Tú Tài Nương Tử

Chương 36

Từ khi có hai tiểu nha hoàn mới tới là Đông Oa và Tam Nha, Hỉ nhi nghiễm nhiên trở thành đại a đầu ở Thẩm gia, giơ tay nhấc chân bảo bác nàng nên làm như thế nào.

Trong nhà có thêm người, Trinh nương lặng lẽ hỏi Thẩm Nghị.“Chỉ trông vào một cửa hàng nhỏ, cũng không đủ để cung ứng cho chi tiêu cả một nhà chúng ta đi?”

Trinh nương yên lặng tính toán trong lòng các hạng mục chi tiêu, sau đó âm thầm chậc lưỡi.

Thẩm Nghị nhìn sách, ánh mắt cũng không thèm nâng, “Không phải ta đã nói với nàng rồi sao?”

“Ủa? Từng nói gì sao?” Trinh nương chuyển sang gấp quần áo đã giặt sạch.

“Sinh ý bên Nhị ca mới là sinh ý quan trọng nhất của Thẩm gia. Cửa hàng trên trấn chỉ là vì muốn giữ lại thôi. Sinh ý bên kia, mấy huynh đệ chúng ta đều có phần. Hàng năm nhị ca đều rút từ trong đó ra một phần tiền lãi đưa cho đại ca làm tiền chung, còn lại đều chi cho chúng ta.” Thẩm Nghị không chút để ý nói.

Trinh nương chần chờ một chút, “Vậy là nói… Nhị ca mới thật sự là đương gia?”

Thẩm nghị lật giở một trang sách, phủ nhận, “Không phải, chủ nhà là đại ca, duy trì sinh kế là nhị ca, giữ thể diện là tam ca, còn về phần ta, kia… Nàng có thể coi như ta chính là kẻ ngồi mát ăn bát vàng.”

(Anh cũng tự hiểu được à! >.

“Sao vậy? Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?” Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Trinh nương đem quần áo đã gấp lại bỏ vào trong hòm, “Chỉ là tự nhiên cảm thấy chi tiêu trong nhà gần đây hơi lớn thôi.”

Thẩm Nghị lại vùi đầu vào đọc sách, “Pha giúp ta chén trà đi. Mấy chuyện tiền nong nàng đừng quan tâm, chăm sóc bản thân và đứa nhỏ cho tốt là được rồi.”

Trinh nương đặt chén trà vào trong tay Thẩm Nghị, tò mò hỏi, “Vì sao lại nói người giữ thể diện là tam ca? Tam ca không phải là tiên sinh trong thư viện thôi hay sao?”

Thẩm Nghị uống một ngụm trà, dứt khoát buông sách xuống, buồn cười nhìn nàng, “Nhiều vấn đề vậy. Tam ca không phải là cử nhân hay sao? Thân phận này không phải là mang lại thể diện cho Thẩm gia sao? Sĩ nông công thương, hai ca ca đều là thương nhân, dù sao cũng phải có một người là sĩ chứ. Nàng còn vấn đề gì thì hỏi nhanh đi.”

Cục cưng tò mò vẫn ngồi bên cạnh Thẩm Nghị nói thầm, “Đây sao tính là giữ thể diện a?” Lại nhìn Thẩm Nghị đánh giá một chút, nói thời khuyên nhủ sâu sắc, “Tướng công, mấy ca ca tẩu tẩu tuy đều rất tốt, nhưng chàng cũng không thể cái gì cũng không quản a…”

(Chị đang coi thường anh nha!)

“Ngừng! Nương tử tốt, vi phu cũng không phải cái gì cũng không làm . Ta đang chăm chỉ đọc sách, cố gắng thi khoa cử đó được không? Chỉ một thân phận cử nhân đương nhiên không thể xem như giữ thể diện. Trước đây tam ca vô cùng hăng hái, giao hữu với người trong thiên hạ, bằng hữu rất nhiều. Sinh ý cũng là nhờ tam ca khai thông quan hệ mới có được cục diện ngày hôm nay, chỉ tiếc… Tuy nhiên cũng không có nhiều ảnh hưởng.” Thẩm Nghị giải thích.

Trinh nương nghĩ nghĩ, đỡ thắt lưng, vỗ vỗ tay Thẩm Nghị, “Ừm, tướng công vẫn nên chăm chỉ học bài đi. Ta không quấy rầy chàng nữa. Ngồi mát ăn bát vàng cũng không phải là chuyện vinh quang gì.”

Thẩm Nghị đỡ nàng, không nói tiếp, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên sung sướng.

