Tự Thị Cố Nhân Lai

Chương 14

Đó là năm 2008, Thư Dật thực tập, viết luận văn, bảo vệ luận án… Lập tức sẽ phải đi làm rồi, vấn đề lớn nhất là y sẽ quay về phía nam hay ở lại Bắc Kinh.

Lúc ấy Thư Dật có rất nhiều con đường để lựa chọn, Triệu giáo sư có tiếng tăm nhất trong hệ còn chỉ đích danh Thư Dật trở thành nghiên cứu sinh của mình, ban hướng dẫn cũng giới thiệu cho Thư Dật nhiều đơn vị có quen biết, trong nhà y cũng đã sắp xếp cho y một công việc tốt, nhưng là Thư Dật từ chối tất cả.

Khi đó Lục Nhất Hàng đang năm ba, rất nhanh cũng sẽ tốt nghiệp, hai người bàn bạc thật lâu, quyết định cùng nhau lập công ty.

Thư Dật học chính là thiết kế quảng cáo, Lục Nhất Hàng thì học kĩ thuật phần mềm, hai người cùng nhau mở công ty khác nào là quần anh tụ hội, thấy thế nào cũng thích hợp. Lục Nhất Hàng cùng người nhà thương lượng thật kĩ, Lục gia chẳng những đồng ý còn tỏ ý muốn cho tiền để mở công ty.

Thư Dật ban đầu còn không đồng ý, Kì Tinh cùng Bạch Nhã lúc ấy cũng muốn tự mình lập công ty, nhưng người ta là tự đi chạy vạy vay tiền. Thư Dật cũng muốn như vậy, không muốn nhận tiền của người nhà Lục Nhất Hàng.

Nhưng ba Lục mẹ Lục nghĩ thoáng, về sau tiền này đó sớm muộn gì cũng là của mấy đứa nhỏ, chính là tiền trong nhà mình cũng không phải lấy không được, làm gì mà phải để cho đứa con cưng ăn khổ. Khi đó ba Lục mẹ Lục đã sớm hoàn toàn tiếp nhận Thư Dật rồi, không cần xuất ra phần tiền này.

Lục Nhất Hàng lúc ấy còn chưa tốt nghiệp, rất nhiều việc vội vàng đều không thể giúp, tự nhiên cũng không nỡ để Thư Dật phải vất vả. Khuyên hồi lâu Thư Dật rốt cuộc cũng đáp ứng, chỉ cần dùng tiền cho giai đoạn đầu cũng được, chờ công ty quay vòng lập tức sẽ đem phần tiền này trả lại cho ba Lục.

Khi đó các bạn đồng khóa đều liên lạc khắp các đơn vị công tác để tìm việc, chỉ có Thư Dật vẫn luôn vội vã chuyện thành lập công ty.

Một năm tròn chạy không ít nơi mất không ít công, rốt cục thời điểm có chút tiếng tăm thì ba Thư Dật đột nhiên gọi y về phía nam một chuyến.

Hai đồng hương cùng ngành đều đã trở về phía nam làm việc, Thư Dật cũng hiểu rằng đây là thời điểm bản thân nói rõ với ba mẹ.

Thư Dật gạt Lục Nhất Hàng, một mình trở về nhà come out cùng ba mẹ.

Thư Dật biết lần này nhất định sẽ không thuận lợi gì, cùng với để Lục Nhất Hàng cùng y trở về chịu tội còn không bằng bản thân tự mình trở về trước nói rõ sự tình, đợi cho đến khi hai người có thể chấp nhận sẽ lại mang Lục Nhất Hàng về theo.

Ba mẹ Lục Nhất Hàng đã tiếp nhận chính mình rồi, hai người còn rất nhanh sẽ có công ty chung, ba mẹ hẳn sẽ thông cảm cho chính mình.

Diệp Tiểu Phi cũng từng cùng Trịnh Nam trải qua quá trình come out kia, biết gian khổ trong đó, nhịn không được nói “Vậy ba mẹ anh không đồng ý? Cho nên hai người liền chia tay?”

