tới khi hoàng đế mới đăng cơ, mở lại khoa
thi, không biết phải đến khi nào nữa.
Hoàng đế băng hà đối với trấn Tú Thủy nhỏ bé xa xôi này ảnh hưởng cũng không quá lớn, chỉ là không thể mặc quần
áo đẹp mừng năm mới, không thể tổ chức mấy hoạt động như tết hoa đăng
hay đua thuyền rồng linh tinh gì đó, mà phải mặc tang phục ba tháng mà
thôi. Hoàng đế mất thì có thái tử thế chỗ. Tân hoàng lên ngôi, nhất định muốn tạo ra một loạt chính sách trấn an nhân dân. Cho nên mọi người
cũng không lo lắng gì. Mỗi ngày cần làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Hoàng đế mới rất nhanh đăng cơ, sửa lại
niên hiệu là Vĩnh Bình. Sau đó thái tử, cũng chính là Vĩnh Bình đế hiện
tại, hạ chỉ miễn giảm thuế má trong một năm, khiến cho khắp chốn vui
mừng.
Hôm nay, Thẩm Phong mặt cau mày có từ cửa hàng trở về, lúc ăn cơm cũng vẫn một bộ dạng không nuốt trôi cơm. Trinh nương đút cho hai hài tử chút canh trứng gà trong bát, nhìn nhìn Thẩm
Phong, tay ở dưới bàn nhéo Thẩm Nghị một cái, ý bảo Thẩm Nghị hỏi thăm
một chút. Bụng Liêu thị càng ngày càng lớn, hai hài tử đều do Trinh
nương chăm sóc. Hỉ nhi thì chuyên môn hầu hạ Liêu thị.
Thẩm Nghị nhận được ám chỉ, nuốt thức ăn
trong miệng, khó hiểu hỏi, “Đại ca, sao vậy? Có phải cửa hàng xảy ra
chuyện gì hay không?”
Thẩm Phong nhẹ nhàng buông bát đũa, nhìn
cơm trong bát, “Hoàng đế đã hạ chỉ miễn thuế một năm, giá gạo đáng lẽ
phải giảm mới phải. Vậy mà gần đây giá lại càng ngày càng cao, so với
năm trước đã cao hơn hai thành rồi. Ta tự mình đi tìm mấy người trồng
lúa để hỏi. Họ đều nói gần đây có nhiều người thu mua gạo, chào giá cũng cao. Bởi vì chúng ta là khách hàng quen cho nên mấy người nông phu kia
mới nâng lên có hai thành thôi.”
(Hai thành tương đương với tăng giá lên 20%)
Thẩm Nghị trầm tư một chút, hỏi Thẩm Phong, “Đại ca, người đến cửa hàng nhà ta mua gạo có đông không?”
Thẩm Phong thở dài, “Ta chính là vì việc
này mày sầu đó. Gần đây người mua gạo đột nhiên nhiều lên, muốn thóc
cũng nhiều. Tuy nói rằng giá bán có được nâng lên, nhưng mà ta vẫn càm
thấy có chút không thích hợp. Sẽ không phải là có người muốn dự trữ
lương thực chứ?”
Hai huynh đệ cùng trầm mặc. Dự trữ lương
thực không phải là việc nhỏ. Gia đình giàu có bình thường đều dự trữ
chút lương thực để chuẩn bị cho một vài khi cần dùng đến. Nhưng năm nay
được mùa, sản lượng lương thực phong phú, căn bản không cần dự trữ.
“Hai huynh đệ đừng nghĩ nhiều. Có lẽ
người ta mua thóc mới, đổi thóc cũ a. Tiếp tục ăn cơm đi.” Liêu thị tay
cầm cái mui, múc thức ăn cho họ.
Thẩm Phong cùng Thẩm Nghị lập tức không thảo luận nữa, có lẽ thực sự là bọn họ quá đa tâm.
Qua vài ngày, phong trào mua gạo dần dần
lắng xuống. Tuy nhiên Thẩm Phong vẫn có chút lo lắng đề phòng, dự trữ
hai mươi thạch lương thực trong hầm nhà. (thạch: đơn vị đo lường, dung
tích khoảng 100 lít = 100 kg)
Một ngày trời trong nắng ấm, đứa nhỏ thứ
hai của Thẩm Phong ra đời. Thẩm Phong vui mừng cười toe toét, đặt tên
con là Thẩm Gia Khâm. Tranh nhi ở một bên nhìn đệ đệ cũng cười không
ngừng. Rốt cuộc hắn cũng có đệ đệ của mình a. Diệu nhi cũng vỗ tay vui
mừng. Năm nay nó đã ba tuổi, Thẩm Nghị không cần đi thi, thời gian rảnh
rỗi liền nhiều lên, bình thường dạy nó không ít thứ, ngẫu nhiên có thể
dạy nó vài câu thi từ cho hắn.
