Trong phòng còn tản ra mùi máu tươi, Thẩm Huy nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trên giường, điềm tĩnh
tự tin tất cả đều bay hết lên chín từng mây, bước nhanh đến trước mặt
nàng, run run vươn tay đặt ở trước mũi của nàng.
“Chàng làm gì đó!” Hoa Đào vừa mở mắt ra
liền thấy tướng công nhà mình đang kiểm tra hô hấp của mình, lập tức có chút tức giận, “Ta còn chưa. . . .”
“Không được nói! Ta chỉ lo lắng chút
thôi…” Thẩm Huy ngăn nàng nói, lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, đột
nhiên ôm lấy nàng vào trong lòng.
Hoa Đào cảm thấy có một dòng chảy ấm áp
trượt xuống cổ, nam nhân trước mắt nàng cả người run run không ngừng,
hắn sợ hãi đến mức nào? Nàng nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt mình rơi
xuống.
“Oa…” Đứa nhỏ bọc trong chăn đặt cạnh bên người Hoa Đào đột nhiên khóc rống lên, phá vỡ không khí im lặng ấm áp
của hai người lúc này.
Hoa Đào luống cuống tay chân đẩy Thẩm Huy ra, loay hoay muốn ôm đứa nhỏ, lại động đến miệng vết thương, đau đớn
dâng lên khiến nàng hít mạnh một hơi.
“Để ta, để ta, nàng nằm đi.” Thẩm Huy ôm
lấy bọc chăn, để Hoa Đào nằm xuống, dỗ đứa nhỏ mới sinh ra còn chưa được vài canh giờ. Đứa nhỏ đang nhắm mắt khóc nấc lên, đột nhiên lại hơi hé
mắt nhìn Thẩm Huy một cái, sau đó lại nhắm lại.
Thẩm Huy cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ dỗ dành. Đứa nhỏ lầm bần vài tiếng, lại ngây ngốc ngủ thiếp đi. Thẩm Huy cẩn
thận quan sát khuôn mặt nữ nhi, nhìn nhìn rồi lại ngây ngô cười rộ lên.
“Bộ dạng thật xinh đẹp! Không hổ là nữ nhi của ta.”
Lại ôm đứa nhỏ đến cho Hoa Đào xem, một
tay nâng Hoa Đào dậy để dựa vào mình. Hoa Đào đón lấy nữ nhi ôm vào
trong ngực, nhìn ngắm nửa ngày, “Đỏ đỏ nhăn nheo, khó coi, không xinh
đẹp như ta! Chàng định đặt tên cho con là gì?”
Thẩm Huy cười lắc đầu, “Chưa thấy mẫu
thân nào lại tranh xinh đẹp với nữ nhi a. Đứa nhỏ Thẩm gia thường dùng
tên đệm là Gia hoặc Kim, lại là nữ hài, gọi là Ngọc đi, chính là bảo vật trân quý ý.”
Hoa Đào cười cười gật đầu, “Được, gọi là Ngọc đi.” Nàng lặp lại, “Thẩm Gia Ngọc, Ngọc nhi, rất được.”
Đúng lúc Liêu thị bưng bát canh trứng gà đi vào, nghe thấy câu này liền cười nói, “Đặt cho nha đầu này tên hay gì vậy?”
Thẩm Huy gật gật đầu, “Gọi là Thẩm Gia Ngọc.”
Liêu thị bưng bát canh trứng gà đi vào,
“Được, tên này được. Tam đệ muội, đến đây, ăn vài miếng canh trứng bồi
bổ thân thể.” Nói xong lại ôm lấy Ngọc nhi vào lòng, “Hài tử này sinh
vừa khéo, qua giờ tý mới chào đời, mùng một tết sinh thiên kim đầu lòng, song hỷ lâm môn a.”
Nhìn Hoa Đào ăn xong bát canh trứng gà,
Liêu thị kêu Hỉ nhi vào trong phòng ngủ cùng, buổi tối tiện hầu hạ, lại
đuổi Thẩm Huy ra ngoài, “Đi đi thôi, đừng ở chỗ này thêm phiền.”
Đuổi Thẩm Huy về phòng, Liêu thị lại dặn
dò thêm một lần nữa, sau đó mới quay lại phòng mình ngủ. Việc ngày hôm
nay, Liêu thị cũng quá mệt mỏi rồi.
Thẩm Nghị trở về phòng thấy Trinh nương
vẫn còn ngủ, hắn đứng trước chậu than hơ ấm thân mình rồi mới nhẹ nhàng
cởi giày leo lên giường. Trinh nương tự động nép vào. Thẩm Nghị ôm Trinh nương vào trong ngực, một tay theo thói quen nhẹ đặt lên bụng nàng khẽ
vuốt.
