Tự Thị Cố Nhân Lai

Chương 16

Hôn sự của Trịnh Lâm được định vào ngày mười sáu tháng sáu.

Ngày mười lăm tháng sáu, trời đột nhiên đổ mưa to, mưa từ sáng đến tận tối.

“Em sợ rằng ngày mai trời vẫn mưa to mất…” Diệp Tiểu Phi trên người mặc mỗi một cái quần lót mỏng, quỳ gối trên sô pha, bám lấy bậu cửa sổ nhìn ra ngoài “Nam ca nói với em rằng hôn lễ ngày mai sẽ được tổ chức ngoài trời, kia ngày mai phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người phải che ô sao? Váy cưới của cô dâu dính nước bẩn muốn chết làm sao mà kết hôn?”

“Cậu nghĩ xa thật đấy, ngày mai trời mưa liền phải đổi thành làm trong nhà thôi chứ sao. Bên kia chả nhẽ không có cái hội trường nào phù hợp chắc?” Thư Dật ngồi trên thảm, nhàm chán lướt lướt mấy trang web “Cậu ngày mai đi cùng xe bọn anh chứ?”

Diệp Tiểu Phi lắc đầu “Nam ca sẽ tới trước đón em, em sẽ đi sớm hơn anh. Đúng rồi, bé bự phải làm sao bây giờ? Mang theo?”

“Không tiện đâu.” Thư Dật lắc đầu “Anh nói với Kì Tinh Tinh rồi, sáng sớm mai cậu ta sẽ lái xe qua đây đón nó.”

Diệp Tiểu Phi nga một tiếng, gật gật đầu “Ngày mai em phải mặc bộ nào mới được bây giờ? Hử?”

Thư Dật bất đắc dĩ “Cậu hiện tại liền mặc quần áo vào đi đã, lộ ra cho ai xem chứ…”

Diệp Tiểu Phi cười cười, nhảy xuống ghé vào bên người Thư Dật, nhỏ giọng nói “Ca, nói thật, chúng ta ở với nhau lâu như vậy, anh có từng ‘cứng’ lên với em không? Có không?”

Thư Dật dừng một chút lại tiếp tục chơi ipad, không để ý tới Diệp Tiểu Phi đang lên cơn động kinh.

Diệp Tiểu Phi đắc ý dào dạt nhìn nhìn body trần truồng của mình, cọ cọ lên người Thư Dật “Ca anh nói đi a… Nếu không chúng ta chơi 3P đi, ừm… Nam ca hẳn có thể chấp nhận.”

Thư Dật thấp giọng cười, bóp bóp mặt Diệp Tiểu Phi “Được a, cậu thích song long, không sợ bị chơi chết à?”

Diệp Tiểu Phi cười khanh khách “Không có việc gì, nếu là anh với Nam ca mà nói thì thế nào cũng được!”

Thư Dật cười khẽ, ấn nút phát tệp.

“….Nếu không chúng ta chơi 3P đi… Nam ca hẳn có thể chấp nhận… Cậu thích song long, không sợ bị chơi chết à… Không có việc gì, nếu là anh với Nam ca mà nói thì thế nào cũng được…”

Diệp Tiểu Phi mặt đoành phát đỏ lựng.

Thư Dật cười khẽ “Anh đây gửi cho Nam tử nhé, phỏng chừng cậu ta cũng đang nhớ cậu đấy.”

“Đừng!!!” Diệp Tiểu Phi một phen đoạt lấy ipad xóa phần ghi âm vừa rồi đi, xấu hổ kèm giận dữ muốn chết chạy đi mặc quần áo.

Thư Dật cười lạnh “Sớm đã nói cậu đừng tùy tiện khiêu khích người lâu lắm rồi không xxx, lần sau không nói hai lời liền lập tức thượng cậu a.”



Thực ngoài dự đoán, ngày hôm sau lại là một ngày nắng, hoàn toàn nhìn không ra mới hôm qua trời còn mưa tầm tã một ngày một đêm.

Tâm tình Thư Dật cũng do đó mà tốt hơn nhiều.

Thời điểm Lí lái xe tới đón y cũng cười nói “Thư trợ lí hôm nay cao hứng sao? Đi uống rượu mừng a.”

Thư Dật cười cười, hai người cùng đi đón Lục Nhất Hàng.

Hôm nay Lục Nhất Hàng cũng thực có tinh thần, áo vest đen với sơ mi lam nhạt.

Thư Dật lúc đón người vẫn là ngồi phía trước, tiếp tục cùng Lí lái xe nói chuyện phiếm.

Lục Nhất Hàng bình thường vẫn luôn chẳng nói chẳng rằng, ở trên xe thường thường chẳng thèm mở miệng, Lí lái xe đi theo cũng thực nhàm chán.

