Tư Thái Cung Phi

Chương 26

Edit: Nguyệt Phi.

Beta: Su Thái phi.

Gần đây, tin tức khiến toàn hậu cung bùng nổ không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là chuyện Nhị Hoàng tử đổi phả hệ, được ghi dưới danh nghĩa của Trịnh Phi.

---

Thượng Dương cung.

Trên mặt Hoa Thường vẫn còn lưu lại biểu tình kinh ngạc, khẽ thở dài: "Quả nhiên không thể xem thường nữ nhân ở hậu cung, ai có thể biết được trước đây Trịnh Phi ẩn nhẫn như vậy lại là vì chuyện này."

Lan Chi cũng thở dài nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới Trịnh Phi mưu tính sâu xa như thế, thừa dịp Hoàng hậu có con, Hoàng thượng vui vẻ, mạnh mẽ cướp được Nhị Hoàng tử."

Thật ra Hoa Thường có chút không hiểu, Hoàng đế lại thật sự ân chuẩn.

"Sửa lại phả hệ, Nhị Hoàng tử sẽ thật sự là hài tử của Trịnh Phi, sau này không ai có thể công kích Trịnh Phi rằng nàng ta không có con được nữa, Trịnh Phi rồi lại sẽ có một danh hiệu mới thôi".

Lan Chi thấp giọng nói: "Nhị Hoàng tử này cũng xem như là cá chép trở mình, có mẫu phi như Trịnh Phi, lại có ngoại gia như Trịnh thị, vậy thì con đường sau này của Nhị Hoàng tử cũng suôn sẻ hơn rất nhiều, không thua kém gì so với Đại hoàng tử." Thậm chí nói không chừng còn có thể hơn Đại hoàng tử một bước.

Hoa Phi híp mắt lên tiếng: "Trịnh Phi nắm bắt thời cơ quá tốt, Hoàng hậu có đích tử, những Hoàng tử khác xem ra cũng không có năng lực cạnh tranh Hoàng vị, đương nhiên Hoàng đế sẽ không đặc biệt chú ý đến. Mà chọn thời cơ này nói ra, vừa đúng lúc Hoàng đế cảm thấy quan tâm đến Hoàng hậu và đích tử quá nhiều, trong lòng áy náy vì lơ là những phi tần khác, đối với việc Trịnh Phi lao tâm lao lực khóc lóc cầu xin, dĩ nhiên là không có sức chống cự".

Lan Chi ngước mắt lên nói: "Nương nương, Trịnh Phi không thể xem thường, đừng nên qua lại quá nhiều".

Hoa Phi gật gật đầu: "Đương nhiên bổn cung biết, không thể dính vào tranh đấu của các nàng, một khi dính vào thì khó mà toàn thân trở ra. Bổn cung thật sự rất hiếu kỳ, không biết Hoàng hậu và Thục phi cảm thấy như thế nào".

Lan Chi thở dài nói: "Bây giờ người đáng thương nhất chỉ e chính là Lục Tần rồi".

Vừa nghe đến tên của Lục Tần, Hoa Phi liền nhớ tới bóng người gầy gò kia, vĩnh viễn cúi đầu, mang theo dáng vẻ hèn mọn, nhu nhược của nữ tử.

"Ai mà không phải là người đáng thương đâu".

---

Ngọc Hoa cung, giữa trưa.

Ở cửa cung chính điện, ánh mặt trời nóng đến ác liệt, dường như mấy khối đá to cũng cũng bị hơi nóng làm tan chảy. Giữa thời tiết như thế này, thế nhưng lại có một bóng người kiên định quỳ ở cửa.

Đại cung nữ Nhiễm Phong của Trịnh Phi nhẹ nhàng đi tới trước mặt bóng người kia, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Lục Tần nương nương, trở về đi thôi, nương nương không để cho người gặp Nhị Hoàng tử đâu".

Sắc mặt Lục Tần trắng bệch, môi cũng khô nứt, nói năng hình như cũng trở nên khó khăn: "Tần thiếp cầu kiến Trịnh Phi nương nương, chỉ cầu Trịnh Phi nương nương cho ta gặp Nhị Hoàng tử một lần".

Nhiễm Phong thở dài: "Lục Tần nương nương, người từ bỏ ý định đi. Nhị Hoàng tử là nhi tử của Trịnh Phi nương nương, người nhất định phải nhớ lấy điều này, từ bây giờ Nhị Hoàng tử và người đã không còn chút can hệ nào nữa rồi".

Trong mắt Lục Tần chua xót, dường như đến nước mắt cũng bị ánh mặt trời hong khô, khó nhọc nói: "Tần thiếp chỉ muốn gặp Nhị Hoàng tử một lần, muốn nói chuyện với nó mà thôi".

