Tư Thái Cung Phi

Chương 131

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phương Tu dung.

Beta: Tiên Thái Phi.

Quả nhiên, không đến hai ngày, quan viên quận Tây Hải và đại sứ Hồ Nhung đã đến gần loan giá của Hoàng đế.

Vó ngựa đạp trên thảo nguyên mênh mông, tạo ra thanh âm thùng thùng vang vọng, mang theo một loại âm luật kỳ diệu, khiến người ta nhịn không được muốn xem thử người có tư thế oai hùng trên lưng ngựa kia trông như thế nào.

Hoa Thường vén mành che cửa sổ lên, nhìn bụi mù tung bay ở phía xa, một đại đội nhân mã mạnh mẽ chạy như bay đến. Thời điểm tới gần xa giá, đột nhiên bọn họ kéo dây cương, chiến mã to lớn nhấc bổng móng trước lên không trung, trong miệng phát ra tiếng hí vang dội.

Đây là một loại năng lượng khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đoàn người nghênh đón phía trước được phân ra rõ ràng, một bên là quan viên quận Tây Hải khom lưng cúi đầu, nhìn xa giá màu vàng sáng với vẻ mặt kính nể và khiêm nhường. Còn người Hồ Nhung bên kia thì lại ngẩng cao đầu, nhìn xa giá màu vàng sáng với vẻ mặt tràn đầy kiên nghị và dã tâm.

Không cùng chung một tộc, tất sẽ có dị tâm. Có lẽ câu nói này cũng không hẳn là không có lý.

Hoàng đế bước ra từ trong loan giá màu vàng sáng, trên người khoác một chiếc áo choàng rộng màu vàng bằng gấm thêu hoa với những đường kim tuyến xếp li, đứng oai hùng trên xa giá, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.

Thấy Hoàng đế xuất hiện, các quan viên quận Tây Hải đều quỳ xuống nghênh đón, hô to: "Chúng thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thấy nhóm quan viên bên cạnh đều quỳ xuống hành lễ, nhóm người Hồ Nhung cũng quỳ một gối xuống đất, một tay giơ lên, tay còn lại nắm thành quả đấm đặt lên ngực, hô to: "Chúng ta bái kiến Hoàng đế Đại Lương, mong Hoàng đế mãi mãi an khang."

Khóe miệng Hoàng đế lộ ra nụ cười nhẹ, cất tiếng nói một cách vững chãi: "Tất cả miễn lễ. Các vị đường xa đến đây, thật là vất vả. Trẫm đã chuẩn bị xa giá cho các sứ thần Hồ Nhung, cũng là thể hiện tâm ý của một người đứng đầu, an bài thỏa đáng để chư vị có thể an giấc nghỉ ngơi."

Quả thật trong nhóm người Hồ Nhung có hai người có địa vị cao nhất, dù là y phục hay trang sức đều có thể nhìn ra sự khác biệt rõ ràng so với những người còn lại.

Đứng ở vị trí đầu não là một nam nhân mặc trường bào với cổ áo hình tam giác, vạt áo trước được thắt lệch về phía eo bên trái. Hai ống tay áo rất rộng, được phủ kín bởi hàng loạt hoa văn "tát san" [1], bên cạnh đó còn có hoạt tiết chim chóc [2] và các loại hoa văn khác nhìn không giống như hình vẽ động vật, bên hông còn buộc một vật gì đó giống như trang sức làm từ xương cốt, vô cùng nổi bật giữa tất cả mọi người, như thể toát ra địa vị cao quý hơn người.

[1] Hoa văn Tát San:

1 Hoa văn Tát San

[2] Hoạ tiết chim chóc:

1 2 là quốc huy và quốc hiệu của vương quốc Sasan còn gọi là vương quốc Ba Tư ngày nay

[1] & [2] là quốc huy và quốc hiệu của vương quốc Sasan, còn gọi là vương quốc Ba Tư ngày nay.

Hoa Thường biết, đây chính là Hữu Hiền vương Phục Khiên của Hồ Nhung. Thoạt nhìn, hình như hắn đã bốn mươi, năm mươi tuổi, thế nhưng vẫn có vẻ mạnh mẽ khỏe khoắn. Đây là một loại cứng cỏi đặc trưng của những dân tộc sinh sống trên thảo nguyên và cao nguyên mà người Trung Nguyên không thể nào có được, là minh chứng cho sự nỗ lực để tồn tại.

Đứng bên cạnh Hữu Hiền vương là một nữ tử trẻ tuổi, ăn mặc cũng cực kỳ hoa lệ, xiêm y trên người còn có nhiều loại màu sắc hơn hắn, châu sức trên đầu cũng mang đầy vẻ phong tình thuần phác của người dị tộc.

Hoa Thường buông mành che xuống, không nhìn nữa.

Hoàng đế an bài cho bọn họ thật tốt. Còn việc người Hồ Nhung muốn chính thức bái kiến Hoàng đế, cùng Hoàng đế tâm sự, e là sau vài ngày mới có thể tiến hành được.