Hôm nay có Thư Dật nói chuyện phiếm cùng hắn, Lí lái xe cũng rất vui vẻ, dọc trên đường đi cùng Thư Dật nói hết về thời tiết đến trận bóng NBA hôm qua, lại nói từ trận bóng đến vấn đề chiêu sinh đại học năm nay.

Thư Dật nhìn theo kính thấy Lục Nhất Hàng nghiêng mặt đi từ từ nhắm mắt lại, một bộ tuyệt không cảm thấy hứng thú.

Hai người hàn huyên một tiếng rốt cục đến một trạm nghỉ.

Thư Dật bóc một chai nước khoáng.

Lục Nhất Hàng ở phía sau bỗng mở mắt ra, thấp giọng nói “Trên xe có nước ấm.”

Tay Thư Dật khựng lại, lái xe vội vàng đem ấm giữ nhiệt đưa cho Thư Dật.

Thư Dật sửng sốt, trước mặt Lí lái xe y khó mà nói gì, nhẹ giọng nói “Cám ơn Lục tổng.” rồi liền lấy cốc uống mấy ngụm nước ấm.

Lúc sau Thư Dật không còn hứng thú tán chuyện, ngồi tựa vào ghế nhìn hai bên đường. Đào Hoa Nguyên ở ngoại thành, còn phải đi một đoạn đường nữa.

Xe chạy lên núi, Thư Dật nhìn mấy cái võng phòng hộ trên vách núi, nói “Đây là… Sợ trẻ con đi trên núi rơi xuống?”

“Sao có thể chứ.” Lí lái xe cười cười “Đây là sợ đá lở phía trên lăn xuống, nếu có động đất này nọ, đất đá liền như núi lở đổ xuống, người đi trên đường như chúng ta không phải gặp nạn sao.”

“Này giống như lưới đánh cá có thể dùng được sao?” Thư Dật cười khẽ “Nếu thật sự có động đất mấy cái lưới này phỏng chừng đỡ chẳng được mấy tảng đá đâu.”

Lí lái xe gật đầu phụ họa “Thật sự là chưa nơi nào có động đất lại dùng như thế…”

Thư Dật vô cớ lại nghĩ về một năm tốt nghiệp đại học kia.

Năm 2008, động đất ở Vấn Xuyên.

Trường học chuẩn bị quyên tiền, thành viên hội sinh viên đều thật sự rất bận, nhưng đều tập trung lại cùng Thư Dật đi kêu gọi hỗ trợ.

Thư Dật phụ trách mua đồ, Lục Nhất Hàng đương nhiên là lao động chân tay miễn phí, cùng nhau đi mua lều bạt, mua mì ăn liền…

Buổi tối hai người cùng nhau ở lại nhà Lục Nhất Hàng xem truyền hình đưa tin trực tiếp trên TV.

Thư Dật ban đầu còn không sao, sau liền không nhịn được, hai mắt đỏ lên khóc.

Lục Nhất Hàng lấy khăn giấy một bên lau nước mắt cho Thư Dật, thấp giọng khuyên “Nếu không đừng nhìn, ngày mai tôi lại quyên thêm tiền.”

Thư Dật lắc đầu “Xem.”

Xem là khóc, khóc xong lại xem, buổi tối xem xong TV đã sớm tới mười hai giờ đêm. Ngày đó Thư Dật đặc biệt dính người, ôm Lục Nhất Hàng, đem mặt chôn vào lòng hắn. Lục Nhất Hàng ôm trọn lấy Thư Dật, sủng ái để y gối lên cánh tay mình, nhỏ giọng nói “Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ừ.” Thư Dật còn mang theo giọng mũi “Tiểu Hàng… Cậu nói nếu chúng ta gặp động đất…”

“Đừng nói bừa.” Ngón tay thon dài của Lục Nhất Hàng luồn vào mái tóc Thư Dật, nhẹ nhàng vuốt ve “Bắc Kinh mấy năm gần đây cũng chưa gặp động đất mạnh, đều chỉ là cấp ba cấp bốn, không chết người.”

Thư Dật còn chưa quên những hình ảnh trực tiếp vừa rồi, dị thường cãi lại “Nào có thể xác định chắc chắn như thế? Vạn nhất ngày nào đó động đất…”

Lục Nhất Hàng bật cười, khẽ hôn mặt Thư Dật “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để anh có việc gì, trời có sập xuống cũng còn có tôi.”

……….

Lại thêm mười phút nữa rốt cuộc đã tới Đào Hoa Nguyên.

Trịnh Nam sáng sớm đã chờ dưới chân núi, thấy Lục Nhất Hàng cùng Thư Dật tới liền chạy ra đón.

Thư Dật cười cười “Chúc mừng.”

Lục Nhất Hàng lấy tiền lì xì đưa cho Trịnh Nam.

