Đám Tranh nhi chính thức bắt đầu đi học,
Thẩm Nghị cũng bắt đầu dạy học tại thư viện Tùng Nhân, khóa đức nghệ của Dương Xuân viện mỗi tuần chỉ có hai buổi, thời gian khác Thẩm Nghị đều
dành để giúp đỡ Phùng tiên sinh xử lý những chuyện vặt vãnh trong Dương
Xuân viện, hoặc đi giảng dạy vài khoa khác.
Buổi chiều khi Thẩm Nghị về nhà, Trinh
nương tiến lên tiếp đón, tròng phòng được đốt than sưởi ấp, Thẩm Nghị
bước vào phòng liền thoải mái thở nhẹ, “Vẫn là trong nhà ấm áp, bên
ngoài thật sự lạnh chết người.”
Chờ Thẩm Nghị ngồi lên kháng, Trinh nương bưng trà nóng đến, Thẩm Nghị nhận lấy, nhìn trái ngó phải, “Con đâu rồi?”
Trinh nương chỉ chỉ chiếc giềng bên cạnh, cười nói, “Lúc trưa chơi một chút, mệt mỏi thì ngủ rồi, để mặc nó ngủ
đi, chúng ta ăn cơm xong, chờ lát nữa nó thức dậy lại hoạch họe người
khác nữa.”
Thẩm Nghị gật gật đầu, đứng trước lồng
sưởi sưởi ấm tay, ốm hai tay ấm áp nhẹ nhàng tiến đến bên giường, khẽ
kéo chiếc chăn đông nặng nề ra, nhìn khuôn mặt nhỏ bé khò khè ngủ say
trên giường hồi lâu, mới lui ra.
“Ngủ giống như heo con ấy, còn ngáy nữa chứ.” Thẩm Nghị cười nói, bộ dạng lúc ngủ của Minh nhi thực sự rất đáng yêu.
Trinh nương khẽ cười, bên ngoài phòng truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Tam Nha, “Lão gia, phu nhân, đã ăn cơm chưa ạ?”
Trinh nương đi đến cạnh cửa, vén mành lên thấp giọng nói, “Ngươi bưng cơm lên đi.”
“Dạ.” Tam Nha đáp lời, bưng thức ăn vào nhà.
Từ khi đến thư viện Tùng Nhân, ăn cơm
cũng không câu nệ giống như ở Thẩm gia nữa, Trinh nương để Tam Nha cùng
bọn họ ăn chung mâm, mới đầu nha đầu kia liều chết không muốn, sau đó
Trinh nương hiếm khi phát uy, Tam Nha mới nơm nớp lo sợ ăn cùng với bọn
họ, sau đó ăn được vài lần, thói quen cũng dần dần hình thành.
Trinh nương giúp Thẩm Nghị cởi giày, lại
đưa khăn nóng cho hắn lau mặt lau tay, Thẩm Nghị ngồi xếp bằng trên
kháng, Tam Nha đặt tất cả đồ ăn lên chiếc bàn trên kháng, Trinh nương
ngồi xuống bên cạnh, sau khi dọn xong bát đưa, Tam Nha tự gắp thức ăn
vào trong bát mình, ôm bát ngồi lên ghế bên cạnh lồng sưởi, ăn cơm.
Đây là yêu cầu của Tam Nha, nàng kiên quyết không thể ngồi cùng bàn ăn với bọn họ, Trinh nương cũng tùy nàng.
“Tranh nhi hiện tại rất cố gắng học tập
a, tuy rằng từ những bài văn của nó thì có vẻ trụ cột vẫn chưa chắc lắm, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều. Còn có đệ tử gọi Hàn Nhuận
Trác kia, mấy ngày trước khi bọn nó thi nhập núi không phải ta từng nói
sao, đứa nhỏ đó về sau nhất định rất tốt, tư duy nhanh nhẹn, văn phong
hoa mỹ, chỉ là tính tình quá ngạo khí. Ta thấy nha, cuộc thi cuối năm
nay, vị trí học thủ của Hạ Đình có khả năng khó bảo toàn.” Thẩm Nghị vừa ăn cơm, vừa nói với Trinh nương những chuyện xảy ra trong thư viện.
Trinh nương gặp cho hắn một chút thịt,
“Hạ Đình không phải học tốt lắm sai? Tranh nhi hiện tại trông thế nào?
Gầy không? Cũng không biết đồ ăn trong nhà ăn có hợp khẩu vị của nó
không nữa, hiện tại nó đang tuổi lớn, ăn cơm là chuyện quan trọng đó.”