Hoàng đế không thích những người ngoại tộc khó thuần và kiêu ngạo này cho lắm, bỏ mặc bọn họ mấy ngày cũng là một lựa chọn tốt.

Quả nhiên, đúng như Hoa Thường dự đoán, Hữu Hiền vương Hồ Nhung Phục Khiên năm lần bảy lượt cầu kiến Hoàng đế, đều bị Hoàng đế khéo léo cự tuyệt.

Vào buổi tối ngày thứ ba, Hoa Thường nghênh đón một vị khách nhân vô cùng tôn quý - Vương phi Hồ Nhung Bố Xích.

Bởi vì đóng trại ở thảo nguyên, cho nên mọi người đã sớm chuẩn bị xong lều bạt dùng để nghỉ ngơi vào buổi tối, so với cung điện xa hoa ở thượng kinh kia, tất nhiên là đơn sơ hơn rất nhiều.

Nhưng mà lều trại của Hoa Thường vẫn vô cùng hoa lệ. Ít nhất là diện tích bên trong rất lớn, không chênh lệch nhiều lắm so với gian phòng bình thường, dưới đất được trải da dê thật dày, còn có cả chậu than nên vô cùng ấm áp và dễ chịu.

Hoa Thường mặc một thân cung trang bằng lụa mỏng màu xanh lam dệt chỉ vàng, phía dưới phối với váy xếp li màu tử la lan (tím violet) viền kim tuyến trắng, vấn búi tóc cao tao nhã, trên đầu cài trâm Như Ý bằng bạch ngọc khảm san hô đỏ có đính hai sợi tua rua bằng ngọc trai, điểm chút son phấn trên mặt, mang một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Đây là lần đầu tiên Hoa Thường nhìn thấy vị Vương phi Hồ Nhung thanh danh hiển hách này với khoảng cách gần như vậy. Xem ra hẳn là nàng ấy đã hơn hai mươi, dáng người khỏe khoắn. Cũng giống như những người Hồ Nhung khác, làn da của Vương phi Hồ Nhung có chút tối màu, nhưng mà ngũ quan cực kỳ rõ ràng sắc nét, mang theo vẻ phong tình mỹ lệ của người ngoại tộc.

Trên người nàng có rất nhiều trang sức đá quý màu đỏ thẫm và xanh biếc, hình như có liên quan đến tín ngưỡng sùng bái màu đỏ và màu xanh của người Hồ Nhung.

Mái tóc rối được tết cuộn xoắn lại với khăn trùm đầu quấn quanh [3], trang sức hồng ngọc tỏa sáng lấp lánh, cả người nàng đều toát lên khí chất vô cùng tôn quý.

[3] Hình minh hoạ:

Bởi vì trong lều trại không có bàn gh để ngồi cho nên Hoa Thường ngồi quỳ gối trên mặt đất bên dưới là một tấm đệm mềm mại cũng không vất vả

Bởi vì trong lều trại không có bàn ghế để ngồi, cho nên Hoa Thường ngồi quỳ gối trên mặt đất, bên dưới là một tấm đệm mềm mại, cũng không vất vả.

"Đại phi tới chơi, thật là rồng đến nhà tôm." Hoa Thường mỉm cười, tự tay nâng một ly trà lên, chậm rãi đưa đến trước mặt Bố Xích.

Bố Xích ngồi quỳ đối diện Hoa Thường, nhận lấy chén trà, thong thả ung dung nhấp một ngụm nhỏ, sau đó khen gợi: "Trung Nguyên có một câu rằng lấy trà đãi khách. Tuy kiến thức của ta hạn hẹp, nhưng cũng có thể cảm nhận được thịnh tình hiếu khách của Hiền phi nương nương."

Hoa Thường cười cười, vị Vương phi Bố Xích này có hiểu biết về văn hóa Trung Nguyên, xem ra trước kia cũng đã đọc qua không ít sách vở.

Hoa Thường hơi rũ mắt xuống, ôn nhu cười nói: "Ta cũng chỉ là hạng nữ lưu, là phi thiếp của Hoàng thượng, cố thủ một đời trong bốn bức tường hoàng cung. Bây giờ ta gặp phúc lành được hưởng thiên ân, có thể theo ra ngoài đi tuần du, lại còn được nhìn thấy nhân vật lớn như Đại phi đây, sao ta có thể không hiếu khách kia chứ?"

Hiển nhiên Bố Xích vô cùng không quen với phương thức nói chuyện dài dòng phức tạp của Hoa Thường, nhưng nàng vẫn hiểu rõ ý tứ của nữ nhân trước mắt này. Nói một cách đơn giản chính là Hoa Thường vô đức vô năng, cái gì cũng không làm được, chỉ có mỗi lòng quan tâm hiếu khách là làm tốt thôi.

