Edit: Bích Thục tần.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Chiếc liễn màu vàng sáng của Hoàng đế dù đi đến nơi nào cũng rất dễ dàng nhìn thấy, tất nhiên là Hoa Thường đã đứng đợi ở trước cửa cung.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường mặc một chiếc trường bào mùa đông bằng gấm được dệt với hai màu trắng đỏ, động tác hành lễ hạ bái lưu loát tự nhiên, cảnh đẹp ý vui, khiến cho Hoàng đế thiếu chút nữa là hoa mắt.
"Miễn lễ." Hoàng đế tự tay nâng Hoa Thường dậy, đôi mắt trầm tĩnh nhìn khuôn mặt Hoa Thường, cười nói: "Đã lâu trẫm không đến đây, đột nhiên phát hiện ra hình như Thường nhi ngày càng xinh đẹp hơn thì phải."
Hoa Thường nhỏ giọng cười khẽ: "Hoàng thượng chăm lo chính sự, không tham nữ sắc, cả ngày chỉ thấy khuôn mặt toàn râu của các đại thần. Bây giờ người nhìn thấy thần thiếp, tất nhiên sẽ cảm thấy thần thiếp xinh đẹp như hoa rồi."
Hoàng đế cười haha, lên tiếng khen ngợi: "Có lý."
Hai người dắt tay nhau đi vào điện, Hoàng đế ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn khắp nơi, mở miệng nói: "Bài trí trong phòng thay đổi nhiều quá, trẫm có chút không quen, có vẻ quạnh quẽ đi rất nhiều."
Hoa Thường rót trà ngon, cẩn thận từng bước bưng đến rồi đặt trên chiếc bàn nhỏ, thanh âm ôn nhu trả lời: "Trước kia trong phòng có quá nhiều đồ vật, thần thiếp cho người dọn dẹp một chút, đơn giản vẫn tốt hơn, nhìn cũng thoải mái. Huống chi mùa đông đốt than sưởi ấm, đến lúc đó còn phải dọn dẹp, thật sự rất phiền toái."
Hoàng đế nhướng mày: "Những việc đó đều do cung nhân làm, Thường nhi cũng không cần động tay, thì sao lại phiền toái? Trong điện bây giờ quá trống trải, đến khi vào đông, sẽ khiến mọi thứ ảm đạm hơn."
Hoa Thường cười ôn nhu: "Thật ra thần thiếp lại thấy rất tốt. Thần thiếp đã cố ý phân phó cung nhân làm đèn bằng đồng thau, vào mùa đông từng ngọn đèn được thắp lên nhất định là sẽ có cảm xúc khác."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Nàng thích là được rồi."
Thói quen phục cổ thời Tần Hán không phải nhìn khí chất giống nhau thì có thể giữ được, trùng hợp Hoa Thường lại là một trong số ít người như vậy, quả thật Hoàng đế có chút mong đợi.
Hoa Thường hầu hạ Hoàng đế thay y phục, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng tới cung thần thiếp có chuyện gì vậy? Thần thiếp biết hiện giờ Hoàng thượng bận rộn nhiều việc, không có việc gì sẽ không đến tìm thần thiếp."
Hoàng đế thở dài: "Không thể gạt được nàng. Vừa rồi Hoàng hậu có nói với trẫm về việc tấn vị của hậu cung, trẫm có chút băn khoăn nên đến đây nói với nàng một chút."
Thật ra đây không phải là chủ đề có thể thảo luận với phi tử, nhưng dù sao địa vị của Hoa Thường trong lòng Hoàng đế không hề tầm thường, hắn nguyện ý làm như vậy thì ai có thể ngăn cản đây?
Hoa Thường có chút phiền não, đoán chừng trong lòng Hoàng hậu lại ghen tị với nàng rồi.
Dù vậy, lấy lòng Hoàng đế mới là mục đích chính. Còn Hoàng hậu, nàng ta đã rất hạnh phúc, có bị Hoàng đế phản bác một chút hẳn là không có vấn đề gì đâu.
"Thần thiếp suy đoán một chút, Hoàng thượng không đồng ý, có lẽ chỉ có mỗi Thành Phi tỷ tỷ đúng không?" Hoa Thường nở nụ cười, lộ ra nét giảo hoạt.