Thư Dật lắc đầu cười khổ “Ba mẹ anh không đồng ý, nhưng bọn anh không phải vì vậy mà chia tay…”

Thư Dật lúc ấy vẫn còn trẻ, nếu là Thư Dật của hiện tại nói thế nào cũng sẽ không đi thẳng vào vấn đề lập tức cùng ba Thư mẹ Thư ngả bài như vậy.

Lúc ấy chuyện Lục Nhất Hàng come out trước một bước vẫn làm cho Thư Dật áy náy. Lục Nhất Hàng vì y làm rất nhiều chuyện, mắt thấy hai người đã cùng một chỗ hai năm, Thư Dật nhưng vẫn là chưa từng nhắc đến Lục Nhất Hàng trước mặt ba mẹ.

Sau khi đi làm lập tức sẽ phải đối mặt với việc kết hôn sống chết một đời, Thư Dật cũng biết không thể tiếp tục kéo dài, sau khi trở về nhà liền đem mọi chuyện vài năm này một năm một mười nói rõ với ba mẹ.

Thư Dật tính toán nếu kết quả tệ nhất chính là ba mẹ không đồng ý, kia chính mình có thể cho bọn họ thời gian, chờ tới thời điểm hai người không còn tức giận như vậy nữa thì lại mang Lục Nhất Hàng về cho họ xem mặt, hẳn là cũng không kém nhiều lắm.

Nhưng không nghĩ tới ba Thư ngày thường vô thanh vô tức lần này lại bỗng dưng vô cùng kiên quyết, xác định Thư Dật không phải là đang đùa giỡn bọn họ liền trựa tiếp nhốt y lại, không cho Thư Dật quay trở lại Bắc Kinh.

Thư Dật như thế nào cũng không tưởng nổi có thể gặp phải sự ngăn cản lớn đến vậy, y trở về lần này cũng không nói cho Lục Nhất Hàng biết chuyện mình sẽ come out, lần này hoàn toàn mù mịt, di động cùng túi tiền đều bị ba Thư cầm đi, ở Bắc Kinh còn có chuyện lớn của công ty chờ y, Lục Nhất Hàng còn đang ngốc hồ hồ chờ y trở về.

Thư Dật không có biện pháp, bị ép đến nóng nảy, một đêm liền trộm lại được di động, sau khi lưu lại giấy nhắn thì nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Thư Dật trốn được trong nhà bạn mình, vừa vào đến cửa nhà bạn liền cắm đầu đi tới chỗ ổ điện khiến bạn tốt hoảng sợ “Cậu trốn vào trong góc nhà làm cái gì?”

“Tìm ổ điện.” Thư Dật cắm sạc di động, vừa mới khởi động máy liền lập tức ong ong kêu lên, di động lập tức chết máy. Thư Dật chỉ có thể cười khổ, khởi động lại máy rồi vào xem mấy cái tin nhắn. Tổng cộng 67 cái tin, toàn bộ đều được gửi tới từ Lục Nhất Hàng.

Thư Dật vội vàng bấm gọi đi, bên kia lập tức tiếp máy. Thư Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem chuyện mấy ngày nay kể lại một lần.

Thư Dật cũng không biết hóa ra bản thân ỷ lại Lục Nhất Hàng đến vậy, lúc ấy trong lòng y vừa loạn vừa khó chịu, thầm nghĩ lập tức có thể gặp Lục Nhất Hàng.

Lục Nhất Hàng sốt ruột vài ngày, biết Thư Dật không có việc gì mới yên lòng, suy nghĩ lại nói “Như vậy không được, tôi vẫn là cùng anh tới gặp ba mẹ anh đi?”