Bố Xích vẫn chưa nhụt chí, tiếp tục mở miệng nói: "Hôm nay ta gặp mặt Hiền phi nương nương, giống như tinh tú gặp được trăng sáng, kinh động như được nhìn thấy thiên nhân vậy. Nữ nhân như ta đây mà còn cảm thán trước sự mỹ lệ của nương nương, thì sao Hoàng đế Đại Lương lại không sủng ái người kia chứ? Người thật sự quá mức khiêm tốn rồi."

Hoa Thường có chút ngượng ngùng sờ sờ hai má, ôn nhu nói: "Đại phi quá khen. Ta ở trong hậu cung cũng chỉ có chút địa vị mà thôi. Luận về mỹ mạo, tài năng và đức hạnh thì còn vô số người tốt hơn ta rất nhiều. Thật ra ta lại vô cùng hâm mộ Đại phi, người và Kham Bố vương mới là duyên trời tác hợp, cầm sắt hòa minh [4]. Mà ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình thường trong số đông đảo nữ nhân xung quanh Hoàng thượng mà thôi."

[4] Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): Cầm, sắt là hai loại đàn cổ, ở đây dùng để ví tình cảm vợ chồng hòa hợp, gắn bó.

Bố Xích nghe ra ý từ chối trong lời nói của Hoa Thường, hơi ảo não nhíu mày.

Hôm nay nàng đến đây vì muốn kết giao với Hoa Thường. Hiện tại Hoàng đế Đại Lương không chịu triệu kiến Hữu Hiền vương, thái độ vô cùng lãnh đạm. Bây giờ chiến sự ở Tây Bắc thất bại, mà Hồ Nhung cũng không giàu có. Nói là nghị hòa, thế nhưng người Hồ Nhung nhất định phải trả một cái giá lớn hơn để chấm dứt chuyện này. Hiện giờ nàng chỉ có thể hi vọng việc giao hảo này có thể mang đến lợi ích.

Nhưng vấn đề bây giờ là, ngay cả mặt mũi của Hoàng đế Đại Lương bọn họ còn chưa được thấy!

Nàng đã sớm nghe nói, Kỳ Hiền phi trước mắt này chính là sủng phi của Hoàng đế Đại Lương, xuất thân cao quý, đã sinh được cho Hoàng đế Đại Lương một trai một gái, là người có sức ảnh hưởng nhất định đến quyết định của Hoàng đế Đại Lương.

Không nghĩ đến, nói chuyện một hồi, kiểu gì cũng không vào được vấn đề chính! Dầu muối thế nào vị Kỳ Hiền phi kia cũng không ăn!

Nếu Hoa Thường biết suy nghĩ trong lòng của Bố Xích, nhất định sẽ bật cười thành tiếng.

Nàng có sức ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng đế sao? Quá buồn cười rồi!

Đại Lương không phải là Hồ Nhung. Ở Đại Lương, địa vị của một nữ tử được quyết định bởi địa vị của trượng phu và phụ thân của nàng ấy. Mà Hoàng đế lại là người tôn quý nhất thiên hạ, hắn không thể bị bất kỳ nữ nhân nào chi phối.

Nàng chỉ là một phi tử mà thôi. Không chỉ có nàng, cho dù là Hoàng hậu hay là Thái hậu đi chăng nữa, muốn thao túng quyết định của Hoàng đế về chuyện có liên quan đến quốc gia đại sự, thì đều không có khả năng!

Đương kim Hoàng thượng cũng không phải là một vị hôn quân.

Bố Xích vẫn không từ bỏ. Sau khi uống trà xong, nàng đặt chén trà xuống, mở miệng nói: "Đại Lương và Hồ Nhung giao chiến đã nhiều năm, biên ải khắp nơi vô cùng hỗn loạn. Bất kể là dũng sĩ của chúng ta hay là quân dân Đại Lương thì cũng đều chết đi rất nhiều, mà người chết thì không thể sống lại. Với tư cách là Đại phi của Hồ Nhung, ta chỉ hi vọng người sống thì vẫn có thể tiếp tục được sống."

Hoa Thường khẽ ngẩng đầu nhìn Bố Xích, nhẹ giọng nói: "Chiến tranh mang lại nỗi đau, chết chóc và bóng ma trong lòng mọi người. Ta chỉ là một nữ nhân, tuy không hiểu chính trị quân sự, nhưng mà ta nghĩ rằng, chiến tranh là điều không ai muốn thấy. Nếu như lúc trước người Hồ Nhung không đánh phá biên giới của Đại Lương ta, thì có lẽ đã không có trận chiến dai dẳng này rồi."

Bố Xích bị nghẹn ứ một hồi, chuyện muốn nói còn chưa ra khỏi miệng mà nàng đã bị châm chọc! Vẻ mặt nàng lộ ra một chút giận dữ, sau đó mở miệng nói: "Mặc dù nương nương luôn miệng nói rằng không hiểu chính trị quân sự, nhưng mà nương nương truy đến tận nguồn gốc chiến tranh, truy cứu trách nhiệm rất là cụ thể rõ ràng. Ta nghe nói Đại Lương có quy định hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng mà không ngờ nương nương lại tai mắt tinh thông như vậy."