Thẩm Nghị cười nói với Trinh nương,
“Người không sống trong khổ, sao có thể hơn người được? Người khác đều
có thể chịu được, nó sao lại không thể chịu được? Ta thấy nó gần đây
khỏe hơn không ít, cũng rạng rỡ hơn so với khi ở nhà, cùng bằng hữu đồng học ở cùng một chỗ mới có lợi. Thức ăn trong nhà ăn cũng rất ngon, trưa nay ta đã xem qua rồi, tiểu tử kia có thể ăn, một chén lớn như vậy cũng ăn hết sạch sẽ. Nàng không cần quá lo lắng!”
Trinh nương liếc hắn một cái, “Ở đây có
hai thúc thúc, nếu đứa nhỏ còn đói gầy, chàng bảo thiếp cùng Hoa Đào tỷ
biết ăn nói sao với đại tẩu? Thiếp có thể không lo lắng sao, nếu đó là
con chúng ta, chàng có thể để mặc hắn một thân một mình sống nơi đất
khách như vậy sao?”
Thẩm Nghị bật cười, “Ta nhưng mà vẫn luôn cân nhắc điều này, ngày sau Minh nhi nhất định phải thi vào đây mới
được. Nàng yên tâm, ta vẫn đang quan sát mà, đứa nhỏ Tranh nhi kia tuy
còn nhỏ, nhưng biết tự chăm sóc bản thân mà.”
Hai ngươi nói nói cười cười ăn cơm, cho
đến khi nghe thấy tiếng khóc hừ hừ của Minh nhi trên giường, Tam Nha vội vàng đặt bát xuống đi qua ôm lấy Minh nhi, Trinh nương cũng nhanh chóng đi giày, tiếp lấy Minh nhi trong lòng Tam Nha.
Minh nhi vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa tiến vào trong lòng Trinh nương liền xà vào lòng nàng rầm
rầm rì rì lãm nũng, không ngừng xoa xoa mắt. Minh nhi đã sắp được tám
tháng, thân hình nhưng giống như đã được hơn năm, Trinh nương ôm hắn dỗ
dành.
“Minh nhi, đói bụng không nha?”
Minh nhin thức ăn trên bàn, lại nhìn Thẩm Nghị ngồi đối diện, rầm rầm tì rì lại chôn đầu vào lòng Trinh nương,
tay thì xoa loạn trên mặt.
Thẩm Nghị nhìn hắn đầy yêu thương, lại có chút khó hiểu vì hành động của Minh nhi, hỏi Trinh nương, “Con làm sao vậy?”
Trinh nương trìu mến dỗ con, cười bất đắc dĩ, “Còn chưa tỉnh ngủ, khi vừa tỉnh dậy thì như vậy đó.”
Lại cúi đầu tiếp tục hỏi con, “Minh nhi,
ngoan, ăn chút rồi ngủ tiếp nhé? Con xem cả ngày rồi con chưa thấy phụ
thân, chơi cùng phụ thân một lúc nhé?”
Thẩm Nghị mong đợi nhìn Minh nhi, ánh mắt Minh nhi hơi hơi mở ra, khẽ đưa mắt nhìn qua Thẩm Nghị, bỗng nhiên
miệng khẽ dẩu lên, lắc lắc mông muốn đi qua, Trinh nương đưa tay đặt
dưới hai cánh tay của nó, giữ nó lại, rồi nhấc bổng nó lên, chỉ thấy một dòng nước ấm nóng xẹt qua, đồng thời thanh âm xì xì vang lên.
Giải quyết xong ba chuyện gấp*, Minh nhi
dường như thanh tỉnh rất nhiều, Tam Nha vội vàng cầm cây lau nhà thu dọn sạch sẽ mọi thứ. Trinh nương nhìn thức ăn đã có chút lạnh trên bàn, hỏi Thẩm Nghị, “Chàng ăn nữa không?”
(* ba chuyện gấp: ăn uống-ngủ nghỉ-vệ sinh, ý nói Minh nhi đã xì xì xong đó mà)
Thẩm Nghị lắc đầu, “Ta không ăn nữa, để ta ôm nó đi.”
Trinh nương giao Minh nhi cho Thẩm Nghị,
đặt chiếc bàn trên kháng qua một bên, thu dọn thức ăn trên bàn, nói với
Tam Nha đã quét dọn xong, “Lát nữa ngươi chưng cho Minh nhi quả trứng
đi, thức ăn này chờ buổi tối nếu đói thì hâm lại ăn.”