Trịnh Nam cười đưa cho một người khác bên cạnh, tiếp đón hai người đi vào.

Trịnh Lâm bên trong cũng chạy ra đón. Lục Nhất Hàng và Thư Dật trước đó chưa từng gặp qua Trịnh Lâm, nhưng vừa thấy liền sửng sốt, người trước mắt tuy rằng thay đổi rất nhiều, nhưng đây rõ ràng là cậu nhóc mà Thư Dật cứu được khỏi bọn lưu manh hồi năm hai.

Trịnh Lâm dừng lại cũng nhận ra hai người, kinh hi đến không biết phải nói gì cho phải “Ai nha vậy là sao đây! Thật có duyên! Nhiễm Nhiễm lại đây…”

Cô dâu đi tới, Trịnh Lâm vẻ mặt mừng rỡ giới thiệu cho cô dâu “Hai ca ca này chính là người năm ấy đánh mấy tên lưu manh, là hai ca ca đã cứu mạng anh đó, bằng không chồng em lúc này còn không biết đang ở đâu đâu, mau chào a.”

Cô dâu là một tiểu mỹ nữ vóc người nhỏ nhắn, đứng cạnh Trịnh Lâm rất có phong phạm thiên kim, ngại ngùng cười “Ca ca, ca ca… xin chào…”

Lục Nhất Hàng nhớ đến chuyện cũ cũng có chút thất thần, cười cười chúc phúc hai người.

Thư Dật bật cười “Thật không nghĩ tới cậu đã lớn thế này, lại còn kết hôn rồi… Ai da anh mới quen anh họ cậu hai năm, hôm nay chúng ta mới nhận thức người thân, chuyện này… Ha ha, chúc mừng chúc mừng, trăm năm hảo hợp.”

Đằng sau lại có mấy bạn học của cô dâu vừa tới, cô liền nói xin lỗi không tiếp tục ở lại được.

Trịnh Lâm liền dẫn Lục Nhất Hàng cùng Thư Dật tới ghế của hai người, Trịnh Lâm vẫn thổn thức “Nhìn xem… Đều tại hồi đó còn nhỏ, lúc trước cũng chưa kịp lưu lại số điện thoại gì đó, thật tiếc… Thư ca vết thương của anh ra sao rồi? Lúc ấy tôi không hiểu chuyện, cứ thế mà đi, lại nói cũng không đến bệnh viện đó tìm anh…”

Thư Dật cười đi theo Trịnh Lâm “Lúc ấy cũng không có việc gì, đã sớm khỏe rồi…”

Trịnh Lâm vẫn cứ nhắc lại, hắn thấy Lục Nhất Hàng và Thư Dật cùng nhau tới, nghĩ rằng hai người vẫn rất tốt, nhịn không được trêu chọc “Ngày đó Thư ca anh cầu hôn, bây giờ cũng nên sớm kết hôn đi?”

Tươi cười trên mặt Lục Nhất Hàng phai nhạt đi chút. Thư Dật nhớ đến chuyện trước đây liền cười gượng “Nói gì vậy…”

Trịnh Lâm nghĩ rằng hai người là sợ người ta nghe thấy, lập tức nhỏ giọng lại, vẫn là vẻ mặt hồn nhiên không biết gì “Anh bảo tôi nói cái gì nữa? Anh họ tôi cũng là như vậy, đâu có sao đâu… Tôi cũng phải nói hai người thật không dễ dàng gì, cùng nhau nhiều năm như vậy ha ha.”

Trịnh Lâm đưa hai ly rượu thượng hạng cho hai người, chính mình tự cạn một ly trước, trịnh trọng nói “Tôi kính trước một ly, cảm tạ ân cứu mạng của hai người năm đó.”

Trịnh Lâm liền cạn một hơi, vẻ mặt đầy cảm khái “Hai anh không biết, tôi cùng Nhiễm Nhiễm chính là sau khi biết hai người liền quen cô ấy, khó khăn vài năm như vậy mới kết hôn được, bao nhiêu năm như vậy thật có biết bao khó khăn a… Tôi rất con mẹ nó hiểu, càng đừng nói hai người như vậy, thật tốt, tôi lại kính một ly.”

Trịnh Lâm hào sảng lại cạn một ly, lại rót tiếp “Ly thứ ba, hôm nay tôi kết hôn, cũng chúc hai anh viên viên mãn mãn, thiên trường địa cửu.”

Trịnh Lâm nâng ly, Thư Dật nâng ly không biết nên nói cái gì. Lục Nhất Hàng gật đầu cười “Cảm tạ…”

Nói xong uống một hơi cạn sạch, lại nói “Anh ấy gần đây ăn uống không tốt, tôi uống.” Nói xong liền lấy ly rượu trong tay Thư Dật, ngửa đầu cạn một hơi.