Hoa Thường khẽ cười, mở miệng nói: "Đại phi quá lời rồi. Quả thật hậu cung Đại Lương không được tham gia vào chính sự, ta cũng không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Chỉ là thỉnh thoảng nghe Hoàng thượng tức giận mắng nước láng giềng lòng lang dạ sói, nên ta mới ghi tạc trong lòng mà thôi."

Bố Xích hít sâu vào một hơi, hòa hoãn lại cảm xúc của mình, sau đó mở miệng nói: "Nương nương thật là nhanh mồm dẻo miệng, chẳng qua ta chỉ là một nữ nhân thô kệch ở nơi chưa được khai hóa, có lẽ không vào được pháp nhãn của nương nương."

Khuôn mặt Hoa Thường lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng nói: "Sao Đại phi lại có ý nghĩ như thế? Đại phi chính là nữ nhi của tướng quân, bây giờ lại là mẫu nghi thiên hạ, thân phận tôn quý. Mà ta chẳng qua chỉ là phi thiếp của thiên tử, là vật để chơi đùa mà thôi. Đại phi khiêm tốn như thế, ta biết phải làm sao đây? Thật là không còn mặt mũi nào!"

Bố Xích quả thật tức giận đến mức bốc khói, thật vất vả lắm mới nén cơn giận này xuống được, ghi nhớ phải lấy đại cục làm trọng, khó khăn mở miệng nói: "Hồ Nhung sống trên cao nguyên. Người Hồ Nhung vừa sinh ra đã phải chiến đấu với trời, với đất, với người. Chúng ta không có đất đai màu mỡ phì nhiêu như Đại Lương, cũng không có lúa nước tươi tốt như Bắc Mông, vừa mới ra đời đã định sẵn cuộc sống vô cùng gian nan. Nương nương có hiểu được cuộc sống như thế không?"

Hoa Thường trầm mặc một hồi, không nói gì.

Bố Xích nói tiếp: "Cuộc chiến ở Tây Bắc đúng là Hồ Nhung chúng ta không đúng trước, nhưng mà người Bắc Mông cũng làm chuyện giống như vậy, thậm chí còn ác liệt hơn nữa! Tại sao Bắc Mông lại bình yên vô sự, mà Hồ Nhung chúng ta chỉ có thể khốn khổ giãy giụa cầu sinh trong chiến tranh chứ? Rất đơn giản, bởi vì so với Bắc Mông, chúng ta yếu hơn mà thôi."

Hoa Thường cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hình như nước trà có chút nguội lạnh.

Vẻ mặt Bố Xích tràn đầy thống khổ: "Tiên vương tạ thế, trượng phu của ta là Kham Bố vương phụng mệnh lúc lâm nguy, kế thừa một quốc gia to lớn, cũng đồng thời nhận lấy quả đắng thất bại. Lần này nghị hòa, ta chỉ hi vọng bá tánh Hồ Nhung không phải chịu cực khổ và gian nan nữa. Đại Lương không thiếu đất đai hay bảo vật, vì sao không cho Hồ Nhung một con đường sống chứ?"

Hoa Thường ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Đại phi, ta chưa sống qua những ngày tháng như vậy bao giờ. Ta chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong cung đình hoa lệ mà thôi. Những chuyện người nói, ta đều không hiểu."

Bố Xích kích động muốn nói tiếp, nhưng Hoa Thường đã ngắt lời Bố Xích, ôn nhu mở miệng nói: "Cuộc sống ở Hồ Nhung như thế nào, ta không biết, giống như Đại phi không biết cuộc sống của ta ra sao mà thôi. Ta biết ý đồ của Đại phi hôm nay đến đây, nhưng ta bất lực."

"Ta nghe nói Đại phi là nữ trung hào kiệt, còn từng lãnh binh đánh giặc, hào khí ngất trời. Người được phụ thân sủng ái, được trượng phu kính trọng, được con dân kính yêu. Còn ta, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, vào hoàng cung chỉ có thể nhìn thấy bầu trời to bằng lòng bàn tay, tay trói gà không chặt, lưng ngựa một bước cũng chưa từng trèo lên. Ta như vậy, làm sao Đại phi có thể mong đợi ta có khả năng giúp người đây?"

Bố Xích cau mày, nhìn thẳng vào Hoa Thường, dường như trong ánh mắt chứa hơi nước, trầm giọng mở miệng nói: "Xem ra ở chỗ của nương nương, cuộc sống cũng không tốt ư? Mỗi người Hồ Nhung đều muốn có cuộc sống như vậy, chỉ là, không làm được. Trời sinh chúng ta thích chiến đấu sao? Trời sinh chúng ta thích thương vong người khác à? Không phải, chỉ vì sinh tồn mà thôi! Nếu muốn sống sót, chỉ có thể không ngừng mài giũa bản thân trong hoàn cảnh tàn khốc!"

