*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bích Thục tần.Beta: Mai Thái phi.Thượng Dương cung.
Hoa Thường ngồi trên đệm giường ôm Tứ Hoàng tử, các loại đồ chơi bày lung tung khắp nơi trên giường. Tứ Hoàng tử chơi rất vui vẻ, có khi lại ngẩng đầu lên nhìn Hoa Thường ngồi bên cạnh đưa nôi.
Lan Chi nhẹ nhàng đấm vai bả vai cho Hoa Thường, hiện giờ đang là mùa thu, thời tiết mát mẻ. Hoa Thường thích thời tiết này nhất, cửa sổ đều mở ra, gió cũng không lớn, màn che trong điện khẽ phấp phới tung bay.
Hoa Thường dùng một tay ôm Tứ Hoàng tử, quay đầu hỏi: "Thế tử cũng nên trở về rồi đúng không? Ngày mai ta sẽ nói với Hoàng hậu một tiếng, ngươi đến vương phủ đón Thế tử về đi."
Lan Chi đáp ứng, hành lễ nói: "Vốn Thế tử trở về sớm hơn, nhưng sợ Vương phi không chịu được đau buồn, cho nên mới ở lại thêm mấy ngày."
Hoa Thường nâng chung trà lên, uống một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nói: "Kính Vương phi có thai, không được quá vất vả. Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng quan tâm tới thân thể nàng ấy, đừng để nàng ấy bận tâm suy nghĩ về Thế tử."
Hoa Thường không muốn nói thêm về đề tài này nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Bây giờ là mùa hoa cúc nở đẹp nhất, tiểu Tứ ở trong phòng nhiều cũng buồn, không bằng ra ngoài đi dạo một chút."
Lan Chi cười đáp: "Đúng là như vậy, bây giờ cuối thu mát mẻ, khí trời cũng đẹp, dẫn trẻ nhỏ ra ngoài đi dạo ngắm hoa cũng là một việc tốt."
Hoa Thường lộ vẻ tươi cười, đưa tay nhấc Tứ Hoàng tử đang chu mông đùa nghịch cửu liên hoàn [1] lên, thanh âm ôn nhu nói: "Tiểu Tứ có muốn ra ngoài xem hoa đẹp không?"
Tiểu Tứ mở to đôi mắt, tay nhỏ còn nắm cửu liên hoàn, nhìn nụ cười xinh đẹp của Hoa Thường, dù không biết gì nhưng vẫn cố gắng gật đầu đồng ý.
Hoa Thường nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tứ Hoàng tử, lòng cũng mềm đi. Trẻ con quả nhiên là thứ đáng yêu nhất trên đời.
Hoa cúc ở Ngự Hoa viên nở rất nhiều, đa dạng về chủng loại, màu sắc khác nhau, hình dáng cũng khác nhau, đều là những giống hoa đẹp nhất.
Hoa Thường nắm bàn tay nhỏ của Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử tập tễnh bước theo bên cạnh, phía sau là mama ôm Tứ Công chúa, còn có thêm mấy cung nữ, thái giám, già trẻ dìu dắt nhau đi ra ngoài.
Cốc Hương đợi mọi người đầy đủ, mới nhẹ giọng nói: "Hoa cúc lăng sương không tàn, ý nghĩa cao quý, còn tượng trưng cho may mắn, sức khỏe và tuổi thọ. Ngự Hoa viên trồng rất nhiều loài hoa, đặc biệt là tới những ngày mùa thu, nhiều giống hoa quý hiếm ở nơi khác sẽ được mang về đây trồng, để cho người trong cung ngắm. Khi đã hết mùa, nếu cung phi nào thích thì sẽ mang về cung của mình trồng, số còn lại thì cung nhân sẽ vứt đi."
Tứ Hoàng tử mặc một chiếc áo choàng màu tím làm từ lụa tơ tằm có mấy bông hoa màu xanh ngọc, trên đầu đội một chiếc mũ quan nhỏ tinh xảo, trông cả người rất khả ái đáng yêu. Tiểu Tứ nhìn thấy hoa đẹp, trực tiếp xông lên, tay nhỏ trắng nõn hái mấy cánh hoa xuống.
Hoa Thường thấy thế vội vàng giữ chặt tiểu Tứ lại, dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận một chút, nếu con thích thì ta sẽ phân phó cung nhân hái mấy đóa hoa mang đến đây. Đừng tự mình liều lĩnh lao lên, nhỡ bị cành lá đâm trúng rồi bị thương thì biết làm sao đây?"
Trong tay Tứ Hoàng tử vẫn nắm mấy cánh hoa vàng, cười rất vui vẻ, đối với việc giáo huấn của Hoa Thường cũng không biết là nghe hiểu hay không hiểu nữa.
Hoa Thường bất đắc dĩ nở nụ cười sủng nịnh, nhéo nhéo khuôn mặt Tứ Hoàng tử, không nói gì nữa. Trẻ nhỏ mà, ngươi có nói đạo lý thì nó cũng không hiểu, không bằng để cho nó vui vẻ chơi đùa mà lớn lên, như vậy đối với hoàng thất cũng là niềm hạnh phúc to lớn rồi.
Cốc Hương ở một bên nhẹ nhàng giới thiệu về hoa cúc một cách tỉ mỉ: "Ở Ngự Hoa viên có thể thấy rất nhiều giống cúc khác nhau, ví dụ như cúc Vạn Linh, cúc Hoa Đào, Vân Mộc Hương, cúc Kim Linh, đều là hoa cúc có vẻ ngoài tươi đẹp. Tứ Hoàng tử vừa mới nắm lấy chính là kim mẫu đơn, ở phía tây sắc hồng phấn là Tây Thi đồ, màu tím là Thập bát..."
Hoa Thường gật gật đầu, cười nói: "Ngươi phí không ít công sức rồi, thưởng."
Cốc Hương cười vui mừng trả lời: "Tạ nương nương, đây đều là việc nô tỳ nên làm."
Hoa Thường ngắm hoa cúc đến vui vẻ, thấy được thứ mình thích là muốn có ngay, lên tiếng hỏi: "Ánh mắt của bổn cung và tiểu Tứ rất giống nhau, đều yêu thích kim mẫu đơn. Ngày khác ngươi nhổ một gốc cây đem về Thượng Dương cung trồng, nhất định sẽ rất đẹp."
Cốc Hương hành lễ đáp ứng: "Hôm nay nô tỳ sẽ đi nói một tiếng, ngày mai là có thể đem về rồi. Nương nương ngắm thêm đi, nếu thích thì chọn nhiều một chút cũng không sao."
Hoa Thường gật gật đầu, nắm tay Tứ Hoàng tử đi tiếp vào bên trong. Đột nhiên Hoa Thường thấy thấp thoáng phía trước có một nhóm người đang ngắm hoa nên nàng đứng lại, không đi tiếp nữa.
Nếu nàng có thể nhìn thấy đối phương thì chắc chắn đối phương cũng nhìn thấy nàng. Hoa Thường chỉ cần chờ đối phương tiến đến hành lễ bái kiến là được.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, phía đối diện có hai vị phi tần đi tới, theo sau chỉ có một ít cung nữ và thái giám, trong tay bọn họ cầm hoa cúc mới hái.
"Tần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương, nương nương cát tường." Khánh Quý tần hành lễ thỉnh an, tiếp theo sau là Diêu Quý cơ rụt rè sợ hãi.
Lông mày Hoa Thường nhướng lên chế giễu, hai vị này đều không phải là người nàng thích, đương nhiên chắc chắn đối phương cũng không thích nàng.
Hoa Thường cười cười, khoan thai lên tiếng: "Hai vị miễn lễ đi. Vừa gặp suýt chút nữa thì ta đã không nhận ra Diêu Quý cơ, cũng đã lâu chưa thấy mặt rồi nhỉ. Tính ngày thì quả thật cũng đã đến hạn giải trừ cấm túc."
Sắc mặt Diêu Quý cơ tái nhợt, có chút khó khăn, cúi đầu trả lời: "Tạ nương nương quan tâm."
Hoa Thường cúi đầu ngửi mùi hương trên cánh hoa, nhẹ nhàng nói: "Hai vị muội muội cũng có nhã hứng, cùng nhau đến tận đây ngắm hoa. Có điều bổn cung nhớ là Diêu Quý cơ không còn bị cấm túc, nhưng mà Khánh Quý tần... Dường như vẫn chưa được giải trừ lệnh cấm túc thì phải?"
Sắc mặt Khánh Quý tần tối sầm xuống, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo và bất mãn, không tình nguyện cúi đầu nói: "Quả đúng là như vậy, nhưng mà Thái hậu nương nương rộng lượng, thấy tần thiếp thật lòng ăn năn, nên đặc biệt khai ân, để tần thiếp ra ngoài hít thở chút không khí."
Hoa Thường vẫn luôn không thích Khánh Quý tần lôi Thái hậu ra làm chỗ dựa, nhưng cũng không đến mức muốn đắc tội với Thái hậu, nàng chỉ cười nhạo một tiếng, không hỏi thêm gì.
Nhưng Khánh Quý tần lại nghẹn một bụng tức giận, nàng tự nhận là biểu muội của Hoàng đế, thân phận khác biệt với mọi người. Vốn dĩ nàng không được sủng ái đã sốt ruột lắm rồi, bắt nạt người khác lại bị vị Hiền phi này chặn ngang chân, mách lẻo trước mặt Hoàng thượng. Cuối cùng, không chỉ trơ mắt nhìn Hoàng hậu bước lên ngôi vị cao nhất, tham vọng của nàng biến thành vô vọng, bản thân lại còn bị chính Hoàng hậu trách phạt. Bây giờ thấy trên mặt Hoa Thường đều là biểu tình khinh mạn, mỉm cười trào phúng, nàng nhịn không được liền bùng nổ.
Sắc mặt Khánh Quý tần lạnh tanh, nói với Hoa Thường đang đứng trước mặt: "Hiền phi nương nương không nói lời nào, chỉ cười lạnh là có ý gì? Là có ý kiến với tần thiếp hay là nghi ngờ ân điển của Thái hậu?"
Hoa Thường thấy Khánh Quý tần này phô trương sự ngang ngược, khuôn mặt liền không vui, lạnh lùng trả lời: "Quý tần ăn nói hùng hồn lí lẽ, bổn cung vốn định thông cảm với Thái hậu nên không so đo với ngươi. Không ngờ Quý tần lại cảm thấy bổn cung mềm yếu nên bắt nạt phải không?"
Hoa Thường nhếch khóe miệng lên, giao Tứ Hoàng tử cho Lan Chi. Lan Chi che lỗ tai của Tứ Hoàng tử lại, đứng ở phía sau.
Hoa Thường quay đầu nhìn Khánh Quý tần, hừ lạnh nói: "Nếu Thái hậu thật sự có ý chỉ, sẽ phái cung nhân đi thông báo khắp nơi. Chủ của Trường Nhạc cung sẽ không thể không biết, Hoàng hậu nương nương chủ quản lục cung cũng không thể không biết. Quý tần có dám cùng ta đi tới Vị Ương cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương, để chứng thực xem lời nói của Quý tần là thật hay giả không?"
Khánh Quý tần tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên. Người khác có lẽ sẽ cho Thái hậu mặt mũi, giúp đỡ nàng lấp liếm. Nhưng Tam Hoàng tử vừa được phong Thái tử, hiện tại là thời điểm Hoàng hậu có uy thế lớn nhất, công bằng chính trực, sao có thể giúp nàng nói dối, đắc tội với Hiền phi đây?
Hoa Thường thấy Khánh Quý tần không nói ra lời, cong cong môi, thanh âm ôn nhu nói: "Sau này Quý tần muội muội nói chuyện nên để ý một chút, không phải ai cũng tốt bụng giống như bổn cung, chỉ ra chỗ sai của Quý tần đâu."
Khánh Quý tần quả thật bị tức giận làm cho đầu óc mê muội, nhìn khuôn mặt Hoa Thường giương ra ý cười liền phẫn hận đố kỵ đến mức không chịu được, bước vọt lên một bước thật dài, trực tiếp đẩy ngã Hoa Thường.
Cung nhân phía sau Hoa Thường đều trợn mắt há mồm, không ai phản ứng kịp, bởi vì chẳng ai nghĩ lá gan của Khánh Quý tần lại lớn đến như vậy!