Tam Nha đáp lời, tiếp nhận mâm bát đi ra ngoài.
Thẩm Nghị ôm con áng chừng, “Càng ngày
càng nặng tay.” Sau đó, đem con đặt trên kháng, Minh nhi cũng không mệt
mỏi, lại muốn chơi đùa rồi, đi đi đi lại trên kháng, thấy cái gì cũng
muốn cho vào miệng cắn. Thẩm Nghị theo ở phía sau nó, chỉ cần nó muốn
cần thứ gì cho vào miệng, đều dỗ dành lấy đi.
“A nha, nha nha…” Minh nhi phát ra những
thanh âm không rõ ý nghĩa, Thẩm Nghị cầm cái trống bỏi đùa với Minh nhi, Minh nhi tiến lên muốn giành lấy, Thẩm Nghị lại nhẹ nhàng đưa lên cao
hơn, Minh nhi tóm hai lần không được, liền ngồi bệt trên kháng khóc oa
oa.
Trinh nương ôm Minh nhi vào trong ngực,
dỗ một hồi thì vén xiêm y lên, Minh nhi bèm bẹp ăn, đem hai mắt đen láy
nhìn chằm chằm Thẩm Nghị, Thẩm Nghị chọc con khóc, ngượng ngùng cười,
“Đứa nhỏ này cũng thật nóng nảy!”
Trinh nương nhìn biểu tình xấu hổ của
hắn, nén cười trừng mắt nhìn hắn một cái, “Chưa thấy qua phụ thân nào
lại thích bắt nạt con như chàng.”
Thẩm Nghị khẽ khụ một tiếng, vuốt khuôn
mặt nhỏ nhắn của Minh nhi nói, “Ta đâu có bắt nạt con a, con nói đúng
hay không nha? Con còn nhỏ như vậy, lại đã nóng nảy như vậy, lớn lên thì phụ thân ta phải dạy dỗ con thật tốt mới được.”
Minh nhi vẫn còn đang ra sức mút, tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Thẩm Nghị, đột nhiên dừng lại động tác mút, khóe
miệng vui vẻ nở nụ cười, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất, khuôn mặt
nhỏ nhắn lại chôn trong lòng Trinh nương, dùng sức mút mút.
Thẩm Nghị nhìn ngón trỏ của mình bị bàn
tay bé nhỏ của Minh nhi nắm lấy, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vu bàn tay
nhỏ bé nộn nộn của Minh nhi, cảm giác toàn thân đều bị thứ bé nhỏ này
hoa tan mất rồi.
Minh nhi ăn một lúc, quay mặt qua nhìn
Thẩm Nghị, sau đó lại tiếp tục quay qua ăn tiếp, cứ như vậy vài lần,
Trinh nương vui vẻ nói, “Tướng công, nhìn xem, con đang chơi trốn tìm
với chàng đó.”
Thẩm Nghị si ngốc nhìn con mình, miệng mở thật lớn, cười ngây ngốc, “Đúng đúng, ta thấy mà! Đứa nhỏ này…”
Chờ khi Tam Nha bưng trứng gà lên, Trinh
nương khẽ ôm Minh nhi, dùng muỗng nhỏ lấy chút trứng gà, thổi thổi đút
vào miengj Minh nhi.
Minh nhi xoay qua xoay lại không muốn ăn
trứng gà, nhưng chỉ cần Thẩm Nghị ở trước mặt nó cầm món đồ chơi nho nhỏ của nó, trống bỏi a, lão hổ a khua loạn trước mặt nó, Minh nhi liền
ngoan ngoãn không cử động, ánh mắt theo tay hắn di chuyển, tùy ý Trinh
nương đút nó ăn. Thẩm Nghị vì giúp con mình ăn xong trứng gà, cầm mấy
món đồ chơi nhỏ đặt trước mặt Minh nhi sôi nổi dỗ dành.
Nếu người ngoài có mặt ở đây mà nhìn thấy cảnh tượng lúc này, nhất định sẽ bị dọa sợ, đường đường là phu tử của
thư viện Tùng Nhân thế nhưng lại giống như tiểu hài tử cầm trống bỏi
chơi đùa!
Trinh nương cố nín cười, uy hết nửa bát
trứng gà thì Minh nhi không ăn nữa, Trinh nương cũng không miễn cưỡng,
buổi tối chơi đùa cùng
Thổi tắt nến, từ phía chăn do Thẩm Nghị
vén lên, Trinh nương cảm giác được gió lạnh dường như cũng theo đó chui
vào ổ chăn, “Mau vào, bên ngoài thực lạnh.”