Thân thể Liêu thị sau thời kì hậu sản hồi phục rất nhanh. Sau một tháng mọi chuyện trong nhà liền giao hết lại
vào trong tay nàng. Trinh nương cuối cùng cũng có thể trút được gánh
nặng.
Trong nhà có thêm một đứa nhỏ nên ngày
tháng trôi qua cũng khá nhanh. Lễ cập kê của Trinh nương cũng sắp đến.
Lễ cập kê là để tuyên bố nữ hài tử đã trưởng thành, còn gọi là “Lễ
trưởng thành”. Vốn là phải tổ chức trước khi gả đi, do mẫu thân đảm
nhiệm phụ trách. Nhưng mà tình huống của Trinh nương có chút đặc thù,
sau khi xuất giá mới cập kê, nhà chồng lại không còn mẫu thân. Vì thế
Liêu thị liền mời Chu lão thái thái mẫu thân của trưởng trấn trong thôn
đến chủ trì lễ cập kê.
Chu lão thái thái lúc đến còn mang theo
con dâu trưởng của mình là Chu phu nhân, phu nhân của trưởng trấn đến
làm chính tân*, Liêu thị xung phong nhận việc làm tán giả*. Lại nhờ Lưu
ma ma nhờ hộ ba vị trưởng bối quen biết làm nghi trượng*.
(Bọn ta cũng không biết mấy cái chức này
là gì. Đại khái là mấy chức danh dành cho mấy người công nhận Trinh
nương cấp kê! >.
Ngày làm lễ còn mời rất nhiều thân bằng quyến thuộc đến xem.
Chu lão thái thái làm chủ trì, nhiệt tình tiếp đón khách nhân. Trinh nương tắm rửa thay quần áo xong xuôi liền
ngồi chờ ở đông phòng. Một lúc sau chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên.
Chu lão thái thái mời mọi người ngồi vào
chỗ của mình, mặt mày vui vẻ đứng ở chính giữa, “Hôm nay, Thẩm gia Hà
thị đã tới tuổi làm lễ cập kê. Cảm tạ mọi người đến xem lễ! Hà thị không còn cao đường* (không còn cha mẹ). Lão thân làm chủ mẫu của trưởng trấn Tú Thủy, cũng là người lớn tuổi nhất trong trấn. Hôm nay, có thể chủ
trì, lão thân cảm thấy rất vinh quang. Lão thân tuyên bố, Lễ cập kê của
Hà thị chính thức bắt đầu! Mời Thẩm gia Hà thị đến bái kiến các vị thân
bằng quyến thuộc!” Thanh âm lão thái thái trung khí mười phần, vang
vọng. Tất cả mọi người nhìn theo hướng mười ngón tay nàng chỉ.
Liêu thị đảm nhiệm làm tán giả đi ra
trước. Lấy nước trong bồn rửa tay rồi đứng sang phía Tây. Lúc này Trinh
nương mới chậm rãi đi ra, quần áo màu đỏ tươi. Một đầu tóc đen mượt dài
xõa tung xuống. Nàng chậm rãi đi vào sảnh chính hướng về phía Nam thi lễ với mọi người, sau đó chân thành quỳ gối hướng về phía tây. Liêu thị đi lên lấy ra một chiếc lược mới tinh, nhẹ nhàng chải mái tóc đen dài của
nàng, sau đó đặt lược hướng về phía nam.
Chính tân là Chu phu nhân, nàng đứng ở
phía đông rửa tay, sau đó lui lại phía sau Chu lão thái thái làm một cái lễ. Trinh nương chuyển hướng về phía đông. Lưu ma ma dâng khăn cùng
trâm cài. Chu phu nhân đi tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm tụng lời
nguyện cầu, “Hôm nay ngày tốt, thuận theo ý trời, bỏ đi thơ dại của
ngươi, chấp nhận trưởng thành của ngươi. Tuổi ngươi đã tới, vì ngươi làm lễ.”* (Đoạn này ta chém gió, không hiểu rõ lắm, toàn dùng mấy từ cổ nên ta chả hiểu gì cả!) Lại quỳ xuống giúp Trinh nương chải đầu cài trâm,
sau đó đứng dậy trở về vị trí của mình.
Liêu thị tiến lên có lệ giúp Trinh nương chỉnh trang lại trâm cài, cười khanh khách lui lại phía sau đứng ở một bên.
Trinh nương đứng dậy, Chu phu nhân cười
chúc phúc nàng một phen. Liêu thị lấy trên tay một vị nghi trượng bộ váy màu tím đã chuẩn bị tốt, đưa Trinh nương quay về đông phòng, giúp nàng
thay đổi xiêm y.
Trinh nương đổi sang bộ váy màu tím kia,
sau đó đi ra ngoài quỳ xuống hành lễ với bài vị hai nhà Thẩm gia và Hà
gia, một cái bái, bái lạy ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Trinh nương ngồi quay mặt về hướng đông.
Chu phu nhân giống như mấy người trước rửa tay trong chậu, sau đó tiếp
nhận trâm cài đầu từ một vị nghi trượng khác, đi tới trước mặt Trinh
nương, lại tiếp tục cao giọng ngâm tụng lời nguyện cầu, “Thuận theo ý
trời, nhận ngươi trưởng thành. Mong ngươi lớn lên uy nghi thục đức, sống thọ trăm năm, mãi nhận phúc lành.” Liêu thị tiến lên vì Trinh nương
tháo trâm. Chu phu nhân giúp nàng cài trâm vấn tóc, sau đó lui về phía
sau. Liêu thị lại tiến lên giúp nàng thay trâm hư chính (?) cài đầu. Chu phu nhân lại chúc mừng. Liêu thị lấy khúc cư thâm y, sau đó lại đưa
Trinh nương vào đông phòng thay quần áo.
Trinh nương thay khúc cư thâm y xong lại đi ra quỳ xuống hành lễ với Chu phu nhân, hai bái, thể hiện tôn kính đối với tiền bối.
Lại lập lại một loạt động tác như lúc
trước, chỉ là lần này, Chu phu nhân cầm một bộ quan sai đi đến trước mặt Trinh nương, lần thứ ba cao giọng ngâm tụng nguyện cầu, “Lấy tuổi làm
gốc, chọn ngày làm lễ, tặng ngươi xiêm áo. Huynh đệ cha mẹ trong nhà, có tài có đức. Khỏe mạnh vô cương, chịu ân trời ban.” Sau khi chúc xong,
Liêu thị dìu Trinh nương trở về phòng thay bộ váy dài lễ phục mới.
Trinh nương lần thứ ba đi ra, quỳ xuống hành lễ với thiên địa, đệ tam bái, là bái Hoàng Thiên Hậu Thổ.
Nhóm nghi trượng bỏ hết những vật trong
tay xuống, thay bằng rượu. Chu phu nhân mang theo Trinh nương ngồi vào
ví trí của nàng, Trinh nương đứng ở phía tây, mặt nhìn về phía nam. Mà
Chu phu nhân mặt nhìn về phía tây, Liêu thị dâng rượu, Trinh nương quay
về hương bắc. Chu phu nhân nhận rượu, mặt nhìn hướng Trinh nương, niệm
lời nguyện cầu: “Cam lễ duy hậ, gia tiến làm phương. Bái chịu tế chi,
lấy định ngươi tường. Thừa Thiên chi hưu, thọ khảo không quên.” (chắc
đại khái là đc trời ban phước, cảm động đến già cũng k quên @@ pó tay,
như niệm kinh vậy) Trinh nương quỳ xuống bái lạy, nhận rượu, Chu phu
nhân lui về sau. Trinh nương quỳ xuống nâng chén đổ một chút lên mặt đất làm rượu tế, lại tượng trưng nhấp một chút. Xoay người bái lạy Chu phu
nhân, Chu phu nhân đáp lễ lại.
Trinh nương lại hướng Chu lão thái thái,
Liêu thị, Lưu ma ma làm xong lễ nghi trượng, mấy người đều gật gật đầu
đáp lễ. Sau đó, quay người quỳ gối hành lễ với mọi người chung quanh.
Mọi người cũng đều thăm hỏi chúc mừng.
Sau đó, vốn Trinh nương cũng không muốn
rườm rà, liền mở tiệc rượu, bạn bè thân thuộc đều ngồi cùng một chỗ chơi đùa tán ngẫu. Trinh nương cảm động vô cùng, không chỉ bởi vì nàng đã
lớn mà còn bởi vì sự giúp đỡ của Liêu thị và mọi người.
Nàng nhìn về Thẩm Nghị đang cùng trưởng trấn uống rượu, mỉm cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết
chương này mới tìm đến độ nương (? Một trang web tìm kiếm nào đó chăng), mới biết thì ra nữ hài tử cập kê có thật nhiều yêu cầu, bởi vì lí do
văn nghệ, có chút cải biến.
Tiểu Điền do đó nói rõ: tiêu đề viết “Lễ cập kê” do vậy nội dung đều 100% nói về “Lễ cập kê”