Hoàng đế cười bất đắc dĩ: "Thường nhi thông tuệ. Quả thật có nên tấn vị cho Thành Phi hay không, trẫm còn hơi do dự. Thành Phi có con, theo lý thì nên tấn vị. Chỉ là, nếu tấn vị là đứng vào hàng tứ phi. Tứ phi giờ chỉ còn hai vị trí Đức và Huệ, địa vị đều cao hơn Thường nhi và Thục phi, như vậy lại không ổn. Nhưng nếu không tấn vị, nhiều năm như vậy, Thành Phi dưỡng dục Hoàng tử, giải quyết cung vụ cùng với Hoàng hậu cũng tính là có công, nên trẫm hơi lưỡng lự."
Hoa Thường cười nói: "Thật ra cũng không khó, thần thiếp và Thục phi tỷ tỷ đều đứng hàng tứ phi, nhưng đều có phong hào. Hay là Hoàng thượng tấn vị Thành Phi tỷ tỷ thành Đức phi hoặc Huệ phi, nhưng không ban phong hào. Như vậy ba người bọn thiếp sẽ không phân chia cao thấp, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?"
Hoàng đế chớp chớp mắt, sửng sốt trong chốc lát rồi nói: "Đây cũng có thể xem là một giải pháp tốt."
Hoa Thường nhẹ nhàng đấm bả vai Hoàng đế, lên tiếng nói: "Hoàng thượng do dự chuyện này, là suy xét đến suy nghĩ của thần thiếp và Thục phi tỷ tỷ, thần thiếp vô cùng cảm động. Nhưng quả thật Hoàng thượng cũng không cần để ý tới những việc nhỏ như thế này. Thần thiếp và Thục phi tỷ tỷ xem người là tất cả, phân vị chỉ là thứ yếu, cao hay thấp thì có gì khác nhau đâu? Hoàng thượng vì việc này mà để tâm, với thần thiếp như vậy là đủ rồi."
Hoàng đế vỗ vỗ lên mu bàn tay Hoa Thường, thở dài, ngực nặng trĩu, không biết là cảm xúc gì.
Hoa Thường nhẹ nhàng dựa vào bờ vai Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp không phải là thánh nhân nên cũng có cảm xúc riêng. Nhưng thần thiếp biết, cho dù Thành Phi tỷ tỷ tấn vị, ở trong lòng Hoàng thượng, thì thần thiếp vẫn quan trọng hơn so với tỷ ấy. Đây mới là cái thần thiếp coi trọng nhất, là điều mà thần thiếp muốn lưu giữ nhất."
Hoàng đế ôm Hoa Thường vào lồng ngực, Hoa Thường ghé tai nghe âm thanh phát ra từ trong ngực hắn, giọng nói của Hoàng đế nhẹ nhàng mà kiên định: "Thường nhi muốn gì thì đều sẽ có, cho dù là trẫm, cũng sẽ không cự tuyệt, bất kì là thời điểm nào."
Hoa Thường biết đây là lời hứa hẹn của Hoàng đế, là tình cảm thề non hẹn biển của bọn họ.
Hoàng đế cũng không phải là người ngọt ngào, hắn ít biểu đạt bằng ngôn ngữ, mà dựa vào hành động, dựa vào thời gian.
Hoa Thường tiến cung sáu năm, dù là một nữ nhân xinh đẹp và hiền đức thế nào đi nữa thì nam nhân rồi cũng sẽ phiền chán, nhưng Hoàng đế chưa từng như vậy.
Những gì mà Hoa Thường đã bỏ ra không phải Hoàng đế không biết, mà là ghi tạc thật sâu trong lòng. Bởi vì cho dù trong lúc Hoàng đế bận rộn nhất, khi mà mấy tháng liền hắn không đặt chân tới hậu cung, thì Hoa Thường cũng chưa từng một lần bị thất sủng.
Mỗi ngày đều có người từ Kiến Chương cung tới thăm hỏi, lâu lâu lại được Hoàng đế ban thưởng. Quả thật, Hoàng đế là một nam nhân có tình cảm dài lâu.
Thật ra, Hoa Thường rất vui khi thấy Hoàng thượng mềm lòng với Hoàng hậu, sủng ái Thục phi, coi trọng Thành Phi và Ninh Quý tần. Những việc này đều nói lên rằng: Hoàng đế là một người lưu luyến người cũ.
Cho dù là ai đi nữa, rồi cũng sẽ trở thành người xưa. Hoa Thường cũng không phải ngoại lệ.
Ba năm tuyển tú một lần, rồi lại sẽ có một đám thiếu nữ mới xinh đẹp tiến cung. Sẽ luôn có người ưu tú hơn, xuất sắc hơn ngươi, ngươi không có khả năng mãi mãi là người tốt nhất.
Khi đó, Hoàng đế luyến tiếc người cũ sẽ trở thành điều hạnh phúc nhất của ngươi.
---
Hai tháng sau.
Dường như mùa đông năm nay đặc biệt lạnh hơn, lông thú và da thuộc bên Nội phủ gần như không đủ. Phi tần có nhu cầu lớn, Hoàng đế lại ban thưởng bên ngoài rất nhiều, khiến cho Nội phủ chịu áp lực vô cùng lớn.
Tất nhiên Hoa Thường không vì vậy mà đau đầu. Nhà kho của Thượng Dương cung dường như còn nhiều hơn so với Vị Ương cung, người khác thiếu nhưng mà nàng thì sẽ không thiếu.
Gần hết năm, khắp nơi trong hậu cung đều là bầu không khí vui mừng. Mặc dù mùa đông lạnh như thế này, nhưng phần lớn trong lòng các phi tần đều hi vọng – hi vọng có thể nhận được thánh chỉ tấn vị.
Ngay cả người không may mắn, tuy không được tấn vị nhưng cũng sẽ được ban thưởng, cho dù thế nào cũng đều là thời khắc vui vẻ.
Đương nhiên, phi tần địa vị cao đều có con đường tin tức của riêng mình. Bản thân mình có thể tiến thêm một bước hay không, cơ bản đều nhận được tin tức.
Bây giờ Thượng Dương cung cũng là một nơi mà tin tức quan trọng được truyền ra. Tin tức Thành Phi, Ninh Quý tần được tấn vị đều là Hoa Thường tiết lộ cho các nàng, xem như là một điều kinh hỉ.
Liên minh lợi ích nhỏ giữa ba người bây giờ rất vững chắc. Ba người đều hài lòng với tình hình hiện tại, bổ sung lợi ích cho nhau để cùng tồn tại. Hơn nữa, mọi người đều thông minh, không có kẻ ngốc, nên sẽ không lo bị ai kéo chân.
Còn Thấm Thục phi và Hoa Thường giống như có thể tán gẫu về mọi vấn đề, là tỷ muội tốt nói lời thật lòng. Giữa các nàng không trao đổi quá nhiều lợi ích, nhưng mà có nhiều thú vui hợp nhau, tình cảm cũng thân thiết.
Luận về tình cảm, tất nhiên bên Thục phi chân thành và gần gũi hơn một chút.
Đêm giao thừa vừa trôi qua, thánh chỉ đại phong lục cung được ban xuống.
Ngọc Hoa cung Chính Nhị phẩm Thành Phi, tấn vị thành Tòng Nhất phẩm Đức phi.
Trường Nhạc cung Chính Tam phẩm Ninh Quý tần, tấn vị thành Tòng Nhị phẩm Chiêu nghi, giữ lại phong hào "Ninh".
Tuyên Ninh điện Chính Tứ phẩm Lan Tiệp dư, tấn vị lên Tòng Tam phẩm Tần, giữ lại phong hào "Lan".
Ngọc Hoa cung Chính Ngũ phẩm Thẩm Quý nhân, được tấn vị lên Tòng Tứ phẩm Vinh hoa.
Thượng Dương cung Tòng Lục phẩm Mạnh Cơ, tấn thành Chính Lục phẩm Quý cơ, ban phong hào "An".
Tiêu Phòng cung Chính Thất phẩm Triệu Lương viện, tấn vị thành Tòng Lục phẩm Cơ.
Những phi tần chưa được tấn phong ít nhiều gì thì cũng được ban thưởng, coi như là an ủi.
Thánh chỉ ban xuống, có vui có buồn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tranh đấu, có so sánh, phân chia cao thấp.
---
Thượng Dương cung.
Mạnh Cơ ở hậu điện, hiện giờ là An Quý cơ tiến đến tạ ơn.
Hoa Thường nhìn nữ nhân một thân y phục mới, ngay cả tinh thần cũng không giống như ngày trước, khẽ mỉm cười: "Miễn lễ, tới ngồi bên cạnh bổn cung đi."
Khuôn mặt An Quý cơ tràn đầy vui mừng, cẩn thận tới ngồi bên cạnh Hoa Thường.
An Quý cơ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp vô cùng cảm kích nương nương. Vào cung nhiều năm vẫn luôn được nương nương chăm sóc, tần thiếp không biết lấy gì báo đáp."
An Quý cơ vẫn luôn biết rõ thân phận và địa vị của mình. Nàng không có gia thế hiển hách, không có dung mạo xinh đẹp, tính cách cũng bình thường, tất nhiên Hoàng thượng đối với nàng không có gì đặc biệt.
Chỉ là, thỉnh thoảng được ân sủng đều là lúc Hoàng thượng đến thăm Hoa Thường, sẵn tiện ghé qua cung điện của nàng ở gần đó.
Là nữ nhân bình thường lại được tấn vị hai lần, từ Lương viện thành Quý cơ, thậm chí hiện giờ còn được phong hào "An", quả thật xem như nàng rất may mắn.
An Quý cơ biết nàng là được nhờ vào hào quang của vị nương nương chủ quản này.
Hoa Thường lộ ra nét cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Cũng không hẳn là bổn cung chăm sóc ngươi, đều là do ngươi làm tốt. Có mấy người đức hạnh không tốt, gây sóng gió, cho dù có Thái hậu chống lưng cũng vô dụng. Đây đều là bản thân ngươi xứng đáng được hưởng, sau này cố gắng duy trì, Hoàng thượng thích nữ tử an tĩnh và đức hạnh."
An Quý cơ vội vàng đáp ứng: "Tần thiếp cẩn tuân lời dạy bảo của nương nương."
Đây đều là lời nói khách khí của Hoa Thường, đương nhiên An Quý cơ hiểu rõ. Người an tĩnh và đức hạnh trong hậu cung rất nhiều, Dương Quý nhân, Vương Mỹ nhân vào cung ba năm trước đây có chỗ nào không tốt đâu chứ? Nhưng có ai lọt vào mắt của Hoàng đế rồi được tấn vị không? Không hề có.
Sáu người được tấn phong lần này, có ba vị là người cũ bên cạnh Hoàng thượng lúc chưa lên ngôi, dưới gối hoặc có nhi tử hoặc có nữ nhi, đều không thể so sánh.
Còn lại ba vị đều là nhờ thế lực của nương nương chủ vị mới có ngày hôm nay: Thẩm Quý nhân thủ hạ của Đức phi nay là Thẩm Vinh hoa; Triệu Lương viện thủ hạ của Thấm Thục phi hiện giờ là Triệu Cơ; và An Quý cơ nàng.
Không có chỗ dựa, thì cũng chỉ có thể tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế mà thôi. Đáng tiếc các nàng không có cái mệnh đó. Tình yêu của bậc Thiên tử có thể dễ dàng có được sao?
Hoa Thường ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của An Quý cơ, nhỏ giọng dạy bảo: "Phi tần đạt được phong hào không dễ dàng gì, ngươi cũng coi như có vận khí tốt, cho nên càng phải đặc biệt quý trọng, hành động sao cho bản thân xứng với phong hào này, xứng với tâm ý của Hoàng thượng. An, cũng là định, là tĩnh [1]. Tốt đẹp và không tranh giành gọi là an, thận trọng hợp lễ gọi là an, yên định trung tâm gọi là an, cung kính giữ lễ gọi là an. Ngày tháng sau này của ngươi còn dài, rồi ngươi sẽ hiểu thôi."
[1] An định (安定): yên ổn, ổn định.
An tĩnh (安静): yên tĩnh, trật tự.
An Quý cơ lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, chân thành tha thiết, trịnh trọng gật đầu: "Dạy bảo của nương nương, tần thiếp vĩnh viễn không dám quên.