Thẩm Nghị trong bóng tối dùng tốc độ cực nhanh tiến vào ổ chăn, “Hôm nay thực lạnh a…”
Hắn sau khi tiến vào ổ chăn liền lăn qua, Trinh nương lập tức tránh đi, “Thân thể chàng lạnh như băng ấy, đừng
dính vào thiếp. Tay lạnh như vậy.”
Thẩm Nghị bắt đắc dĩ đem tay chân lạnh
lẽo của mình ủ trong chăn đến thi thật ấm mới lại lần sờ qua. Vừa chạm
vào thân thể mềm mềm nóng nóng của Trinh nương, hô hấp của Thẩm Nghị
cũng trở nên dồn dập.
Trinh nương vẫn cảm thấy lạnh, hơi run
rẩy một chút bất giác trốn ra phía sau, Thẩm Nghị sao cho nàng cơ hội,
lập tức kéo nàng ôm vào trong lòng mình, tay cũng theo đó đặt lên ngực
nàng.
Tay Thẩm Nghị nhẹ nhàng vuốt ve đôi ngọc
thỏ của Trinh nương, cười khẽ ghé sát bên tai nàng, “So với trước kia
lại lớn hơn rồi, thực mềm a…”
Bên tai Trinh nương bị nhiệt khí của hắn
khẽ vờn qua, thân thể đã mềm một nửa, lại bị hắn xoa như vậy, cả người
đều nhanh mềm nhũn, lại nghe thanh lời trêu trọc của hắn, nhịn không
được khẽ ưm một tiếng.
Thẩm Nghị không vội cử động, vẫn ôm nàng, tay theo vạt áo với tay vào vuốt ve hai ngọc thỏ. Bạc môi ở vành tai
nàng nhẹ nhàng liếm, nhiệt khí phả vào cổ Trinh nương, vừa tê vừa ngứa,
khiến Trinh nương không ngừng lùi về phía sau.
Hô hấp Thẩm Nghị dần trở lên dồn dập,
nhiệt khí nóng bỏng phun trên da thịt Trinh nương, khiến cho nàng run
rẩy toàn thân. Trinh nương nhắm mắt lại, tùy ý Thẩm Nghị thăm dò trên
người nàng.
Một ngọc thỏ bị ngậm lấy, không giống như khi cho đứa nhỏ mút vào, mỗi một động tác nơi đầu lưỡi nam nhân đều
mang theo cảm giác khác thường, khiến cho Trinh nương cũng bị châm lửa
toàn thân.
Khẽ cắn mút trên ngọc thỏ, bạc môi dần bị bàn tay to lớn thay thế, vuốt ve uyển chuyển, dường như vĩnh viễn cũng không thỏa mãn.
Trinh nương cảm thấy trên môi có chút ẩm
ướt, tựa như có chất lỏng chảy vào, hương vị hơi ngọt… Nàng mở mắt ra đã thấy bên miệng Thẩm Nghị có chút màu trắng nhạt, mà con ngươi Thẩm Nghị tràn ngập lửa nóng đang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt dường như có ý
cười xấu xa.
“Vị thế nào?” Thẩm Nghị khàn khàn hỏi.
“Ưm? Gì chứ?” Trinh nương nhất thời không kịp phản ứng.
Thẩm Nghị cười xấu xa, nói nhỏ vào tai Trinh nương, “Minh nhi mỗi ngày đều ăn, nàng cảm thấy thế nào?”
Đùng! Có thứ gì đó nổ tung trong đầu
Trinh nương, nàng quả thực không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy!
Hắn thế nhưng đút cho nàng… Trinh nương vô cùng xấu hổ, muốn đẩy Thẩm
Nghị ra lại cảm giác được khối lửa nóng đã sớm mạnh mẽ tiến vào nơi sâu
thẳm trong cơ thể.
“A…” Trinh nương bị sát nhập khẽ thét một tiếng, khó nhịn lắc lắc thân thể.
Lại thêm một lần, Thẩm Nghị dường như đang cố ý, một lần so với một lần càng thêm sâu.
Trinh nương ngẩng đầu, như trêu trọc mà
đánh nhẹ lên tay Thẩm Nghị, Thẩm Nghị lại giống như uống thuốc kích
thích, động tác chợt trở lên mãnh liệt.
“Hư hỏng… Chàng hư hỏng…” Trinh nương nói không thành lời, mắng Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị không nói gì, hơn nữa tiến lại, ngăn lại đôi môi đỏ mọng của nàng.
Đêm, chỉ vừa mới bắt đầu….