"Nương nương, nếu như người đến Hồ Nhung nhìn thử thì người sẽ hiểu rõ. Ở nơi đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Bắt đầu từ lúc đứa trẻ được sinh ra, thì nó đã phải học cách kiên cường, học cách phấn đấu, bởi vì không ai có thể giúp nó hô hấp. Bao nhiêu đứa trẻ đã chết vì khí hậu cao nguyên, bao nhiêu bá tính chết vì hoàn cảnh khắc nghiệt. Nương nương, người sống ở nơi trù phú dồi dào như Đại Lương, thật là hạnh phúc."

Hoa Thường nâng mí mắt lên, nhẹ giọng nói: "Nếu như Đại Lương thật sự hạnh phúc như lời người nói, vậy thì vì sao mỗi năm đều có quân dân ở biên cương phải chết vì cướp bóc? Lão nhân, nữ nhân, hay trẻ nhỏ đều không ngoại lệ. Đại phi, sinh tồn của ai cũng đều rất gian nan, đây không phải là lý do để người phát động chiến tranh."

Bố Xích bình tĩnh nhắm mắt lại, biết ngày hôm nay xem như vô ích. Nữ nhân trước mắt này không hề mềm yếu, vô cùng khó thuyết phục.

"Đêm khuya còn quấy rầy nương nương, lòng nương nương giống như bàn thạch vậy, ta có nói thêm nữa thì cũng không thể lay động được người, cáo từ." Bố Xích đặt tay phải lên ngực trái, hơi cúi mình, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Hoa Thường vẫn ngồi quỳ gối như cũ, thanh âm ôn nhu trước sau như một: "Đại phi đi thong thả."

---

Sau khi Bố Xích đi rồi, Hoa Thường liền tháo trang sức xuống, thay xiêm y, thong thả nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Hoa Thường nắm tay tiểu Tứ đi đến loan giá của Hoàng đế.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường nhẹ nhàng hành lễ, tay áo buông xuống mềm mại như nước chảy mây trôi, thanh âm ôn nhuận hiền hòa.

Tiểu Tứ cũng đưa tay ôm quyền, hơi khom người, thanh âm êm ái nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng cát tường."

Hoàng đế nhìn thấy sủng phi và ái tử của mình tay trong tay bước đến, nở nụ cười tươi đến mức trên mặt cũng lộ ra nếp nhăn, mở miệng nói: "Đều miễn lễ, lại đây ngồi đi."

Hoa Thường vén váy ngồi đối diện Hoàng đế, còn tiểu Tứ vừa đi được vài bước đã bị Hoàng đế ôm vào trong lòng. Hoàng đế còn rất không nể tình cười nói: "Tiểu Tứ lại nặng thêm một chút rồi. Trước đó vài ngày không phải tiểu Tứ vừa bị mã đăng (bàn đạp hai bên yên ngựa) làm cho trầy xước sao, bị thương như vậy mà cũng không thấy gầy đi, còn béo nữa thì sẽ trở thành chú heo nhỏ đấy!"

Tiểu Tứ trừng to đôi mắt tròn xoe, chu môi phản bác: "Tiểu Tứ không béo. Mama nói tiểu Tứ như thế này gọi là cường tráng, là đứa bé may mắn, rất có phúc khí!"

Hoàng đế bị chọc cho cười haha: "Được rồi, được rồi, tiểu Tứ là đứa bé may mắn, rất có phúc khí."

Tiểu Tứ hừ hừ chấp nhận lời đầu hàng của Hoàng đế, giống như ông cụ non ngã vào trong lồng ngực của Hoàng đế, bộ dáng rất là thoải mái.

Hoa Thường thấy thế liền bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Tứ là bị Hoàng thượng cưng chiều đến sinh hư rồi. Bây giờ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nếu để người ngoài nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"

Hoàng đế sủng nịnh nhéo nhéo hai má phúng phính của tiểu Tứ, cười nói: "Không phải ở đây không có người ngoài sao? Tiểu Tứ vẫn còn nhỏ mà."

Hoa Thường thở dài: "Còn nhỏ gì nữa, Tiểu Tứ đã bốn tuổi rồi. Cũng sắp kết thúc năm cũ qua năm mới. Đến lúc đó nó chính là hài tử năm tuổi, là tuổi đọc sách học chữ, khi ấy đến Thượng Thư phòng, xem phu tử có đánh nó không!"

Hoàng đế thở ra một hơi, trừng mắt tức giận nói: "Ai dám đánh nhi tử của trẫm? Ăn gan báo rồi!"

Tiểu Tứ ở trong lòng Hoàng đế hưng phấn vỗ tay, hào hứng nói: "Phụ hoàng lợi hại nhất, siêu cấp lợi hại, không ai dám đánh phụ hoàng, nhi thần thích chết đi được!"