Tay vừa đặt lên, trên cái bụng đột nhiên
nổi lên một cái bọc nhỏ. Thẩm Nghị ngừng thở, cho tay chui vào trong vạt áo của Trinh nương, bàn tay to ấm áp sờ lên cái chỗ vừa mới nhỗ lên
kia, miệng hắn bát giác hiện lên một nét cười, nhẹ nhàng xoa, cái bọc
nhỏ trên bụng cũng dần dần hạ xuống.
Trong lòng Thẩm Nghị dột nhiên dâng lên
một loại cảm giác tự hào của người làm phụ thân, ôm Trinh nương sát lại, xoa xoa bụng nàng, cảm nhận cảm giác ấm áp mà cái bụng nho nhỏ kia đem
lại. Thẩm Nghị thích ý nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Trinh nương lay hắn dậy. Thẩm Nghị mơ màng tỉnh lại, “Sao vậy?”
Vẻ mặt Trinh nương tràn đầy lo lắng, “Hoa Đào tỷ sao rồi? Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ ổn không?”
“Mẫu tử bình an! Đứa nhỏ ta còn chưa
thấy, thì đại tẩu bảo chúng ta về ngủ.” Lại đem tình hình ngày hôm qua
kể lại kỹ càng, lúc nói đến chuyện Thẩm An đánh một quyền đã làm ngã
Thẩm Huy, Trinh nương kinh ngạc a một tiếng.
“Thật không biết đó, ngày thường nhị ca đều là người trầm mặc…” Trinh nương đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Nghị nhẹ nhàng cười, “Ta còn nhớ rõ
lúc nhỏ, đại ca phải chăm lo cuộc sống, nên đem ta và tam ca giao hết
cho nhị ca quản. Tính tình nhị ca táo bạo, hơi một chút là đánh chúng
ta. Cho tới bây giờ huynh ấy nói gì ta cũng không dám không nghe. Sau
này huynh ấy đi ra ngoài làm việc, không hiểu sao lại thay đổi như vậy,
mỗi lần về nhà đều vô cùng trầm mặc, chỉ duy nhất một điểm là uống rượu
vào liền nói nhiều thì không hề thay đổi.”
“Thật không nghĩ tới a, nàng không biết
chứ một quyền kia, giống như đã mang nhị ca lúc nhỏ trở lại,” Thẩm Nghị
nhớ lại cười, cảm thán, “Tuy nhiên, hôm nay huynh ấy nhất định khổ rồi,
căn cứ theo kinh nghiệm của ta, vết thương trên mặt tam ca hôm nay nhất
định sẽ hiện lên rõ ràng. Đại ca nhất định sẽ mắng huynh ấy.” Vẻ mặt
Thẩm Nghị tràn đầy ý cưới, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy nhị ca kinh ngạc? Hắn thật sự rất chờ mong a.
Trinh nương liếc mắt nhìn hắn, “Chàng nghĩ gì vậy hả? Được rồi, nhanh dậy thôi, hôm nay có không ít việc đâu, đừng lười.”
Thẩm Nghị kêu ai một tiếng, “Nương tử tốt của ta, tối hôm qua ta đợi đến tận khuya, buổi sáng cũng không cho ta
ngủ thêm một chút a.” Tuy nhiên thấy tiếp theo liền nghe thấy một tiếng
hừ nhẹ đầu uy hiệp của Trinh nương, liền hạ giọng nói, “Ta dậy là được
chứ gì.”
Trinh nương mặc áo bông, nhắc hắn, “Chàng càng ngày càng xấu a, không hề giống với lúc ta vừa gả cho chàng.”
Nàng cũng không phải càng ngày càng to
gan hơn hay sao! Thẩm Nghị oán thầm trong lòng, nhưng mà cũng không dám
nói ra, vụng trộm liếc mắt ngắm Trinh nương một cái, mặt không tự giác
nở nụ cười. Nàng dâu to gan, chứng tỏ được mình bảo bọc! So với Hoa Đào, nương tử nhà mình vẫn ôn nhu hơn nhiều a!
Trinh nương đi tới đại sảnh, Trương thị
đang cho bọn nhỏ ăn bánh trẻo, thấy nàng đi tới, Trương thị đút một cái
bánh trẻo cho Khâm nhi, cười hỏi nàng, “Tứ đệ muội dậy rồi à. Đói bụng
rồi nhỉ, chờ một chút, đại tẩu đang nấu bánh trẻo, xong ngay thôi.”
Trinh nương vội nói, “Muội đi giúp!”
