Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 189

Phong Quốc

Phủ Quốc Sư

"Sao rồi?"-Nam tử ngồi phía sau bức bình phong bằng lụa thêu hoa hải đường nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Huyền trở về phục mệnh quỳ bên ngoài bình phong trầm giọng "Chủ tử, Xích Liệt đã bị diệt, Tứ công tử bị trọng thương nhưng không quá đáng ngại, nửa tháng một tháng sẽ khỏi."

Nam tử phiến phiến ly trà bằng ngọc trên tay "Còn có?"

Hạ Huyền bình thản tiếp tục báo cáo "Lần này đến bên cạnh công tử có hai nam tử cùng một nữ tử, Xích Dụ Yên và La Mạn thành cũng đến. Nữ tử bên cạnh công tử có một thanh kiếm Khổng Y, ngay lúc Xích Liệt nhập ma nàng bị kiếm linh khống chế phá vỡ hắc khí bị phản phệ trọng thương không rõ sống chết. Công tử dường như rất coi trọng nàng."

Nam tử thú vị "Ồ" lên một tiếng đặt tách trà xuống cười nhạt "Là nữ tử như thế nào có thể để nó coi trọng như vậy?"

Hạ Huyền nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Hình như nàng họ Lãnh."

"Lãnh? Không quen!"-Nam tử thoáng nhíu mi nghĩ nghĩ rồi lại phất tay "Ngươi trở về nghĩ ngơi, lần này làm tốt lắm!"

Hạ Huyền được khen ngợi không tỏ ra vui sướng hay vinh dự gì, hắn đứng dậy cuối người hành lễ rồi rời đi. Từ trước vẫn luôn giữ thái độ nghiêm chỉnh, tôn kính.

Nam tử phía sau bức bình phong thoáng thở dài, hắn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hoa hải đường bay trong gió.

"Không phải nàng..."

Hmmm.... Ta đang ở đâu?

Tối...

Thật tối!

Thật lạnh!

Lam Khanh Khanh cảm thấy cơ thể lạnh băng nhưng lục phủ ngũ tạng lại nóng đến lợi hại. Nàng mệt mỏi muốn tỉnh lại không có cách nào tỉnh lại được, đôi mắt nặng trĩu chỉ thấy màn bóng tối vô tận.

Ban đầu nàng có chút mơ hồ, thỉnh thoảng nghe được bên cạnh có tiếng người nói chuyện nhưng lại không thể nghe rõ, cứ mơ mơ hồ hồ nằm đó suốt hai ngày. Nàng cảm giác được cơ thể nàng dần đông cứng lại, đến cả hít thở cũng khó khăn.

Thỉnh thoáng nàng cảm nhận được có người uy nàng thứ nước gì đó rất đặc, nàng chỉ cảm nhận được vị đắng của loại nước kia, đắng đến mật xanh muốn trào ra. Đáng tiếc không thể nôn được, nàng còn đang trong trạng thái người thực vật.

Cái cảm giác không hề đau đớn nhưng lại cô độc trong bóng đêm cảm nhận bản thân dần dần biến thành người chết tư vị thật không thể tả nỗi... Lúc này tại sao lại không cho nàng một đao thống khoái?

Nàng thích ứng với tình trạng của mình khá nhanh, lại đột nhiên nhận ra cảm giác này có chút quen thuộc, dường như trước đây có từng trải qua, chỉ có điều không tệ hại nhưng bây giờ.

Đến ngày thứ ba từ khi nàng bất tỉnh dường như thứ thuốc đắng nghét người uy nàng uống dần mất hiệu lực.

Tốc độ đông cứng của cơ thể nàng nhanh hơn, bên ngoài hàn khí rét lạnh lục phủ ngũ tạng lại như được nấu sôi nóng hổi, hơi thở nàng yếu ớt hơn bao giờ hết.

