Edit: Phương Tu dung.Beta: Tiên Thái phi.[1] Trữ vị: Người thừa kế.Từ sau khi Hoàng đế bắt đầu ho ra máu, long thể càng lúc càng tiều tụy. Các Thái y đều lắc đầu, chỉ có thể nói rằng sẽ cố gắng hết sức mà trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ. Hoa Thường vẫn ngày đêm hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, bưng trà đưa thuốc, không rời một bước.
Sáng sớm.
Trong khi Hoa Thường đang cho Hoàng thượng uống canh gan gà vỏ hàu [2], Trần Hỉ vội vàng tiến vào, hành lễ rồi nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đang đợi ở ngoài điện."
[2] Vỏ hàu (牡蠣瓦楞
): một vị thuốc trong trung y, trị tiêu đờm, trừ nghẹt và giảm đau.Hoa Thường cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Hoàng đế, đặt chén canh gan gà vỏ hàu trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương một mực lo lắng cho người, người thật sự không muốn gặp sao?"
Hoàng đế nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở miệng: "Tuyên mẫu hậu vào đi. Các ngươi mau buông rèm xuống, bày ghế."
Trần Hỉ lĩnh mệnh đi ra ngoài, các tiểu cung nữ bắt đầu giăng mành giữa nội điện, bày ghế tựa. Hoa Thường nhìn kiểu tóc và phục sức đơn giản của mình một chút, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, trang phục của thần thiếp không thỏa đáng, diện kiến Thái hậu e là có điều bất kính, hay là người để thần thiếp lui xuống thay y phục trước rồi quay lại sau."
Hoàng đế lắc đầu: "Cứ như vậy đi, mẫu hậu sẽ không để ý đâu."
Hoa Thường hành lễ, thấp giọng nói: "Vâng."
Một lát sau, Thái hậu và Hoàng hậu đồng loạt tiến vào, Trần Hỉ đứng ngoài rèm hầu hạ, Hoa Thường vẫn ở bên cạnh Hoàng đế, chưa từng rời đi nửa bước.
Hoàng hậu khom lưng hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế vẫn ngồi dựa vào thành giường, thấy Thái hậu tới, mở miệng nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu, chỉ là thân thể nhi thần không khỏe, không thể hành lễ với người."
Hoa Thường cũng nhún người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Sau khi hành lễ xong thì từng người ngồi xuống theo phẩm cấp.
Qua lớp mành che, Thái hậu nhìn nhi tử nằm trên giường bệnh, lệ rơi không dứt: "Đứa nhỏ nhẫn tâm này, sao lại không cho mẫu hậu đến thăm ngươi?"
Hoàng hậu ngồi một bên cũng yên lặng rơi lệ.
Hoàng đế thấp giọng an ủi: "Mẫu hậu bớt giận, nhi tử khiến mẫu hậu lo lắng, là nhi tử không phải."
Thái hậu nghe thanh âm khản đặc của Hoàng đế, lòng đau như cắt, nước mắt rơi xuống như mưa: "Nếu không phải ai gia kiên quyết tới đây, có phải đến cuối cùng ngươi cũng không cho ai gia gặp mặt không? Nhi tử của ta a!"
Nghe tiếng khóc trầm thấp của Thái hậu, trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ không đành lòng, khẽ nói: "Mẫu hậu đừng khóc, tổn hại đến thân thể."
Tiếng khóc của Thái hậu thê lương tột cùng, đau đớn như chết đi sống lại, Hoàng đế muốn an ủi, vừa mở miệng đã ho khan không ngừng. Hoa Thường vội vàng đỡ thân thể đang run rẩy của Hoàng đế, mở ống nhổ ra, lấy tách trà bên cạnh đưa cho Hoàng thượng, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng uống chút trà cho nhuận giọng."
Hoàng đế tiếp nhận ly trà trên tay Hoa Thường, miễn cưỡng uống vài ngụm mới áp chế được ho khan, chỉ là Hoa Thường thấy, trong đờm càng lúc càng mang nhiều tơ máu.
Thái hậu thấy tình trạng đó, muốn tiến lên lại bị Trần Hỉ ngăn cản: "Thái hậu nương nương bảo trọng phượng thể."
Nghe vậy, Thái hậu ngồi lại chỗ cũ, nhìn Hoàng đế bởi vì ho khan mà khòm cả lưng, đau lòng không thôi. Hoàng hậu cũng không ngờ rằng Hoàng đế vậy mà đau ốm thành dạng này, hốc mắt hãm xuống, xương gò má cao ngất, sắc mặt đỏ bừng.