Trịnh Lâm cười to, vỗ vỗ vai Lục Nhất Hàng “Ca anh thật quá đàn ông, ha ha… ” Trịnh Lâm nháy mắt mấy cái với Thư Dật “Thư ca thật có phúc a ha ha…”

Bên ngoài còn có không ít người chờ Trịnh Lâm đi xã giao, hắn liên tục nói “Xin lỗi không tiếp hai người tiếp được.” liền chạy qua.

Thư Dật cùng Lục Nhất Hàng ngồi tại vị trí của mình, thẳng đến điển lễ đều không nói nữa.

Đúng mười hai giờ là lúc điển lễ bắt đầu, MC nói vài câu, không bao lâu liền khuấy động được không khí sôi nổi.

MC cất cao giọng nói “Hiện tại là năm 2013, ngày mười sáu tháng sáu, tại một ngày vô cùng tươi đẹp, đại gia đình chúng tôi có hai tân nhân sắp tạo thành một gia đình nhỏ. Hôm nay, tại sân khấu này, khi ánh đèn bừng lên, tại nơi hàng vạn hàng ngàn ngọn nến lung linh hướng về đây, ngay giờ phút này, thỉnh quan khách vỗ tay, nghênh đón hai tân nhân hạnh phúc của chúng ta.”

Trịnh Lâm nắm tay Tạ Nhiễm tiến vào lễ đường. Tạ Nhiễm đã thay váy cưới, đằng sau có hai bé con nâng váy, bốn người chậm rãi tiêu sái đến sân khấu chính giữa.

Trịnh Lâm cười cười “Theo lý đều là ba ba đưa cô dâu vào lễ đường. Đáng tiếc nhạc phụ đã sớm mất, tôi liền tự mình đưa Nhiễm Nhiễm tới đây, tôi muốn cho Nhiễm Nhiễm biết, về sau…”

Trịnh Lâm nói đến đây cũng có chút kích động, thanh âm hơi nghẹn ngào, trịnh trọng nói “Về sau, tôi sẽ giống như ba ba mà bảo vệ em, và là một người chồng yêu em hết mực, bù lại những nỗi khổ mấy năm nay em phải chịu đựng.”

Tạ Nhiễm nhịn không được bật khóc, ở dãy ghế ngồi, mẹ Tạ Nhiễm khóc không thành tiếng.

MC trịnh trọng nói “Thực là một lời hứa hẹn cảm động, chú rể nói cho tôi biết, hai người đã quen nhau bao lâu?”

Trịnh Lâm lau nước mắt cho Tạ Nhiễm, thấp giọng nói “Bảy năm.”

MC nói “Bảy năm, giấc mộng của cậu, bao tâm tư của cậu, hiện giờ mộng đẹp sẽ thành sự thật.”

………..

Lúc sau MC còn nói cái gì Thư Dật đều không có nhớ rõ lắm, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhìn mặt cỏ xanh biếc, nhìn thảm đỏ thẫm, nhìn khăn trải bàn trắng như tuyết, y đột nhiên có điểm thất thần.

Trong lúc ngẩn ngơ, Thư Dật cảm thấy như bản thân cùng Lục Nhất Hàng còn đang bên nhau.

Nếu y cùng Lục Nhất Hàng còn bên nhau, vậy bọn họ nhất định sẽ giống như Kì Tinh đem công ty của hai người gây dựng thực hoành tráng, Thư Dật cũng sẽ cùng Lục Nhất Hàng như trước đây, nghĩ muốn làm gì thì làm cái đó, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nuôi bé bự, cùng đi du lịch. Bọn họ cũng sẽ được như Trịnh Lâm cùng Tạ Nhiễm, cùng nhau tiêu sái vượt qua bảy năm mưa gió, sau đó dưới lời chúc phúc của bạn bè và người thân, cùng nhau quang minh chính đại đứng dưới trời xanh mây trắng, để mọi người chứng kiến hạnh phúc của chính mình.

“Được rồi, cô dâu, con có đồng ý cùng Trịnh Lâm tiên sinh kết làm vợ chồng hợp pháp, từ hôm nay trở đi, cho dù là nghèo khổ hay giàu sang, cho dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù lúc vui hay buồn, cho dù đến lúc già cả, con đều sẽ thủy chung cùng cậu ấy tương thân tương ái, gắn bó làm bạn, cùng chung hoạn nạn, một đời một kiếp, không chia không rời, con có đồng ý không?”

Tạ Nhiễm gật gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào “Con đồng ý.”

Hai người trao đổi nhẫn, trịnh trọng lại vô cùng thân mật hôn môi.

Thư Dật giật mình hoàn hồn, cùng mọi người vỗ tay mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment