Tư Thái Cung Phi

Chương 122

Edit: Dương Hiền dung.

Beta: Tiên Thái Phi.

Tiêu Phòng cung.

Trần Hỉ đích thân đến truyền đạt ý chỉ của Hoàng đế, ôm Ngũ Hoàng tử đi nơi khác, phong toả Tiêu Phòng cung, cấm túc Thấm Thục phi, tra kỹ Ôn Quý tần. Đi theo ông còn có các cung nhân chuyên phụ trách điều tra vụ án này.

Thấm Thục phi mặc một thân cung trang màu xanh lam, trên đầu cài trâm hoa hồng bằng vàng. Nàng vẫn luôn yêu kiều ôn nhu, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng, nhẹ giọng nói: "Trần công công vất vả rồi."

Trần Hỉ hơi khom người, ngữ khí bình tĩnh: "Nô tài đều là vì thánh thượng mà làm việc thôi."

Thấm Thục phi lấy ra một chiếc hầu bao màu hồng cánh sen thêu kim tuyến ngũ sắc, cười dịu dàng: "Là do bổn cung quản giáo không nghiêm nên mới để Ôn Quý tần gây ra tội lớn như vậy, mong công công nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, bổn cung cảm kích vô cùng."

Trần Hỉ nhận lấy hầu bao, sắc mặt vẫn bình thản, hơi khom người: "Nương nương suy nghĩ nhiều rồi."

Sau khi Trần Hỉ đi khỏi, Thấm Thục phi chậm rãi quay về nội điện, tay nắm chặt lại thành quyền, rũ mi mắt xuống, trong con ngươi sẫm màu lộ ra một tia lạnh lẽo và vô tình.

Yên Hoài đứng sau Thấm Thục phi, lo lắng nhíu mày, lên tiếng nói: "Nương nương, chuyện của Ôn Quý tần liệu có làm liên luỵ đến người hay không? Nói thế nào đi chăng nữa thì Ôn Quý tần cũng là người của Tiêu Phòng cung. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, Hiền phi sẽ đối xử với người như thế nào đây?"

Thấm Thục phi chậm rãi hít sâu vào một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì.

Yên Hoài tiếp tục nói: "Tâm phúc của Ôn Quý tần và cung nhân hầu hạ gần đây đều bị Thận Hình tư đưa đi, có một số là người của chúng ta, bây giờ bọn họ đều quay trở về rồi."

Thấm Thục phi từ từ nhắm mắt lại, thở ra một hơi, âm thanh lạnh lẽo vô tình: "Nếu xứng đáng được trở về thì sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi, chịu một chút khổ sở da thịt cũng tốt. Là do nàng ta vô tình trước, không thể trách bổn cung vô nghĩa được. Ôn Quý tần bây giờ thế nào rồi?"

Yên Hoài cúi đầu trả lời: "Người bên cạnh đều bị bắt đi gần hết, bây giờ một mình nàng ta đang khóc lóc, kêu gào oan uổng, nói muốn gặp Hoàng thượng. Tiểu thái giám bên ngoài đã chặn lại rồi."

Thấm Thục phi cười lạnh: "Nàng ta còn dám kêu oan sao? Ai cho nàng ta mặt mũi lớn như vậy? Đi, phái mấy người đến xem nàng ta thế nào. Nếu nàng ta dám làm chuyện gì lỗ mãng thì ngươi cứ việc động thủ. Lỡ như có đả thương nàng ta thì cứ tính cho bổn cung!"

Yên Hoài lộ vẻ do dự, nhẹ giọng nói: "Suy cho cùng thì Ôn Quý tần cũng là Chính Tam phẩm Quý tần, Hoàng thượng đang điều tra nàng ta, vẫn còn chưa định tội, vô cớ đánh mắng Chính Tam phẩm Quý tần là tội lớn. Nếu chúng ta làm như vậy, e là sẽ bị người ta nắm đằng chuôi. Hơn nữa, người của Kiến Chương cung vẫn còn ở đây."