Trong lòng Thái hậu như bị tảng đá đè nặng nhưng vẫn chậm rãi mở miệng: "Hoàng nhi, nơi này cũng không có người ngoài, chỉ có Hoàng hậu và Hoa Phi, ai gia tin các nàng cũng không phải là người nhiều chuyện, có một việc, nhất định ai gia phải hỏi ngươi."
Hoàng đế lờ mờ đoán được chuyện gì, rũ mắt xuống, lên tiếng nói: "Mẫu hậu có việc gì cứ hỏi."
Thái hậu nhíu mày nói: "Trước đây vài ngày, hai vị Vương gia nhiếp chính đã cầu kiến ai gia, chính là dò hỏi việc lập trữ. Hoàng thượng, theo lý mà nói, hậu cung không được tham gia vào chính sự, chỉ là hiện giờ tình thế nghiêm trọng, ai gia nhất định phải hỏi chủ ý của ngươi. Bây giờ lòng người bất ổn, triều chính hỗn loạn, không lập trữ quân, chỉ sợ chuyện không yên."
Hoa Thường lập tức cúi đầu, tận lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Tuy lời này Thái hậu gắng gượng mới có can đảm đề cập đến, thế nhưng chắn chắn Hoàng thượng sẽ không vui vẻ gì, đoán rằng có khi đến cả Hoàng hậu cũng phải chịu cơn giận chó đánh mèo này.
Gương mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh, chỉ là cặp mắt đen thẳm kia dường như có chút ảm đạm: "Mẫu hậu nói có lý. Chỉ là về vấn đề lập trữ, trẫm cũng do dự không chắc. Dưới gối của trẫm chỉ có ba vị Hoàng tử, tuy nói là lập đích lấy trưởng không lấy hiền, lập tử lấy quý không lấy trưởng, thế nhưng bây giờ Tam Hoàng tử vẫn còn trong tã lót, không thể đảm đương nổi trọng trách này. Trẫm nghĩ rằng, nếu thật sự gặp đại nạn thì triệu tập chư vị hoàng thân tôn thất, cùng nhau nghị luận."
Hoàng hậu siết chặt tay, đến cả hô hấp dường như cũng muốn ngừng lại, nghe lời này xong, nói không rõ là đang thất vọng hay tuyệt vọng. Không ai hiểu nhi tử bằng mẫu thân, Thái hậu nghe Hoàng đế nói như thế, cũng biết là ý muốn thoái thác, chỉ sợ việc lập trữ này, trong lòng Hoàng đế sớm đã có tính toán.
Thái hậu thở dài: "Ai gia chỉ là tới hỏi một chút thôi, tất cả đều tuân theo ý của Hoàng thượng."
Hoàng đế lắc đầu nhìn Thái hậu một cái, lên tiếng nói: "Mẫu hậu trở về đi, đừng ở chỗ này quá lâu, một khi người nhiễm bệnh, thật sự là nhi tử không biết phải làm sao."
Khóe mắt Thái hậu hồng hồng, gật đầu nói: "Ai gia đi đây, Hoàng thượng phải dưỡng bệnh cho cẩn thận..."
Hoàng hậu chưa nói với Hoàng đế một câu nào, tuy trong lòng lo lắng, thế nhưng mắt thấy Thái hậu rời đi, chỉ biết bất đắc dĩ nhún người hành lễ: "Thần thiếp xin cáo lui."
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, chung quy là vẫn niệm tình phu thê xưa nay, hòa hoãn nói: "Nhớ chăm sóc Tam Hoàng tử cho tốt."
Hoàng hậu ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nức nở nói: "Vâng, thần thiếp ghi nhớ lời Hoàng thượng dạy bảo."
Chờ đến khi Thái hậu và Hoàng hậu rời khỏi, Hoàng đế uể oải nằm xuống, ôm lấy ngực, khó khăn nói: "Thường nhi, ngực trẫm bức bối, cảm thấy thở không thông."
Hoa Thường vội vàng nâng Hoàng đế dậy, giúp người vỗ ngực cho thuận khí, thấy Hoàng đế tốt hơn một chút, nàng liền bưng tuyết lê chưng đường phèn tới đút cho Hoàng đế ăn để thanh giọng.
Hoa Thường cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng, vì sao khi thấy Thái hậu, người lại không vui?"
Hoàng đế mơ màng quay đầu sang nhìn Hoa Thường, trong mắt không có tiêu điểm, lên tiếng nói: "Nàng nhìn ra trẫm không vui sao?"
Hoa Thường mím môi, khẽ nói: "Trong mắt Hoàng thượng đều viết lên hai chữ thất vọng, sao thần thiếp có thể không nhìn thấy đây?"
Hoàng đế cười mà như không cười, tựa khóc mà như không khóc: "Cũng chỉ có nàng mới có thể nhìn ra, những người khác đều không thấy. Không, hoặc là nói, các nàng không muốn nhìn thấy, cũng không mong nhìn thấy."
Hoa Thường nghe không hiểu, cũng không dám nhiều lời.
Hoàng đế lại tiếp tục nói: "Hôm nay mẫu hậu đến đây chính là vì chuyện lập trữ. Trẫm biết, bây giờ lập trữ sẽ có lợi, đất nước được yên ổn, chỉ là... những lời này, không đáng để mẫu hậu nói. Mẫu hậu nhận định trẫm sẽ không vượt qua nổi lần này nên trong lòng trẫm rất uất ức. Bây giờ trẫm có khác gì người chết đâu? Xét lại thì vẫn có điểm khác biệt, đó là trẫm vẫn còn có tác dụng trong việc lập trữ."
Giọng điệu Hoàng đế tràn ngập sự tự giễu, Hoa Thường nghe thấy đau xót trong lòng, ngoài miệng khuyên nhủ: "Hoàng thượng là đang đi vào ngõ cụt, thần thiếp không hiểu chính sự nhưng cũng biết bây giờ lòng người bất ổn, lập trữ quả thật đem lại lợi ích. Hoàng thượng càng nghĩ theo chiều hướng xấu, tất nhiên cảm thấy mọi người đều có ác ý."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đoan trang, chính trực của Hoa Thường, trong lòng mềm mại, lại càng thêm bi thương: "Trẫm cũng không cho rằng mọi người đều có ác ý. Chỉ là Hoàng hậu liên tục triệu kiến gia quyến, nếu nói không cấu kết với ngoại thần thì trẫm không tin. Bên phía Trịnh Phi, Đại Tướng quân vốn đang trấn thủ biên cương lại dâng sớ muốn hồi kinh báo cáo tình hình công việc. Ngay cả Ninh Quý tần xuất thân tầm thường, gần đây cũng qua lại gần gũi với gia tộc của Thái hậu. Làm sao trẫm có thể không suy nghĩ nhiều? Sao trẫm không rét lạnh tâm can đây? Thê thiếp của trẫm, hài tử của trẫm, đều muốn ngôi vị Hoàng đế này của trẫm!"
Hoa Thường nhíu mày, nói: "Hoàng thượng, người hãy nghe thần thiếp nói một lời, dù cho những điều Hoàng thượng nói đều là sự thật, vậy thì còn có thể làm thế nào đây? Khát khao thừa kế vinh quang, địa vị, quyền lực từ phụ thân luôn là nguyện vọng của mỗi một hài tử. Nguyện vọng này đại biểu cho bọn chúng muốn trở thành người giống như phụ thân của chúng, thể hiện sự sùng bái và ngưỡng mộ mà chúng dành cho phụ thân. Bất luận mẫu tộc của các Hoàng tử thế nào thì hài tử đều là những đứa trẻ vô tội."
"Có lẽ Hoàng thượng cho rằng những mẫu tộc Hoàng tử này là lòng lang dạ thú, thế nhưng đó cũng có thể chỉ là hành động tự vệ mà thôi. Hoàng thượng không cần phải nghĩ nhiều, cứ từ từ xem là được." Hoa Thường nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Hoàng đế ngây người một lúc, sau đó cười khổ: "Đến trẫm cũng bị nàng thuyết phục, tâm tình lại có thể tốt lên vài phần rồi."
Hoa Thường ôn nhu cười: "Có thể làm cho tâm tình của Hoàng thượng tốt hơn một chút, một ngày này của thần thiếp liền không uổng công rồi."
Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc có chút hỗn độn của Hoa Thường, lên tiếng nói: "Chỉ có mỗi mình nàng là tin tưởng trẫm sẽ khá lên. Trẫm còn nhiều thời gian để từ từ mà tận hưởng ngày tháng sau này. Trẫm nghĩ, nếu như gặp nàng sớm một chút, thì trẫm sẽ như thế nào?"
Dường như trong lời nói của Hoàng đế còn mang theo ý khác, nhưng Hoa Thường không muốn nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Nếu Hoàng thượng gặp thần thiếp sớm một chút, nói không chừng bây giờ Hoàng thượng đã sớm chán ghét sự cứng nhắc của thần thiếp rồi."
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không, vĩnh viễn cũng không."
Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày thấy lòng người. Thường nhi, cho dù trẫm nhất thời không nhìn ra sự tốt đẹp của nàng, cũng không có nghĩa là cả đời này không thấy được sự tốt đẹp của nàng... Chỉ tiếc, chúng ta không thể gặp nhau sớm hơn...