Sau ba ngày làm lễ tắm cho đứa nhỏ của Hoa Đào, nửa tháng sau, Thẩm Huy nói là phải về thư viện. Thẩm Phong và Liêu thị cũng không khuyên nhiều, trực tiếp chuẩn bị hành lý hộ, lần đi theo này còn mang theo cả Đông Oa.

Tiễn bước một nhà Thẩm Huy, Liêu thị lại bắt đầu chuẩn bị cho chuyện sinh sản của Trinh nương.

Thời tiết dần dần ấm lên, Diệu nhi cũng đã thích ứng được với cuộc sống học đường. Ngoại trừ mấy ngày nay sau khi về nhà đều vô cùng mất hứng nói với mọi người là Tranh nhi ở trên học đường làm bộ không quen biết hắn, còn lại đều tốt, nội dung tranh vẽ cũng ngày càng phong phú.

Bụng Trinh nương cũng dần dần to lên, thường có thể cảm nhận được đứa nhỏ kia đạp đạp ở trong bụng. Hành động của Trinh nương cũng dần dần chậm chạp, tuy nhiên nàng vẫn luôn nghe lời Liêu thị, mỗi ngày đều bảo Tam Nha giúp mình đi vạo mấy vòng trong sân.

Liêu thị có khi ngồi cùng nàng nói chuyện phiếm, lúc nhìn bụng nàng liền cười, “Bụng nhọn, nhất định là nam oa.”

Trinh nương sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn cười, “Cũng không chắc, lúc trước tam tẩu mang thai, không ít người nói bụng nhọn nhất định là một nam oa, kết quả lại là sinh ra một nữ nhi.”

Liêu thị bảo Hỉ nhi chú ý Khâm nhi, lại lấy ra rất nhiều xiêm y cho tiểu hài tử, “Ai nói, lúc trước ta nói bụng tam đệ muội tròn tròn nhất định sinh nữ oa. Ở đây có rất nhiều xiêm y Tranh nhi mặc ngày bé, hiện giờ Khâm nhi cũng lớn rồi, Ngọc nhi thì không dùng được, để cho tiểu tử này dùng đi. Muội đừng chê nó cũ. Xiêm y của tiểu oa nhi mặc lại từ các ca ca mới bình an.”

Trinh nương bật cười, “Đại tẩu, nếu là nữ nhi không phải cũng không dùng được hay sao?”Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn bảo Tam Nha lấy mấy xiêm y đó cất đi.

Liêu thị nhìn trái nhìn phải, “Không sai đâu, nhất định là nam oa!”

Hai tẩu muội ngồi cùng một chỗ nói rất nhiều chuyện về đứa nhỏ. Liêu thị cũng dạy Trinh nương không ít chuyện cần chú ý.

Tháng năm, trời đã trở nên thực sự ấm áp. Trong một buổi sáng trời trong nắng ấm, Thẩm gia hỗn loạn.

“A…”Trong phòng sinh, Trinh nương hét to một tiếng. Thẩm Nghị đứng ngoài phòng đi tới đi lui.

Hiện tại, hắn nhất định đã hiểu tâm tình tam ca ngày đó. Hắn thực sự rất sợ Trinh nương xảy ra chuyện gì không hay! Trong đầu luôn không tự giác nhớ đến chuyện Tôn thị, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy, đem mấy chuyện không nên nghĩ đó nén ra khỏi óc.

“Đại ca, đã lâu như vậy, tạo sao còn chưa sinh được chứ?” Thẩm Nghị vừa đi vừa xoa xoa tay.

Thẩm Phong ung dung ngồi đó, “Ta nói rồi, đệ đừng đi lại nữa, vừa mới đi vào, ngay cả một nén nhang còn chưa cháy hết, đứa nhỏ không sinh ra nhanh như vậy đâu.”

“Ai…” Thẩm Nghị thở dài một tiếng, làm sao lại chưa hết một nén nhang chứ, rõ ràng là đi vào lâu như vậy rồi mà!

Một lát sau.

“Đại ca, sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”

“Đừng gấp, một lúc nữa.” Thẩm Phong uống ngụm trà, từ từ nói.

Lại một lát sau.

“Đại ca, đã nửa ngày rồi a, rốt cuộc sao lại như vậy chứ?”

Thẩm Phong nhìn hơi nóng nhè nhẹ bay lên từ chén trà trong tay, liếc mắt khinh thường nhìn Thẩm Nghị một cái, “Theo như đệ nói thì chậm thêm một chút nữa.”

Lại một lát nữa.

“Đại ca, sẽ không có chuyện gì chứ? Đã rất lâu rồi…”

“…” Lần này Thẩm Phong trực tiếp không thèm để ý đến hắn.

Lại một lát sau.