Mỗi ngày, tiểu Tứ đều bị Hoa Thường và Thế tử dọa đi học sẽ như thế nào. Nào là đến lúc đó mỗi ngày đều phải dậy sớm, ngủ trễ, còn bị phu tử cầm thước khẽ tay, khiến cho tiểu Tứ vốn luôn lười biếng cảm thấy sợ hãi không thôi. Bây giờ nghe thấy phụ hoàng che chở cho mình, tiểu Tứ vui vẻ đến mức không chịu nổi.

Hoa Thường thật sự bị da mặt dày của tiểu Tứ đánh bại, bó tay hết cách với nó.

Hoàng đế ôm nhi tử bụ bẫm vô cùng thỏa mãn. Hiện tại Hoàng đế chỉ có năm nhi tử, tiểu Ngũ không được hắn yêu thương cho lắm. Như vậy, ấu tử như tiểu Tứ đây liền chiếm phần lớn tình yêu thương của phụ thân, khiến người khác vô cùng đố kỵ.

Nhưng mà cũng còn tốt. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều có quan hệ tương đối gần gũi với tiểu Tứ. Còn Tam Hoàng tử là Thái tử, cả ngày phải duy trì hình tượng phong thái, cũng ngại tranh sủng với tiểu Tứ. Hơn nữa, Thái tử còn nhỏ tuổi nên không có thực quyền, chỉ có thể huynh hữu đệ cung [5], không thể gây gổ chèn ép ấu đệ. Nói ra thì cuộc sống cũng rất ngột ngạt mệt mỏi.

[5] Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭): Anh em hòa thuận, thân ái, tôn kính lẫn nhau.

Chơi đùa ầm ĩ với Tứ Hoàng tử một lúc, Hoa Thường cảm thấy vô cùng ấm áp, hòa thuận vui vẻ. Sau đó, nàng nói với Hoàng đế chuyện đêm hôm qua.

Hoàng đế không để tâm lắm, cười nói: "Bố Xích đúng là một nhân vật quan trọng, võ dũng không thua kém bất kỳ một nam nhân nào. Nhưng mà nàng ta có một nhược điểm, đó chính là không thông minh! Nàng ta nói gì để thuyết phục nàng vậy?"

Hoa Thường mím môi cười nói: "Đơn giản là dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng tình cảm để lay động, thể hiện sự yếu đuối để thiếp mủi lòng. Nói lý lẽ không xong thì nàng ta bắt đầu cầu tình, cầu tình không được thì khóc lóc thảm thiết, mà còn là vô cùng thê lương, thiếu chút nữa là thần thiếp đã dao động rồi. Nhưng mà Hoàng thượng, người bảo thần thiếp không cần khách khí với nàng ta, nên là thần thiếp không nể mặt nàng ta chút nào. Nếu nàng ta ghi hận trong lòng, ảnh hưởng đến hòa bình hai nước trong tương lai thì phải làm sao đây?"

Hoàng đế cong cong khóe miệng, khinh thường nói: "Bây giờ Bố Xích ở Hồ Nhung có địa vị cao quý, chẳng qua là nhờ phụ thân nàng ta - Đại tướng Hồ Nhung quyền uy ngút trời. Trước đó ông ta còn muốn tranh giành vương vị với Kham Bố vương kia kìa! Tất nhiên, sau khi bọn họ cân nhắc lợi ích từ các mặt thì quyết định thỏa hiệp, tiến hành liên hợp với nhau, ông ta mới đem nữ nhi duy nhất của mình là Bố Xích gả cho Kham Bố vương."

Hoa Thường có chút không hiểu, mở miệng hỏi: "Ý Hoàng thượng là, Kham Bố vương có khúc mắc đối với Đại tướng Hồ Nhung sao? Hoặc là có khả năng Kham Bố vương sẽ diệt trừ ông ta trong tương lai đúng không?"

Hoàng đế chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói: "Cũng không phải. Tuy rằng Kham Bố vương còn trẻ, nhưng không chỉ có võ dũng mà còn là người biết lấy đại cục làm trọng. Hắn sẽ không vì hành động trước đây của Đại tướng Hồ Nhung mà sinh lòng oán hận. Nhưng mà, hôn nhân giữa hắn và Bố Xích hoàn toàn là một cuộc liên hôn chính trị."

"Bố Xích lớn hơn Kham Bố vương ba tuổi, tính tình hai người lại rất giống nhau, cho nên có lời đồn đãi rằng tình cảm của bọn họ cũng không được tốt cho lắm. Cứng đối cứng, đến cuối cùng cả hai đều chịu đau khổ. Mà Đại tướng Hồ Nhung đã lớn tuổi, một khi ông ta qua đời thì Kham Bố vương sẽ thu hồi tất cả quyền lợi, cường thế hơn bao giờ hết. Vương phi Bố Xích mất đi sự che chở của phụ thân, cuối cùng rồi cũng sẽ phải lệ thuộc vào trượng phu của nàng ta thôi! Ảnh hưởng đến hòa bình của hai nước sao? Nàng quá xem trọng nàng ta rồi."

Hoa Thường nhìn nụ cười mỉm khinh thường nơi khóe miệng của Hoàng đế, đột nhiên nàng cảm thấy có chút bi thương, xót xa thay cho nữ tử cứng cỏi kiên cường ngày hôm qua.