Thấm Thục phi nhếch khoé miệng lên, hừ lạnh một tiếng: "Vô cớ đánh mắng? Sao lại là vô duyên vô cớ chứ? Lúc trước Tô Cơ mới là vô duyên vô cớ, bổn cung muốn làm gì, ai dám nhiều lời?"

Yên Hoài cúi đầu, thấp giọng đáp ứng.

---

Ba ngày sau, Thượng Dương cung.

Hoa Thường đầu bù tóc rối nằm trên giường, Thược Dược quỳ gối bên giường nhẹ nhàng xoa bóp trán cho Hoa Thường, nội điện một mảnh cô quạnh.

Lan Chi cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, đi vào điện, nhẹ giọng nói: "Nương nương, Trần Hỉ công công đến."

Hoa Thường mở hé mắt ra, quay đầu nói: "Trần công công? Hiếm khi thấy quý nhân đến, mời vào đi."

Thược Dược thấy Hoa Thường ngồi dậy dựa vào gối mềm, trên người nàng chỉ mặc một bộ lý y trắng tinh nên Thược Dược chuẩn bị thả màn xuống. Cho dù là gặp thái giám đi chăng nữa, quần áo xộc xệch thế này cũng không tiện.

Hoa Thường thấy thế bèn khoát tay, thấp giọng cười nói: "Bổn cung và Trần công công ở Kiến Chương cung trong khoảng thời gian hầu bệnh đã từng có giao tình, cần gì phải dùng màn che lại chứ? Lại nói, dáng vẻ có chật vật ra sao đi nữa thì cũng đã từng thấy qua rồi."

Thược Dược nghe vậy liền thấp giọng đáp vâng, nhẹ nhàng lui sang một bên.

Trần Hỉ từ cửa tiến vào, vẫn phong thái khiêm cung như trước, khom người hành lễ thỉnh an: "Nô tài bái kiến Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."

Hoa Thường phất tay nói: "Công công đa lễ rồi. Ban tọa."

Trần Hỉ đứng dậy tạ ân, cẩn thận ngồi xuống, chỉ ngồi một nửa ghế tựa, hơi cúi đầu thể hiện sự cung kính.

Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Công công đến đây có việc gì? Hoàng thượng có ý chỉ gì sao?"

Trần Hỉ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: "Hoàng thượng vẫn chưa có ý chỉ gì, là nô tài tự mình đến đây, có một số chuyện muốn nói trước với nương nương một chút."

Nụ cười bên khoé miệng của Hoa Thường dần dần phai nhạt, nàng nhìn xung quanh rồi nói: "Tất cả các ngươi đều lui xuống đi, bổn cung có vài lời cần nói với Trần công công."

Các tiểu cung nữ đang đứng trong điện nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ còn lại Thược Dược bên cạnh Hoa Thường.

Trần Hỉ nhận ra Thược Dược, lúc trước hầu bệnh, Thược Dược chính là cung nữ thiếp thân theo bên cạnh Hoa Thường. Hắn biết đây là tâm phúc của Hoa Thường, có thể tín nhiệm.

Trần Hỉ chắp tay, nhỏ giọng nói: "Nô tài phụng mệnh tra rõ chuyện nương nương sảy thai, hiện nay gần như đã có kết luận. Nô tài vốn định quay về Kiến Chương cung phụng mệnh, nhưng mà nô tài vẫn đến cung của nương nương trước."

Hoa Thường nâng mi mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Ta biết nhất định công công có chuyện muốn nói với ta, ta chưa bao giờ coi công công là nô tài, công công cũng không xem ta là người ngoài. Bây giờ công công đến đây, ta cảm thấy rất vui."

Trần Hỉ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Tấm lòng nương nương rộng lượng, nhân ái phúc hậu đức hạnh, nô tài vẫn luôn nhớ kỹ."

Hoa Thường nhìn thẳng vào Trần Hỉ, mở miệng nói: "Công công muốn cho ta biết chuyện gì? Là chuyện gì khiến công công không nguyện ý nói với Hoàng thượng, mà phải đến đây nói cho ta biết?"