“Đừng.” Thư Dật bơ phờ, y không nghĩ rằng come out khó như vậy, nhỏ giọng lại “Hiện tại họ còn đang nổi nóng, cậu mà đến chính là lửa cháy đổ thêm dầu, đến lúc đó thực sự phải bó tay với ba tôi, lão nhân bình thường tính tình rất tốt a, lúc này lại không biết làm sao vậy…”

Lục Nhất Hàng cũng không còn cách nào khác, hỏi Thư Dật hiện tại tính toán làm sao bây giờ. Thư Dật nghĩ nghĩ lại nói “Tôi trước cứ trốn ở nhà bạn vài ngày đã, để cho ba ba bình tĩnh, lúc này là không thể chọc vào a, thiếu chút nữa đã đánh tôi rồi, làm tôi sợ muốn chết. Quên đi, trước cứ như vậy đi, cậu cũng đừng sốt ruột, qua vài ngày chờ tôi thuyết phục ba ba tôi rồi sẽ trở về, cậu cứ ngoan ngoãn chờ tôi là được.”

Lục Nhất Hàng đương nhiên là nghe theo lời Thư Dật, lại dặn dò Thư Dật nửa ngày. Thư Dật mấy ngày nay chịu khổ, Lục Nhất Hàng liền bám dính nói đến nửa ngày mới gác máy.

Thư Dật như thế nào cũng không nghĩ đến, đó là lần cuối cùng y cùng Lục Nhất Hàng liên hệ.

Ngày đó Thư Dật vừa ngắt máy với Lục Nhất Hàng thì ba Thư lập tức gọi tới, Thư Dật sợ tới mức vội vàng tắt nguồn máy.

Thư Dật ở nhà bạn tốt hai ngày, mỗi ngày đợi đến lúc nửa đêm khởi động máy, nhìn xem, đều là tin nhắn ba Thư gửi đến bắt y về nhà, ngữ khí như hận không thể nhảy ra từ trong di động cho Thư Dật mấy cái tát.

Thư Dật buồn rầu không còn cách nào khác, cứ nhìn tư thế của ba Thư liền biết không thể dịu được, nhà không thể quay về, nhà bạn cũng không thể ở mãi a, Bắc Kinh bên kia còn biết bao nhiêu việc nữa.

Thư Dật mãi lo lắng, vẫn là quyết định về Bắc Kinh trước.

Ba Thư không đồng ý chuyện của bọn họ đơn giản chính là bởi vì cảm thấy hai người đàn ông cùng một chỗ là không đáng tin cậy, Thư Dật chính là muốn thành lập công ty, đến lúc đó đem thành tựu cùng tiền kiếm được cho ba y xem, y tin tưởng đến lúc đó ba y có thể hiểu.

Sau khi hạ quyết tâm Thư Dật hưng phấn giống như một thiếu niên phải bỏ trốn, dọa dẫm bạn tốt cho mượn ít tiền rồi ra nhà ga, mua vé tàu đi Bắc Kinh hôm đó.

Thư Dật đến bây giờ cũng không quên được hành trình kia.

Lộ trình một ngày một đêm, Thư Dật cơ hồ đều không có ngủ, sợ ba Thư gọi đến nên y vẫn là không dám mở máy, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn đồng hồ giết thời gian.

Trải qua mấy ngày này, Thư Dật hiện tại chỉ nghĩ mau một chút, mau một chút, mau một chút nữa có thể thấy Lục Nhất Hàng, nói cho hắn ủy khuất ít nhiều mấy ngày nay, trong lòng khó chịu đến cỡ nào. Sau đó Lục Nhất Hàng chắc chắn lại lộ ra dáng vẻ lo lắng như vầy như vầy, lại thương xót, lại dỗ dành bù đắp cho mình.

Bởi vì nguyên nhân lớn hơn Lục Nhất Hàng một tuổi, Thư Dật luôn nghĩ rằng bản thân phải chăm sóc Lục Nhất Hàng, cảm thấy chính mình là điểm tựa cho Lục Nhất Hàng. Trải qua mấy ngày nay Thư Dật càng phát hiện ra sự ỷ lại và đòi hỏi của mình đối với Lục Nhất Hàng.