Nhiễm Phong cũng không biết làm sao, lắc đầu nói: "Lục Tần nương nương, Trịnh Phi nương nương cũng hết sức xin lỗi người. Nếu là những yêu cầu khác thì người cứ việc nói, Trịnh Phi nương nương đều sẽ đáp ứng, chỉ có chuyện Nhị Hoàng tử thì không thể nào được đâu".

Lục Tần tuyệt vọng nhìn cửa cung chính điện đóng chặt, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Mà lúc này, bên trong chính điện.

Trịnh Phi nắm tay của Nhị Hoàng tử Trần Hữu, viền mắt sưng đỏ: "Hữu nhi, sau này bổn cung sẽ là mẫu phi của con, biết không? Con là nhi tử thân sinh của bổn cung, nhớ kĩ chưa?"

Mặc dù Nhị Hoàng tử chỉ mới sáu tuổi, nhưng đã hiểu chuyện rồi. Nó biết mình là nhi tử của Lục Tần, nhưng vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh Trịnh Phi. Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, cho nên so sánh tình cảm mà nói, thì nó thân với Trịnh Phi hơn. Ở trong mắt hài tử, khắp mọi mặt của Trịnh Phi đều tốt hơn vị mẫu thân thân sinh kia. Bây giờ trở thành đứa trẻ được người yêu mến, mặc dù Nhị Hoàng tử có chút phiền muộn, nhưng hơn hết vẫn là vui mừng.

Nhị Hoàng tử gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết, sau đó kêu lên một cách giòn tan: "Mẫu phi".

Trịnh Phi nghe một tiếng gọi mẫu phi này, nước mắt ào ạt tuôn rơi, ôm thật chặt đứa nhỏ trước mắt vào trong ngực: "Hài tử ngoan, hài tử của ta".

---

Tiêu Phòng cung.

Hoa Thường lại được Thục phi mời đến ngắm hoa, Hoa Thường cũng vui vẻ tới. Ấn tượng của Hoa Thường với Tiêu Phòng cung thật ra rất tốt. Thục phi là người ngay thẳng, mặc dù có chút trẻ con nhưng tính cách lại khiến người khác đặc biệt yêu thích, cho dù đều là nữ nhân, Hoa Thường cũng không thể ghét nàng ấy nổi.

Hơn nữa Ôn Tần ở thiên điện cũng là người tương đối khoan dung nhu hòa, mang theo sự hướng nội và e thẹn của tiểu nữ tử, rất hợp với tính tình của Hoa Thường, ở chung thì lại càng trở nên hòa hợp vui vẻ như đắm mình trong gió xuân.

Ba người ngồi xung quanh một cái bàn đá, trên bàn đá bày các loại điểm tâm trái cây thích hợp dùng trong mùa hè.

Thục phi phe phẩy cây quạt bạch ngọc trong tay, tiếng cười như chuông ngân, mở ra mặt chính diện của cây quạt, nói: "Các muội xem cây quạt của ta, đây là đồ mới được tiến cống hồi đầu tháng, cảm thấy thế nào?"

Hoa Thường và Ôn Tần đều cúi đầu thưởng thức tỉ mỉ một hồi, dường như Ôn Tần cực kỳ thích cây quạt, mở miệng nói: "Khung quạt bằng ngà voi trắng tinh tế, được chạm trổ tinh xảo độc đáo, cũng chỉ có Thục phi tỷ tỷ mới xứng với cây quạt này mà thôi".

Hoa Thường cười nói: "Ôn Tần muội muội nói rất đúng. Theo muội thấy, cây quạt này là ngọc tự nhiên, chất ngọc sáng trong, nhìn sơ như ngọc ẩn sâu trong núi, nhìn kĩ lại như hoa sen trên mặt hồ, ngoại trừ Thục phi tỷ tỷ, e là thật sự không ai có thể áp chế nổi".

Thục phi được khen ngợi đương nhiên hớn hở ra mặt, sau đó hé miệng cười nói: "Ta cũng cảm thấy cây quạt này cực kỳ tinh xảo, chẳng qua ta thích màu đỏ hơn, nhưng mà ta cũng không thể cưỡng lại nổi màu sắc tươi đẹp kia. Nội Vụ phủ liền dâng lên cây quạt này, việc này khiến ta thích cũng không được, mà không thích cũng không xong".

Hoa Thường cảm thấy lời này cũng thật phù hợp với mình, liền mở miệng nói: "Thật ra tỷ tỷ và muội rất giống nhau, muội thích màu trắng mộc mạc, đặc biệt là những thứ làm từ bạch ngọc và bạc, nhưng vẻ ngoài của muội lại thích hợp với mấy vật màu vàng hoặc đỏ hơn, muội cũng rất khổ tâm đây".