Trương thị khoát tay, “Muội đừng chạy, ngồi xuống đi, đừng làm đại tẩu
thêm phiền. Phòng bếp đã có Hỉ nhi giúp đỡ rồi.”
Thẩm Nghị tiến đến bên cạnh Thẩm An đang
vùi đầu ăn bánh trẻo, cười hì hì hỏi hắn, “Nhị ca, buổi sáng hôm nay có
bị ai mắng không a?”
Thẩm An ngẩng đầu, nhìn thì vô cùng ôn hòa nhưng kỳ thật cười vô cùng thâm thúy, “Tứ độ hình như rất vui vẻ nha?”
Thẩm Phong nhẹ nhàng gõ cái bát, “Đều làm cha rồi, còn không đứng đắn.”
Thẩm Nghị sờ sờ cái mũi, không dám lại
chọc Thẩm An để tìm niềm vui nữa, “Tam ca đâu?”. Nửa ngày rồi chưa gặp
Thẩm Huy, hắn muốn thấy Thẩm Huy một chút.
Liêu thị bưng hai mân bánh trẻo đi ra,
cho bọn nhỏ ăn một mâm, cho mấy huynh đệ Thẩm gia một mâm, lại đưa đũa
và dấm chua cho Thẩm Nghị, “Tam thúc đang chăm sóc tam đệ muội trong
phòng.” Lại nói với Trinh nương, “Tứ đệ muội ăn cơm xong thì tới xem đi. Ngọc nhi sinh rất đúng lúc, biết hôm nay sẽ có tiền mừng tuổi, đã vội
vàng chui ra rồi, sau này nhất định quản gia rất tốt.”
Một câu nói khiến mọi người đều cười rộ
lên. Mẫu tử Hoa Đào đều bình an, trong lòng mọi người cũng buông xuống
được một tảng đá lớn. Thẩm Huy sau lần trải qua đau xót trước kia, nhất
định cũng có ý nghĩ giống như vậy đối với chuyện sinh sản của Hoa Đào.
Trinh nương cũng biết nhị tiểu thư của
Thẩm gia gọi là Ngọc nhi rồi. Nàng nâng tay sờ sờ bụng, nghĩ có nên
chuẩn bị cho đứa nhỏ sắp ra đời này một cái tên hay không.
Ăn cơm xong, Thẩm Nghị mang Trinh nương đi thăm Hoa Đào và Ngọc nhi, còn chưa tới cửa đã thấy thanh âm ầm ỹ bên trong.
“Lúc nào chàng nghe thấy ta nói ta không muốn sinh? Ta còn muốn sinh con trai!” Là thanh âm hùng hồn khỏe mạnh của Hoa Đào.
“Có Ngọc nhi là đủ rồi, còn sinh cái gì
nữa, ta không cần con!” Thanh âm của Thẩm Huy đã khôi phục lại vẻ lạnh
nhạt như trước đây.
“Không đủ! Ta còn muốn sinh nữa, không chỉ là một đứa con trai, ta còn muốn sinh mười tám đứa nhỏ nữa!”
“Nàng cho mình là heo mẹ sao?”
“Nếu ngươi là heo cha thì ta là heo mẹ có làm sao. Ta sẽ sinh, nếu không Ngọc nhi sẽ rất cô đơn!”
“Trong nhà có nhiều đứa nhỏ như vậy, nó sẽ không cô đơn!”
“Ta mặc kệ, ta nhất định phải sinh, ta không thể không sinh!”
“Không có sự phối hợp của ta, nàng muốn sinh cũng không được!”
“Chàng…”
Trinh nương ngạc nhiên, giống như mỗi lần thấy Hoa Đào và Thẩm Huy đều kinh ngạc, tuy nhiên… Trong ngày đầu tiên
sinh đứa nhỏ mà hai người đã cãi nhau vì vấn đề này sao?
Thẩm Nghị cười trộm một cái, thấp giọng
nói bên tai Trinh nương, “Tam ca mà bình tĩnh lại, không ai có thể địch
nổi!” Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói, “Tam ca tam tẩu, bọn đệ đến thăm.”
“Vào đi.” Thẩm Huy dường như hoàn toàn không xấu hổ, trả lời rất bình tĩnh.
Trinh nương nhìn Thẩm Nghị gật gật đầu, cũng chỉ có người bình tĩnh như Thẩm Huy mới có thể trị được Hoa Đào.
Hai người vào nhà, thấy Thẩm Huy đang ôm đứa nhỏ đi tới đi lui trong phòng dỗ dành. Hoa Đào thì đang bưng bát cắn móng giò.
Chào hỏi Thẩm Huy và Hoa Đào xong, Trinh nương ngồi vào bên giường, thân thiết hỏi nàng, “Tỷ có khỏe không?”