Nữ nhân kia rõ ràng rất yêu quốc gia và con dân của nàng, cho nên mới nguyện ý cúi đầu, buông xuống lòng kiêu hãnh của mình.

Đáng tiếc, chung quy thì nàng ấy cũng chỉ là một nữ nhân.

Cho dù nữ tử ở Hồ Nhung có địa vị cao, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Còn về thực chất thì đều phải phụ thuộc vào nam nhân. Đây là dấu ấn đặc trưng của thời đại này, không có cách gì thay đổi được.

Hoa Thường điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nở nụ cười, lên tiếng khen ngợi: "Hoàng thượng anh minh."

Tiểu Tứ ngồi trong lòng Hoàng đế, lại còn đong đưa đôi chân mập mạp. Tuy tiểu Tứ nghe không hiểu lắm cuộc đối thoại giữa phụ hoàng và mẫu phi, nhưng điều đó vẫn không thể cản trở sự chăm chú nỗ lực lắng nghe của nó. Nhìn qua thì vẻ mặt của tiểu Tứ vô cùng nghiêm túc, đáng tiếc, khuôn mặt bụ bẫm kia nhìn thế nào cũng đều có cảm giác buồn cười, quả thật chọc cho Hoàng đế và Hoa Thường cười một phen.

Hoa Thường cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Quên đi, nàng làm gì có thời gian mà xuân thương thu buồn thay cho người khác, quý trọng hạnh phúc của mình mới là điều quan trọng nhất.

Mà Hoàng đế nói lời này cũng không hoàn toàn là nói cho Hoa Thường nghe, mà chủ yếu là nói cho tiểu Tứ nghe.

Tiểu Tứ là Hoàng tử. Trong mắt của Hoàng đế, tương lai tiểu Tứ phải tiếp xúc với triều chính, thậm chí là chưởng quản đất phong. Như vậy, việc từ nhỏ đã bồi dưỡng cho nó nhạy bén về chính trị là điều rất quan trọng.

Nhưng mà đáng tiếc, tên tiểu tử này lại lắc lư không yên, cũng không biết là tiếp thu được bao nhiêu phần nữa.

Vào những lúc như thế này thì càng có thể thấy rõ, việc ngươi có một mẫu phi được sủng ái là điều quan trọng đến mức nào.

Chắc chắn Hoàng đế cũng sẽ nói những lời như vậy cho Thái tử nghe, thậm chí còn đào sâu vào vấn đề hơn, thế nhưng tình huống lúc đó sẽ như thế nào? Khi ấy phụ tử hai người sẽ vô cùng trang nghiêm như quân thần sư sinh (vua và bề tôi, thầy và trò). Sau khi Hoàng đế dùng giọng điệu triều mến của một người phụ thân thuyết giảng xong, thấy mặt mày Thái tử ảm đạm thờ ơ, thì sẽ có tâm trạng như thế nào?

Nếu như Hoàng hậu tới ngồi bên cạnh, vậy thì nhất định sẽ là một cảnh tượng khác rồi.

Có chất keo kết dính phụ tử lại với nhau là chuyện tương đối quan trọng. Vậy nên hiện tại Hoa Thường đảm nhận vai trò là người kết nối, như một nhịp cầu, vừa có thể làm cho Hoàng đế hài lòng, vừa có thể giúp tiểu Tứ tự tin ở một mức độ nhất định. Biết nắm bắt thử thách để khảo nghiệm mà lại có chừng mực như vậy, đúng là một nữ nhân thông tuệ.

Hoàng đế tán gẫu với Hoa Thường thêm một lúc nữa, sau đó Hoa Thường cáo lui rời đi. Nhưng mà tiểu Tứ được Hoàng đế giữ lại trong loan giá. Nghe nói, Hoàng đế chuẩn bị dạy tiểu Tứ chơi cờ. Nội tâm Hoa Thường đang bình lặng nhưng vì Hoàng đế mà có chút ấm áp. Tính tình tiểu Tứ hiếu động, nếu thật sự có thể học được cách chơi cờ thì đúng là gặp quỷ rồi.

Cờ vây là một môn vô cùng khó nhằn, hơn nữa lại còn rất khô khan, đặc biệt là lúc bắt đầu học chơi. Tiểu Tứ là một nam hài yêu thích khám phá và phiêu lưu mạo hiểm. Nó cực kỳ không thích ngồi một chỗ làm gì đó, nếu có thì cũng phải ngọ nguậy chân tay, xoay đầu qua lại, giống như chỉ cần ngồi yên một tí thôi thì tiểu Tứ sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Có một dạo, Hoa Thường còn cho rằng tiểu Tứ bị chứng tăng động [6], thế nhưng sự thật chứng minh, tiểu Tứ chỉ là không thể ngồi yên mà thôi.