“Đại ca…”

“Ta nói đệ có để cho ta yên hay không! Một chén trà của ta còn chưa kịp lạnh! Đệ tưởng sinh đứa nhỏ giống như là nấu bánh trẻo hay sao? Ấn ấn một cái, ấn ấn một cái! Muốn sinh lúc nào thì sinh hay sao?!”

“Đại ca…” Thẩm Nghị ủy khuất nhìn đại ca nhà mình, là nương tử nhà hắn sinh đứa nhỏ đó! Ấn ấn cái gì mà ấn ấn… Hại hắn nghĩ đến chuyện không tốt gì đó.

“Đại cái gì mà đại, im lặng ngồi xuống cho ta!” Thẩm Phong tức giận thổi râu trừng mắt. Lão tam cũng vậy, lão tứ cũng thế, sao đứa nào cũng thiếu kiên nhẫn vậy chứ!

Thẩm Phong hoàn toàn quên mất thời điểm nương tử nhà mình sinh đứa đầu tiên. Lúc ấy hắn sốt ruột đến mức thiếu chút nữa thì phá tường…

Thẩm Nghị ngồi một lúc, lại bắt đầu đứng lên đi lại, có khi còn nghé vào cửa sổ hỏi, “Nương tử, nương tử? Hài tử ra chưa? Nàng sao rồi?”

Những lúc như vậy, đều nghe thấy tiếng Liêu quát lớn, “Tứ đệ! Không cho phép đệ ghé vào cửa sổ quấy rối!”

“Đệ ở bên ngoài mà, quấy rối thế nào được…” Thẩm Nghị nói thầm, nhưng cũng không dám chọc vào Liêu thị.Đại tẩu Liêu thị từ khi bước vào nhà này đều vì cả nhà mà hao tâm tổn lực.

Hắn rất kính trọng đại tẩu. Hơn nữa, hiện giờ Liêu thị còn ở trong phòng hỗ trợ nương tử hắn sinh a.

Thẩm Nghị chán nản đi lại trước cửa, chỉ ngóng trông Trinh nương có thể giống như Hoa Đào mắng hắn thì tốt rồi. Lúc trước Hoa Đào mắng Thẩm Huy, tuy rằng hành vi có chút bất nhã nhưng có thể chứng minh nàng vẫn rất có tinh thần. Hiện tại chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trinh nương, cả tâm của hắn đều nát.

Đợi từ sáng tới tối, rốt cục cũng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ.

Thẩm Nghị từ trên ghế nhảy dựng lên, cầm lấy tay Thẩm Phong hô to, “Đại ca, đại ca! Nghe thấy không? Nghe thấy không?”

Thẩm Phong cũng vui vẻ liên tục gật đầu, “Có nghe thấy! Có nghe thấy!”

Cửa phòng vừa mở ra, Tam Nha bưng một chậu nước bẩn đi ra. Thẩm Nghị liền vọt nhanh vào.

Trong phòng huyết khi còn dày đặc chưa tan. Liêu thị vừa thấy hắn liền tức giận nói, “Trong phòng còn chưa dọn dẹp xong đâu, đệ đã sốt ruột chạy vào! Nóng nảy như trẻ con vậy, sao giống người làm cha chứ!”

Thẩm Nghị ngây ngốc nhìn tiểu oa nhi trong tay Liêu thị, lại nhìn Trinh nương đã rơi vào mê man trên giường, đi tới, thanh âm có chút run run, “Đại… Đại tẩu, nàng không có việc gì chứ?”

Liêu thị khoát tay một cái, “Vừa sinh xong đứa nhỏ, muội ấy liền ngất đi. Cứ để cho muội ấy ngủ đi. Xú tiểu tử này ép buộc nương hắn quá mức.”

Liêu thị bọc đứa nhỏ cẩn thận, đưa cho Thẩm Nghị. Thẩm Nghị luống cuống tay chân nhận lấy, lại khiến cho Liêu thị phải dặn dò thêm vài câu, “Ôm đứa nhỏ không phải như thế, nhìn này, một tay ôm đầu, một tay đỡ thân, như vậy là được rồi.”

Thẩm Nghị cứng ngắc ôm lấy bọc tã nho nhỏ, đứa nhỏ quấn trong tã còn đang dùng sức khóc nháo. Bà đỡ Tống mặt mày vui vẻ, cười chúc mừng, “Chúc mừng, chúc mừng, tiểu nương tử sinh nam oa.”

Liêu thị lo lắng nhìn thân thể cứng ngắc của hắn, chỉ cho hắn làm thế nào để bế đứa nhỏ, “Đưa ta đứa nhỏ đi. Tam Nha, thu dọn phòng đi.”