Mặc kệ một ngày trải qua thật nhiều khó khăn, mặc kệ lại phải trải qua nhiều ít cực khổ, chỉ cần có Lục Nhất Hàng, Thư Dật cái gì cũng có thể không để ý. Thư Dật lúc ấy liền cảm thấy được rằng từ bỏ tư cách làm nghiên cứu sinh, từ bỏ cơ hội việc làm khó có được cũng chưa là cái gì, có Lục Nhất Hàng ở bên, đáng giá.

Rốt cuộc sống sót qua thời gian dài dằng dặc trên tàu, sau khi ra đến trạm Thư Dật lập tức khởi động máy, lại là một trận ong ong, tất cả đều là tin nhắn của ba ba. Thư Dật chột dạ nhìn một lần, thầm nghĩ từ ngữ lão gia tử mắng chửi người lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu như vậy.

Thư Dật xem hết tin nhắn liền gọi một cuộc cho Lục Nhất Hàng, nhà ga cách trường học cũng không phải quá xa, nhưng y đột nhiên rất muốn Lục Nhất Hàng đến đón mình.

Nhưng bắt đầu từ khi đó, Lục Nhất Hàng mất tích.

Ngày đó Thư Dật ở trạm Bắc Kinh đợi thật lâu. Y gọi cho một bạn cùng phòng của Lục Nhất Hàng, bạn học kia nói Lục Nhất Hàng đã về nhà vài ngày. Thư Dật lại gọi cho người nhà Lục Nhất Hàng, mẹ Lục nguyên bản đối với mình thật ôn hòa cũng thay đổi thái độ, chỉ nói Lục Nhất Hàng gần đây rất bận, không có cách nào liên hệ với hắn, nói có lệ vài câu đã ngắt máy.

Trời sập xuống đầu là cảm giác gì, Thư Dật nay đã biết.

Ngày đó y ở trạm Bắc Kinh gọi đi vô số cuộc, cuối cùng là Kì Tinh đến đón y về.

Thư Dật không tin đây là việc Lục Nhất Hàng sẽ làm.

Một tháng sau Thư Dật vẫn luôn tìm Lục Nhất Hàng khắp nơi, tìm bạn học cấp ba của Lục Nhất Hàng, tìm giảng viên của Lục Nhất Hàng, thậm chí còn đến nhà Lục Nhất Hàng một chuyến, mang theo một gương mặt thất vọng trở về.

Lục Nhất Hàng cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của Thư Dật, như bốc hơi khỏi nhân gian.

Đến cuối cùng Thư Dật đã không còn bất kì hi vọng nào có thể cùng một chỗ với Lục Nhất Hàng, y thầm nghĩ phải giải thích thế nào, này con mẹ nó rốt cuộc là làm sao?

Y biết hiện tại Lục Nhất Hàng gặp áp lực rất lớn, điều đó Thư Dật đều có thể hiểu được, y thừa nhận áp lực của bản thân không hề thua Lục Nhất Hàng, nhưng hai người cùng nhau chống đỡ, có cái gì không vượt qua được?

Lục Nhất Hàng không giải thích, không ai cho Thư Dật đáp án.

Lục Nhất Hàng tìm không thấy, Lục gia không còn duy trì quan hệ, việc thành lập công ty tự nhiên thành vô nghĩa, cơ hội bảo nghiên đã bỏ lỡ, thời kì các công ty tuyển dụng cũng đã qua, quản lí kí túc xá cách vài ngày lại thúc giục Thư Dật sớm bàn giao phòng.

Thư Dật cả người mơ mơ màng màng, không biết chính mình ở lại Bắc Kinh còn có ý nghĩa gì nữa.

Thư Dật từ nhỏ xuôi dòng thuận gió lớn lên, nay ngã xuống đáy thấp nhất của nhân sinh.

Vào một ngày bạn cho rằng đã là thời điểm tồi tệ nhất, cuộc sống có thể nói cho bạn biết, rằng kì thật còn có thể tệ hơn một chút.