Trần Hỉ cúi đầu nói: "Tất cả chứng cứ đều chỉ về Ôn Quý tần. Trương Bảo ở Ngự Thiện phòng nói là do Phúc Hỉ của Tiêu Phòng cung sai khiến, nhưng Phúc Hỉ vẫn không nhận tội. Mấy ngày trước nô tài áp giải đi rất nhiều cung nhân hầu hạ bên cạnh Ôn Quý tần, có một cung nữ tên là Hạ Trúc cuối cùng cũng mở miệng. Nàng ta nói rằng gần đây Ôn Quý tần rất kì quái, có lúc cực kỳ thấp thỏm, còn mơ thấy ác mộng, nhưng lại không nói gì cả, cũng không để cho cung nhân thỉnh Thái y đến kiểm tra."

Hoa Thường hạ mi mắt xuống, khẽ cười nói: "Ta nhớ rồi, hình như Hạ Trúc là cung nữ thiếp thân của Ôn muội muội. Có điều cung nữ Thu Vân được nàng ta tín nhiệm hơn."

Trần Hỉ chậm rãi lắc đầu: "Thu Vân không khai gì hết, không chịu nổi hình phạt nên đã cắn lưỡi tự vẫn rồi."

Hoa Thường cười trào phúng: "Tâm phúc quả nhiên là tâm phúc, vô cùng trung trinh."

Trần Hỉ dừng một chút rồi nói tiếp: "Chứng cứ cốt lõi quan trọng nhất chính là, hai tháng trước Ôn Quý tần bị bệnh, trong toa thuốc được kê có bát giác liên. Theo các tiểu cung nữ nói lại, thuốc này là tự tay Thu Vân sắc. Trong thời gian đó chỉ có một mình Ôn Quý tần là dùng phương thuốc có chứa bát giác liên."

Dường như cánh tay Hoa Thường cũng mất đi khí lực, ngã xuống giường, cười thê lương: "Quả nhiên là nàng ta, ta vốn vẫn còn ôm một tia hi vọng, thế nhưng bây giờ đã nghiệm chứng được câu nói "hậu cung vô tình" là thế nào."

Hoa Thường từ từ quay đầu nói: "Trần công công, ta không hiểu, chuyện này có gì mà không thể nói với Hoàng thượng?"

Trần Hỉ cúi đầu nói: "Bởi vì nô tài vẫn còn chưa nói hết."

Ánh mắt Hoa Thường âm trầm một hồi, nàng cố gắng nỗ lực chống đỡ cơ thể ngồi dậy lần nữa, nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Còn có gì nữa?"

Trần Hỉ thấp giọng nói: "Chuyện bát giác liên đã rõ, là do Ôn Quý tần hạ thủ. Nhưng hồng hoa lại là sự kiện tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc. Mọi người sẽ theo bản năng mà cho rằng hai chuyện này đều do một người làm ra, nhưng nô tài rất tỉnh táo, một là một, hai là hai, nô tài phân ra thành hai sự việc để tra xét."

Hoa Thường chấn động, kinh hãi trợn tròn mắt, đôi môi run rẩy, mấp máy hỏi: "Hai vụ việc... Hai người...?"

Ngữ khí của Trần Hỉ vẫn bình tĩnh, sắc mặt hờ hững, cúi đầu nói: "Sự kiện hồng hoa, chứng cứ duy nhất chính là bản khai của Trương Bảo ở Ngự Thiện phòng, lời thú nhận của những người còn lại đều không tra ra có gì liên quan. Nô tài đã kinh qua tay rất nhiều án kiện, tích luỹ không ít kinh nghiệm về cả tiền triều lẫn hậu cung, nên nô tài cảm thấy lời của Trương Bảo nói là thật."

Hoa Thường nghi ngờ hỏi: "Thế không phải do Ôn Quý tần làm sao?"

Ngữ khí Trần Hỉ bình thản: "Trương Bảo khai là do Tiêu Phòng cung. Mà Tiêu Phòng cung không chỉ có một mình Ôn Quý tần."