Tứ Hoàng tử phản ứng đầu tiên, khóc thét lên, tuy rằng lỗ tai đã bị che nhưng đôi mắt của nó vẫn nhìn thấy rõ ràng. Nữ nhân hư, nữ nhân xấu xa kia lại dám đánh mẫu phi!
Tứ Hoàng tử chạy đến, vươn ngón tay chỉ vào Khánh Quý tần, âm thanh của trẻ nhỏ lại bén nhọn khác thường: "Nữ nhân hư! Bắt lấy nữ nhân hư kia! Ta muốn nói với phụ hoàng, đánh chết nữ nhân hư kia!"
Cung nhân phía sau Hoa Thường loạn thành một đoàn, vội vàng tiến lên đỡ Hoa Thường dậy, trên mặt đều là sự hoảng sợ. Vị Khánh Quý tần này thật sự xuất thân từ gia đình quyền quý sao? Không phải là thôn phụ nơi sơn dã chứ?
Mà Khánh Quý tần nghe được thanh âm sắc nhọn của đứa nhỏ, đặc biệt là câu "muốn nói với phụ hoàng" kia làm nàng ta thất kinh, liền vươn tay đẩy Tứ Hoàng tử, vừa lúc đẩy Tứ Hoàng tử ngã vào bụi hoa.
Cung nhân đằng sau quả thật sợ tới mức hồn bay phách lạc!
Tổ tông, ôi tổ tông của ta!!!
Ngươi không muốn sống nữa thì có thể đừng liên lụy tới chúng ta được không? Đánh một trong tứ phi xong lại đánh tiếp Hoàng tử, ngươi cho rằng ngươi là ông trời sao???
Hoa Thường vừa mới được nâng dậy cũng bị kinh sợ không ít. Nàng nhìn thân hình bé nhỏ của Tứ Hoàng tử bị ngã trong bụi hoa, vội vàng bước tập tễnh đi tới, bế Tứ Hoàng tử lên, miệng nôn nóng hỏi: "Tiểu Tứ, tiểu Tứ có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không? Không cần tức giận, đừng nóng giận, không cần kích động, hít thở sâu bằng miệng nào, ngoan."
Sau đó nàng quay đầu, lạnh giọng quát: "Còn không mau truyền Thái y!"
Hoa Thường sợ nhất là Tứ Hoàng tử tức giận sẽ phát bệnh tim. Trẻ nhỏ không biết khống chế cảm xúc, khi bị kích động sẽ dễ dàng phát bệnh.
Mà Tứ Công chúa được mama ôm trong ngực dường như cũng cảm nhận được mọi người xung quanh đang hoảng loạn, khóc oa oa lên.
Gân xanh trên trán Hoa Thường nổi lên, cung nhân xung quanh loạn thành một đoàn.
Khánh Quý tần hành động xong liền cảm thấy hối hận, nàng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Từ lúc vào cung tới nay nàng không được sủng ái, bị vắng vẻ, mang theo dã tâm bừng bừng nhưng lại bị hiện thực dập tắt. Bây giờ nàng còn bị cấm túc, đủ loại phẫn nộ đều đổ lên trên người Hoa Thường. Cho nên lúc này nàng mới mất đi lí trí, gây ra đại họa.
Hoa Thường ôm Tứ Hoàng tử đang khóc thút thít, chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Khánh Quý tần thật sâu, sau đó liền xoay người đi.
Thân thể Tứ Hoàng tử quan trọng, nàng không có thời gian cãi cọ với Khánh Quý tần.
Khánh Quý tần, ngươi được lắm, ngươi cứ chờ đó cho bổn cung.
---
[1] Cửu liên hoàn:Cửu liên hoàn là một trò chơi thường gặp, được lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Trong tiếng Anh trò chơi này của Trung Quốc được gọi là "Chinese King", có nghĩa là "Vua Trung Quốc". Người Trung Quốc chơi Cửu liên hoàn bắt đầu từ khi nào thì giờ đâu cũng không có cách gì để khảo chứng. Thế nhưng vào đời nhà Minh, nhà Thanh của Trung Quốc, Cửu liên hoàn rất được ưa thích.Cúc lăng sươngĐào hoa cúc木香
(còn gọi là Vân Mộc Hương, thuộc họ cúc, thân bụi, có thể cao đến 6m)