Thư Dật ngây ngây ngốc ngốc ở lại Bắc Kinh hơn một tháng, phía nam đột nhiên truyền đến tin tức, ba Thư mấy ngày trước phát hiện ra bị ung thư đại tràng, giai đoạn cuối.

Thư Dật không có tinh thần vẫn đi tìm Lục Nhất Hàng, ngày đó nhận được tin tức vội vàng thu dọn vài đồ đạc quan trọng liền nhanh chóng trở về nhà, nghĩ đến thời gian bản thân náo loạn cùng ba, Thư Dật hận không thể bóp chết chính mình.

Về sau Thư Dật không nhắc lại chuyện cùng Lục Nhất Hàng một chữ, ở bên giường ba Thư tận tâm phụng dưỡng nữa năm, chăm sóc ông những ngày tháng cuối.

Thời điểm ba Thư ra đi vẫn không chịu nhắm mắt, gắt gao lôi kéo tay Thư Dật, mắt nhìn chằm chằm vào y.

Mẹ Thư khóc đến cơ hồ không chịu nổi, đẩy vai Thư Dật nức nở nói “Tiểu Dật, nói với ba con, nói về sau con sẽ sống thật tốt, nhất định không muốn đi vào con đường lệch lạc sai lầm này.”

Thư Dật nghẹn ngào nói lại một lần như lời mẹ, quỳ gối trước giường ba ba gào khóc.

Ba Thư kéo tay Thư Dật miễn cưỡng nở nụ cười, lồng ngực phập phồng như ống bễ, hô hấp của ông càng thêm dồn dập, há mồm ách thanh nói vài tiếng, Thư Dật mơ hồ nhìn ra, ba y nói chính là “Đừng trách ba ba.”

Thư Dật nói xong câu đó liền đi, hưởng thọ năm mươi hai tuổi.

Thư Dật lau nước mắt tiếp tục nói “Về sau chính là như vậy, phát tang, đưa tang…”

“Kia, Lục tổng liền vẫn không liên lạc lại với anh?” Diệp Tiểu Phi cơ hồ không có cách nào khác tin tưởng “Mãi cho đến bây giờ…”

Thư Dật gật đầu “Anh lúc ấy cũng cố vượt qua, ba anh đi rồi cảm xúc của mẹ vẫn luôn không tốt, người gầy đi nhiều, bác sĩ xem cũng vô dụng. Mẹ anh lúc ấy nghĩ muốn quay về Singapore… Ông bà ngoại của anh còn, anh nghĩ cũng tốt, ba anh mất, ở bên anh và mẹ không còn người thân, về nhà mẹ đẻ tâm tình có thể tốt hơn. Anh liền đưa bà về Sing, đợi ba năm.”

Thư Dật cười khẽ “Hắn lúc ấy vô thanh vô tức liền biến mất, cậu còn bảo anh đây đi tìm hắn nói tái hợp? Đừng đùa chứ.”

Diệp Tiểu Phi như thế nào cũng không nghĩ tới dĩ vãng hai người lại như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói như nào.

Dạ dày Thư Dật còn khó chịu, nói như vậy nửa ngày cũng mệt mỏi, thấp giọng nói “Việc này anh không muốn nhắc lại, cho nên vẫn không nói cho cậu… Quên đi, anh ngủ một lúc, cậu về trước đi.”

“Không cần, anh cứ ngủ của anh.” Diệp Tiểu Phi hạ giường xuống cho Thư Dật “Em xin Lục tổng nghỉ phép rồi, hôm nay ở đây với anh.”

Thư Dật gật gật đầu không nhiều lời nữa, nghiêng mặt đi nhắm mắt lại.

Bên ngoài hành lang phòng bệnh, Lục Nhất Hàng tựa vào tường lẳng lặng nhìn trần nhà, không biết đã đứng đó bao lâu.
Bình Luận (0)
Comment