[6] Chứng tăng động (多动症): Hay còn gọi là "Rối loạn tăng động giảm chú ý", là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em từ 8 -11 tuổi, một số triệu chứng bắt đầu trước tuổi lên 7. Đặc điểm: trẻ có hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý.

Một đứa bé có bệnh tim bẩm sinh lại yêu thích vận động, trong lòng Hoa Thường thật sự bất đắc dĩ không thôi! Nhưng cũng còn tốt, chẳng qua ở trước mặt những người thân cận, tiểu Tứ mới không câu nệ lễ tiết mà thôi. Còn như trước mặt người ngoài, nó vẫn vô cùng nghiêm chỉnh. Đây cũng chính là nguyên nhân Hoa Thường và Hoàng đế không nỡ siết chặt tay quản giáo tiểu Tứ.

Hoa Thường vừa mới về đến xa giá của mình, Lan Chi đã tiến lên mở miệng nói: "Nương nương, trắc phi Kính vương vừa mới tới, thấy nương nương không có ở đây, liền ân cần để lại một tráp lễ vật, nói chờ lúc nương nương không bận việc gì thì sẽ lại đến cầu kiến."

Hoa Thường cởi áo choàng trên người xuống, xoa xoa cái cổ có chút đau nhức, mở miệng nói: "Trắc phi Kính vương? Lưu thị? Nàng ta tới đây làm gì?"

Bởi vì Kính Vương phi phải chăm sóc ấu tử nên không đi theo Kính vương lần này. Vì thế Kính vương liền dẫn một vị trắc phi của quý phủ theo, gọi là Lưu thị.

Vị Lưu thị này xuất thân cũng không tồi. Trước kia, Nhu phi của tiên hoàng chọn thê thiếp cho Kính vương đều là những gia đình có quyền, có thế, có địa vị. Những mối quan hệ thông gia từ xưa đến nay đều được cân đong đo đếm. Bằng không, Kính vương lấy gì để tranh ngôi vị Hoàng đế với đương kim thánh thượng?

Ấn tượng của Lan Chi đối với vị Lưu thị này xem ra không được tốt cho lắm, mở miệng nói: "Lúc Lưu trắc phi tiến đến bái kiến, ngữ khí vô cùng thân mật, không coi mình là người ngoài, giống như nương nương và nàng ta thân thiết với nhau lắm vậy. Rõ ràng chưa từng gặp mặt, giả dối xu nịnh như thế, lần đầu tiên nô tỳ mới thấy."

Hoa Thường đổi xiêm y, ngồi trên nhuyễn tháp, cười nói: "Lưu trắc phi ở Kính Vương phủ bị Vương phi áp chế mạnh mẽ, lần này được ra khỏi cửa, phỏng chừng cũng chưa từng thấy qua nhiều cảnh đời như vậy bao giờ."

Hoa Thường vừa nói vừa mở tráp lễ vật của Lưu trắc phi ra, vừa nhìn bên trong thì nàng vô cùng sửng sốt.

Trong tráp chất đầy châu ngọc quý báu, trơn bóng mượt mà, từng chuỗi từng chuỗi ngọc trai phương Đông to như long nhãn, ngọc thạch đá quý nhiều đến mức có thể khiến người mù sáng mắt. Đương nhiên cũng không thiếu những trang sức vàng bạc được chế tạo thủ công vô cùng tinh xảo.

Hoa Thường đặt tráp xuống, quả thật dở khóc dở cười, mở miệng nói: "Bây giờ lễ vật còn có thể tặng như vậy sao? Một tráp lớn toàn ngọc thạch châu báu à?"

Lan Chi cũng bị lễ vật như vậy làm cho khiếp sợ. Không phải là lễ vật không trân quý, mà là bây giờ làm gì còn ai đưa tráp lễ vật như vậy tặng cho người khác nữa? Quan viên dùng để hối lộ nhau còn tạm được, nhưng đây lại dùng để tặng lễ cho nữ nhân, đặc biệt còn tặng cho nữ nhân có địa vị cao, sao có thể tầm thường như vậy?

Nếu vào thời đại Xuân Thu Chiến quốc, lễ vật như thế thì còn có thể bộc lộ tâm ý chân thành. Nhưng ở thời đại này lại đi tặng lễ vật kia, chỉ có thể nói chỉ số thông minh của nàng ta có vấn đề.

Hơn nữa, lễ vật lớn như vậy, ai dám thu nhận chứ? Lưu trắc phi giàu có như vậy sao? Nàng không tin.

Hoa Thường thở dài, mở miệng nói: "Thay y phục cho bổn cung, bổn cung chuẩn bị đi đến ngự giá tiếp rồi. Vật này mà để lộ ra, không biết sẽ náo loạn như thế nào nữa."

Hoa Thường quyết định trực tiếp nói chuyện này với Hoàng đế. Hiện tại, nàng không muốn vòng vo dây dưa với nữ nhân kia chút nào, quá phí đầu óc, chỉ sợ nói tám trăm câu cũng không đi vào được trọng điểm.
Bình Luận (0)
Comment