Sắc mặt Hoa Đào đã hồng nhuận hơn nhiều.
Nàng gật gật đầu, “Ta rất khỏe. Sáng nay đại tẩu đã bảo Hỉ nhi ninh móng giò cho ta. Đứa nhỏ cũng tốt, chỉ là chưa được ăn. Ta có cho nó uống
chút nước trong, ta còn chưa… Ân, cái kia.” Thẩm Nghị đứng đó, Hoa Đào
tất nhiên là không tiện nói rõ.
Trinh nương cũng hiểu gật đầu, móng giò
là canh lợi sữa. Ý của Hoa Đào là nàng bây giờ vẫn chưa có sữa, “Báo cho Lưu thẩm và mọi người bên đó chưa?”
Thẩm Huy ôm đứa nhỏ, trả lời hộ, “Tối hôm qua đã báo rồi. Nhưng mà trời tối quá cũng không bảo bọn họ tới đây,
chắc chút nữa là đến đó.”
Thẩm Nghị và Trinh nương nhìn đứa nhỏ.
Tiểu nha đầu chỉ chăm chăm ngủ say, môi vô thức mấp máy, đáng yêu thật.
Nói chuyện với Hoa Đào được một lát. Hai lão Lưu gia cũng đã đến.
Chào qua hai người, Thẩm Nghị và Trinh
nương liền nhân cơ hội đi ra ngoài, lưu lại hai lão Lưu gia và vợ chồng
Thẩm Huy ở trong phòng nói chuyện.
Đi vào đại sảnh, Tranh nhi và vài đứa nhỏ đang chơi trên phản. Trương thị chơi trống bỏi với Thược nhi. Liêu thị
ngồi trên phản. Hai huynh đệ Thẩm Phong và Thẩm An uống trà.
Thấy bọn họ đã trở lại, Liêu thị cười hỏi, “Thấy đứa nhỏ chưa? Ta thấy Ngọc nhi rất giống tam thúc.”
Trinh nương gật đầu, “Giống tam bá, tuy nhiên lúc này còn nhỏ, đợi mặt mày nảy nở hơn chút nữa thì sẽ càng giống hơn.”
“Nữ nhi giống cha là có phúc. Thược nhi
nhà ta cũng giống cha nàng, Hâm nhi thì lại giống ta hơn.” Trương thị
cười đùa vỡi nữ nhi, vui vẻ nói.
Diệu nhi cũng cao hứng nói theo, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta có giống muội muội nhiều không?”
Trinh nương lắc đầu, “Ngọc nhi không phải muội muội của đệ, là tiểu chất nữ của đệ.”
Diệu nhi có chút mê mang, “Không phải muội muội? Vậy còn nàng?” Hắn chỉ về phía Thược nhi đang chơi đùa.
“Cũng là chất nữ của đệ.”
Diệu nhi lại càng mê mang, “Nàng là muội muội của Hâm nhi, lại là chất nữ của đệ, vậy thì Hâm nhi là gì của đệ?”
Thẩm Nghị cười ha ha nói, “Khâm nhi, Hâm nhi, Tranh nhi đều là cháu của đệ, phải gọi đệ là thúc thúc!”
Diệu Nhi hiểu ra, a một tiếng, sau đó
thật sự chăm chú nghiên cứu cách xưng hô mới này, nói với Khâm nhi,
“Khâm nhi, ta là thúc thúc của ngươi, gọi thúc thúc đi!”
“Thúc thúc!” Khâm Nhi hồn nhiên hô to một tiếng.
Diệu nhi hưng phấn, lại nói với Hâm nhi, “Hâm nhi, ngươi cũng phải gọi ta là thúc thúc.”
Hâm nhi cau mày nhìn Diệu nhi còn nhỏ hơn mình, sau bị Trương thị nhắc nhở liền không tự nhiên gọi nhanh một tiếng, “Thúc thúc.”
Đến Tranh nhi, mặt hắn nghẹn đỏ bừng, lúc ánh mắt Diệu nhi xoay về phía mình, vội vàng đứng lên, “Ta… Ta còn có
sách chưa đọc xong. Ta phải đi đây.” Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất
giầy không chạm đất quay đi, đi nhanh như chạy.
Diệu nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhìn về phía Tranh nhi hô to một tiếng, “Tranh nhi, ngươi còn chưa gọi ta là thúc thúc mà.”
Mơ hồ nhìn, chỉ thấy bóng dáng của Tranh nhi dường như hơi lảo đảo một chút, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn chạy tiếp.
Mọi người trong phòng cười ha hả, trong phòng tràn ngập tiếng cười. Năm nay, thật sự là vô cùng vui vẻ!