Tam Nha thanh thúy đáp một tiếng, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu đi thu dọn phòng ở.

Cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, Trinh nương giật mình tỉnh lại. Trong phòng thực im lặng, ánh nến sáng ngời, bên ngoài trời đã tối. Nàng theo bản năng sờ bụng, nơi đó không còn phồng lên như trước, trong lòng nàng cả kinh, “Đứa nhỏ đâu?”

“Nãi nãi tỉnh. Lão gia đã ôm tiểu thiếu gia cho cữu thiếu gia xem rồi. Đại nãi nãi dặn dò, nếu ngài tỉnh thì bảo ngài uống hết bát dược này. Nô tỳ lấy cho ngài.” Tam Nha vừa thấy có động tĩnh liền chạy đến, giúp Trinh nương kê cao gối, sau đó đi lấy dược.

Đây là thuốc ở hiệu thuốc Bắc Lý Trảo, chuyên môn dùng cho phụ nữ sau sinh khi đẻ bồi bổ khí huyết.

Uống thuốc xong, Trinh nương nói với Tam Nha, “Ngươi bảo lão gia ôm đứa nhỏ lại đay cho ta nhìn một chút.”

“Dạ.” Tam Nha thu dọn chén thuốc rồi đi ra ngoài.

Qua một lúc, Thẩm Nghị ôm đứa nhỏ lại, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ là Diệu nhi đang vô cùng vui vẻ.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cháu ngoại nhỏ thật đáng yêu. Lúc nó khóc mắt nhắm tịt lại, miệng mở thật to, còn phun nước miếng a, chơi thật vui!”Diệu nhi ghé vào bên giường Trinh nương, vui vẻ rạo rực nhìn vào cháu ngoại trong tã lót.

Thẩm Nghị gõ đầu nó một cái, “Cháu trai đệ khó, đệ không dỗ thì thôi, còn vui vẻ như vậy, có người cậu nào như đệ sao?”

Diệu nhi sờ sờ đầu, ha ha ngây ngô cười.

Trinh nương nâng tay, “Để cho ta nhìn đứa nhỏ một chút.”

Thẩm Nghị vội đặt đứa nhỏ bên cảnh gối đầu của Trinh nương, đứa nhỏ trong tã lót mặt mũi đỏ hồng, trên tóc còn dính chút gì đó cứng cứng, mắt nhắm lại ngủ ngon lành. Cái miệng hồng hồng nho nhỏ.

Thẩm Nghị nhìn xuống, nhẹ nhàng hỏi, “Thế nào? Con chúng ta đẹp quá đi chứ!”

Trinh nương tràn đầy trìu mến nhìn tiểu bảo bảo, cười gật đầu, “Rất đẹp!”

Diệu nhi cũng cúi đầu xuống, “Đệ xem, đệ xem!” Thanh âm của nó cũng trở nên rất nhỏ.Nhìn kỹ nửa ngày, hắn mới thốt ra một câu, “Trên đầu nó có thứ gì đen đen thối thối!”Nó chỉ vào đỉnh đẩu kết vảy của cục cưng nói.

Trên mặt Thẩm Nghị và Trinh nương hiện lên chút xấu hổ, “Cái đó không phải thối thối!”

Diệu nhi lại cúi đầu sâu thêm một chút, cái mũi nhỏ nhỏ dùng sức ngửi ngửi, “Có mùi, chính là thối thối.”

Trinh nương xấu hổ liếc nhìn Thẩm Nghị. Thẩm Nghị vội vàng ôm lấy Diệu nhi, “Đừng ầm ỹ nữa cho bé con ngủ. Cục cưng sao có thể có mùi chứ. Bé con vừa sinh ra đã được tắm rửa, rất sạch sẽ mà. Diệu nhi, mùi đệ ngửi thấy là mùi của thuốc đó. Đệ quên là vừa nãy tỷ tỷ đệ mới uống thuốc hay sao? Còn nữa cái kia không phải thối thối, đó là vảy trên đầu cục cưng, ngày bé đệ cũng có nga…”

Thẩm Nghị nói xong, dỗ Diệu nhi đi ra ngoài.

Trinh nương cẩn thận quan sát cục cưng, quái lạ, tại sao trên đầu Ngọc nhi không có, trên đầu cục cưng nhà mình lại có chứ? Lại nghĩ tới lời Diệu nhi nói đây là thối thối… Trinh nương cầu nguyện tốt nhất là Thẩm Nghị có thể dỗ cho Diệu nhi không nhớ rõ chuyện này, nếu không đợi đến lúc cục cưng lớn lên, còn không phải sẽ bị xấu hổ hay sao.
Bình Luận (0)
Comment