Thứ thuốc kia nàng lại uống nhiều hơn, cứ vài canh giờ lại một chén chẳng bù hai người trước hai chén một ngày. Lúc uống thuốc nàng chẳng dám quấy, nàng chỉ sợ bản thân động một cái lập tức tắt thở xuống Diêm La điện báo danh nha!

Nàng nghe được tiếng huyên náo bên trong phòng, lần này phá lệ nghe được rõ ràng. Đây là chuyện tốt? Không phải là hồi quang phản chiếu trước khi chết đấy chứ?

(*hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột nhiên hồi tỉnh khỏe mạnh, tỉnh táo trước khi qua đời.)

Cách cửa phòng bật mở mang vài phần khí lạnh cùng mưa lất phất vào trong phòng. Hai nam tử áo đen vội đi đến bên cạnh giường Khanh Khanh đang nằm bất chấp áo choàng trên người đã ướt mưa lạnh buốt.

"Chuyện này là thế nào?"-Nam tử vừa vào lên tiếng, giọng nói này đối với nàng thập phần quen thuộc.

Hắc Kết luôn túc trực bên cạnh Khanh Khanh vội đóng ra cửa lại "Nàng bị kiếm linh khống chế, ba ngày nay vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Mấy ngày này luôn miễn cưỡng dùng thuốc giữ lại mệnh cho nàng."

Nam tử chợt nhớ tới bản thân ướt sủng, hắn cởi áo choàng cùng nón rơm ném sang một bên mới lại bên cạnh giường ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

Tay Mộ Dung Xuất vừa chạm vào tay nàng liền kinh hãi, cơ thể nàng lạnh buốt như tản băng, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Hắn bắt mạch một lát mới dời tay, trên gương mặt thoáng lộ vẻ khó xử "Mạch tượng của muội ất yếu ớt, cầm cự đến hôm nay đã là kì tích, kéo dài thêm nữa sợ lại vô phương cứu chữa!"

"Huynh có cách gì không?"- Giọng một nam tử khác vang lên, có lẽ là Thiệu Phi.

"Cách... Ta không cứu được muội ấy, chỉ có thể kéo dài thời gian giúp muội ấy chờ Quỷ y đến."

"Quỷ y thật sự sẽ đến sao?"-Vu Trác Nhạn đứng một bên nhíu mày.

Mộ Dung Xuất lấy trong ngực ra một lọ thuốc màu đỏ nâng đầu nàng lên uy nàng uống "Có lẽ sẽ đến, chỉ cần A Vân tìm được Quỷ Y thì lão sẽ đến."

Thiệu Phi cùng Vu Trác Nhạn muốn nói gì đó lại thôi. Hắc Kết một bên lo lắng nhìn nàng "Có thể kéo dài thêm bao lâu?"

Mộ Dung Xuất "Hai ngày."

Mọi người rơi vào trầm mặt, tâm Khanh Khanh cũng lạnh băng. Nếu hai ngày sau lão ngoan đồng Quỷ y kia còn không đến nàng liền lập tức đi chầu diêm vương sao?

Mộ Dung Xuất đột nhiên nhớ tới gì đó "Các người nói muội ấy bị kiếm linh khống chế?"

Vu Trác Nhạn lãnh đạm "Là Khổng Y kiếm."

Mộ Dung Xuất đần người ra "Là Khổng Y? Không thể nào! Trước đây chưa từng nghe nói muội ấy gặp phải chuyện như vậy."

Thiệu Phi nhíu mày "Sao huynh biết?"

Mộ Dung Xuất "Khổng Y kiếm đi theo muội ấy không chỉ mới đây, trước đây ta chưa từng nghe muội ấy bị nó đả thương."

Thiệu Phi có chút rối rắm "Không phải, ý của đệ là huynh làm sao biết chuyện của Khanh Khanh với Khổng Y kiếm. Trước đây hai người từng quen nhau?"

Mộ Dung Xuất đần mặt ra nhìn hai huynh đệ Vu Trác Nhạn cùng Thiệu Phi một bộ nghi hoặc "Hai đệ còn không biết?"