Phảng phất như có một trận sấm sét ầm ầm giáng xuống, cả người Hoa Thường đều sửng sốt. Nàng há hốc miệng, rồi lại nhận ra toàn thân mình đang run rẩy, hoàn toàn không nói nên lời.

Trần Hỉ nói tiếp: "Thái giám Phúc Hỉ của Tiêu Phòng cung liên minh với Ôn Quý tần chỉ dựa vào một muội muội đang là thiếp của thúc phụ Ôn Quý tần thì quá đơn giản. Quan hệ như vậy thật sự có đủ mạnh để trói buộc hắn vào âm mưu có hiểm họa tịch biên diệt tộc này hay không?"

"Phúc Hỉ ở trong cung cũng đã hai mươi năm, lăn lộn đủ nhiều, mưu sâu kế hiểm. Lúc Phúc Hỉ tiến cung, muội muội kia còn chưa sinh ra, hai người đều chưa gặp mặt nhau lần nào, sao có thể mạo hiểm đến như vậy?"

Bàn tay Hoa Thường siết chặt lấy chăn, cả người đều run lên bần bật, thật sự là nàng ta sao? Tại sao?

Trần Hỉ tiếp tục mở miệng nói: "Nô tài đã tra xét Phúc Hỉ một cách cẩn thận, cảm thấy rất kì lạ, người thân trên đời của hắn chỉ còn sót lại mỗi vị muội muội này thôi. Nhưng bốn năm trước, phụ thân, thúc phụ, cô cữu (anh chị em họ) và hai đệ đệ của hắn đều vẫn còn sống. Loại tình huống này trước đây nô tài đã từng thấy qua. Có người chuyên đi thu nhận tử sĩ, rồi sau đó làm cho thân thuộc trực hệ của tử sĩ này giả chết ở ẩn, thay danh đổi họ, xa rời cố hương, an bài thoả đáng để sinh sống ở một nơi mới, cốt để cho tử sĩ không có phiền muộn về gia đình, một lòng phục vụ."

Rốt cục nước mắt của Hoa Thường cũng rơi xuống, nàng cười thê lương: "Haha, hahaha, người có thể làm được chuyện như vậy cũng không nhiều. Nếu như là Ôn Quý tần, thì vì sao bát giác liên có trăm ngàn kẽ hở, trong khi hồng hoa lại kín đáo không chê vào đâu được đến như thế?"

Trần Hỉ thấp giọng nói: "Nô tài cũng nghĩ như vậy. Nương nương, hôm nay nô tài đến đây, chính là muốn nhắc nhở nương nương chuyện này. Con người khi làm việc gì cũng đều phải lưu tâm cẩn thận, ngoài mặt thì người cười với ta, nhưng sau lưng không biết người sẽ dùng dao đâm ta lúc nào. Nô tài không phải ám chỉ riêng về ai đó, chỉ là hi vọng nương nương sẽ cẩn thận."

"Nửa đoạn hội thoại sau này, nô tài sẽ không hồi bẩm lại cho Hoàng thượng, bởi vì không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán. Quan trọng hơn là, nô tài không muốn làm cho Hoàng thượng thương tâm. Nỗi đau mất con đã là một sự đả kích rất lớn đối với Hoàng thượng, nô tài không muốn chỉ vì một suy đoán phù phiếm mà khiến cho Hoàng thượng phải đau khổ vì nữ nhân của mình phản bội."

Hoa Thường nhắm mắt lại gật đầu, nước mắt chậm rãi lướt xuống khuôn mặt, nàng mở miệng nói: "Bổn cung đã hiểu. Đa tạ công công đã vất vả một chuyến, đa tạ công công nguyện ý nói cho ta biết chuyện này."

Trần Hỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt Hoa Thường vừa tiều tụy vừa bi ai, ông thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Nương nương bảo trọng thân thể, nô tài xin cáo lui."

Hoa Thường gượng cười: "Công công đi thong thả."
Bình Luận (0)
Comment