Thục phi vui đùa với Hoa Thường, cười duyên nói: "Chúng ta hoán đổi cho nhau là được rồi".

Ôn Tần ở một bên xoa mặt cười nói: "Các tỷ tỷ đều là trời sinh tư chất diễm lệ, cho dù là màu gì, đồ trang sức nào cũng vô cùng thích hợp, đừng náo loạn nữa mà".

Hoa Thường nghe vậy, cũng không đùa giỡn với Thục phi nữa, nhẹ nhàng điều chỉnh lại búi tóc, cười nói với Ôn Tần: "Ta còn quên hỏi, muội thích thứ gì?"

Thục phi cũng tò mò đợi Ôn Tần trả lời.

Ôn Tần là một người thẹn thùng, mi thanh thục tú, nở nụ cười, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lúm đồng tiền bên má trái: "Muội không thích cái gì, chẳng qua chỉ có chút yêu cầu đối với những vật thủ công được chế tác tinh xảo hay không mà thôi".

Thục phi phe phẩy cây quạt bạch ngọc ngà voi, cười nói: "Vậy muội muội cực kì dễ chịu rồi, trong cung này những cái khác thì không có, nhưng nếu nói về chú trọng chế tác tinh xảo thì không nơi nào có thể bằng được như ở đây đâu".

Hoa Thường cũng cười nói: "Muội đừng nhìn đến hoa mắt đấy nhé, những thứ này nhiều vô cùng".

Ôn Tần thẹn thùng cúi đầu, không thuận theo nói: "Hai vị tỷ tỷ trêu ghẹo ta".

Thục phi và Hoa Thường đều cười rộ lên.

Sau khi cười đùa, ba người đều trở về chính điện của Thục phi, cung nữ dâng trà lên liền nhẹ nhàng lui qua một bên.

"Hoa muội muội và Ôn muội muội cũng ở đây, tỷ tỷ cũng không nói dối các muội. Ở trong thâm cung này, có thể tìm được người có duyên cũng không dễ dàng gì. Tỷ không nói là sẽ moi tim moi phổi đối với các muội, nhưng cũng là thật lòng thật dạ kết giao, chỉ hy vọng hai vị muội muội đây cũng có lòng như thế." Thục phi nâng mắt lên, để cây quạt trong tay xuống, ôn hòa nói.

Ôn Tần trước tiên nhìn Hoa Thường một chút, cũng không lên tiếng. Nàng là người ở thiên điện Tiêu Phòng cung, rất khó thoát khỏi Thục phi, hơn nữa quan hệ giữa hai gia tộc vốn mật thiết, hai người bọn họ liên hợp với nhau cũng không có gì kì lạ.

Hoa Thường nâng chung trà lên, dịu dàng cười một tiếng: "Lời này của tỷ tỷ quá khách sáo rồi, chúng ta kết giao tình tỷ muội, nếu không thật lòng thì nói gì đến tương lai nữa?"

Thục phi nghe lời này của Hoa Thường, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng, vươn tay nắm chặt tay của Hoa Thường: "Tỷ tỷ ta không phải là người cẩn thận, cũng không câu nệ tiểu tiết, kiêu ngạo vô cùng. Chẳng qua, nếu đã quyết định cùng với hai vị muội muội ở bên nhau, thì cái gì tỷ tỷ cũng đều nguyện ý sửa đổi".

Hoa Thường cầm tay Thục phi, cười nói: "Lời ấy của tỷ sai rồi, ta với Ôn Tần muội muội chính là yêu thích tỷ tỷ chân thật trước mặt đây, tỷ muội chúng ta kết bạn cũng bởi vì tính tình hợp nhau, nếu ép buộc mình thay đổi thì lại không hay".

Ôn Tần cũng lộ ra lúm đồng tiền bên má trái, cười ngây thơ khả ái: "Tính muội hay xấu hổ, lại suy nghĩ rất nhiều, hai vị tỷ tỷ không chê muội, muội rất vui vẻ. Thục phi tỷ tỷ rất tốt, muội rất hâm mộ tính cách của tỷ đấy".

Trong mắt Thục phi mang theo hơi nước, sau đó lộ ra ý cười: "Ôn muội muội lại khách khí rồi, đừng gọi ta là Thục phi tỷ tỷ, cứ gọi ta là Hà tỷ tỷ đi".

Ôn Tần gật đầu thật mạnh, nhìn Hoa Thường một chút rồi hai người cùng đồng thanh: "Hà tỷ tỷ".
Bình Luận (0)
Comment