Thiệu Phi và Vu Trác Nhạn mờ mịt "Biết... Biết cái gì?"

Khóe miệng Mộ Dung Xuất co giật mãnh liệt có gắng bình tĩnh "Lam Khanh Khanh, muội ấy chính là Thập Nhị thiểu thư Dạ Nguyệt Sơn Trang, là thập nhị muội của các ngươi đó!!"

Thiệu Phi há hốc mồn kinh ngạc. Vu Trác Nhạn nhìn tới Khanh Khanh lại nhìn tới Mô Dung Xuất, có lẽ là sốc đến nói không nên lời.

Mộ Dung Xuất không thể tin được nhìn hai người "Đừng nói với ta hai người cùng với muội ấy ở cùng lâu như vậy còn không biết đi. Đại ca bảo các người tìm kiếm muội ấy bảo vệ muội ấy vậy mà người ta bị thương trước mặt hai người hai người còn không nhận ra?"

Thiệu Phi ủy khuất "Các huynh không cho bọn đệ biết tên tuổi dung mạo muội ấy bọn đệ làm sao tra ra ah. Huống hồ không phải bọn đệ vô tâm là Khanh Khanh giấu bọn đệ..."

Mộ Dung Xuất không thèm để ý đến hai người bọn họ, hắn nhìn qua Hắc Kết đang chăn sóc Khanh Khanh "Hừ, một đám nam nhân lại không thể bảo vệ một nữ tử. Nếu không phải ngươi đưa nàng đi nàng sao lại gặp chuyện!"

Hắc Kết không nói gì, y im lặng ngồi bên giường nắm chặt đôi tay lạnh băng của nàng.

Mộ Dung Xuất nhìn y như vậy cũng không muốn trách móc nhưng nghĩ đến vị muội muội được cả sơn trang cưng chiều kia hơi thở mỏng manh chỉ cần một chút liền rời khỏi nhân thế lữa giận lại sôi trào. Hắn dứt khoát đứng dậy đội mưa đi ra ngoài giải tỏa "Ta đi nấu thuốc cho muội ấy!"

Thiệu Phi cùng Vu Trác Nhạn nhìn nhau càng thêm áy náy lại nhìn bản thân ở trong phòng càng thêm dư thừa liền dứt khoát rời đi "Hắc Kết, bọn ta đi giúp tam ca. Huynh ở lại chăm sóc Khanh Khanh vậy."

Hắc Kết không nói gì, có lẽ y không nghe thấy.

Người đi hết, trong phòng trở lại yên tỉnh Khanh Khanh cảm thấy thân thể có chút khó chịu muốn ngủ một giấc đột nhiên bên tai vang lên giọng trầm thấp của Hắc Kết.

"Khanh Khanh, nàng mau tỉnh lại đi... Tỉnh lại ta liền đưa nàng trở về Phong Nguyệt. Tỉnh lại ta liền nói cho nàng tất cả, đưa nàng đi gặp Hàm Mộc Vân, đưa nàng đi gặp Bạch Nhi, đưa nàng đi gặp...cả người kia... Khanh Nhi mau tỉnh lại đi..."

Giọng nói trầm thấy ôn nhu lại pha lẫn mấy phần tâm sự nặng nề.

Khanh Khanh không thể chống lại sự mệt mỏi rã rời từ thân thể truyền tới, chìm vào giất ngủ.

Nàng cảm nhận được một chút ấm áp từ đôi tay đang nắm chặt tay nàng...

_________________

P/s: Tèn ten ten~ Tớ đã trở lại rồi đây! Như đã hứa tớ sẽ bù chap cho các nàng từ hôm nay nhoa (2 Ngày 1 chap, bù hết tháng này)

À các nàng đã tựu trường chưa nhỉ? Chúc các nàng năm học mới vạn sự như ý và qua môn đều đều nhoa^^
Bình Luận (0)
Comment