Huệ Nha, Xuyên Sơn và Hiên Hạ đang bước vào khu vực của những loài hoa trong truyền thuyết, đây là khu vực hấp dẫn và kì ảo nhất của bảo tàng Onijih.
Có những loài hoa có thể tỏa ra ánh sáng muôn màu, lại có cả những loài hoa biết phát ra tiếng nhạc mỗi khi có gió thổi qua, hay những loài hoa tự thay đổi hình dáng mỗi khi bị chạm vào.
"Ôi! Họ có thể tạo ra những loài hoa huyền diệu đến thế ư?" - Hiên Hạ xuýt xoa.
"Chúng ta như đang ở trong truyện thần thoại ấy nhỉ." - Xuyên Sơn cũng thán phục.
Huệ Nha thì mở tròn mắt, nàng cứ muốn sờ vào những bông hoa kì lạ kia khiến Xuyên Sơn phải lo kéo nàng lại.
Ba người đang đi qua một cây hoa Trinh tuyết. Những bông hoa trắng muốt nở rộ trên khắp tán cây, loài hoa này có các cánh hoa nhỏ xíu hình tròn xếp thành nhiều lớp trên đài hoa, khi rơi xuống không khác gì những bông tuyết. Mới đó mà mái tóc của ba người đã được phủ trắng những cánh hoa tuyết mịn màng ấy, làm họ có cảm giác như đang chìm trong cái lạnh giá của mùa đông vậy.
Ngay kế đó là một cây Huyết nhiễm ly khổng lồ cao đến cả trăm mét, tán lá đỏ rừng rực vô cùng nổi bật. Huệ Nha bị thu hút ngay lập tức, nàng dừng lại và ngước nhìn lên tán cây, đôi mắt mở to sáng trong như huyền ngọc. Xuyên Sơn liền giải thích cho nàng:
"Đây là Huyết nhiễm ly, theo các truyền thuyết xa xưa thì mỗi khi đêm xuống, loài cây này lại thức giấc và trở thành một quái vật cây rất nguy hiểm."
"Và trái tim Huyết Nhiễm ly thì có một tác dụng vô cùng kì diệu, đó là cải tử hoàn sinh." - Hiên Hạ nói thêm.
"Không biết cây Huyết nhiễm ly này có những khả năng đó không nhỉ? Anh muốn thấy nó biến thành quái vật ra sao." - Xuyên Sơn nói.
"Nhưng tiếc là đến đêm thì bảo tàng lại đóng cửa mất rồi." - Hiên Hạ cười.
Một vài chiếc lá đỏ của cây Huyết nhiễm ly đang là đà bay xuống. Ba người lại tiếp tục hành trình khám phá những loài kì hoa dị thảo khác. Tiếng mưa vẫn ngân lên từ mái vòm kính phía trên cao.
"Chẳng biết bao giờ mới hết mưa nữa?" - Giọng Hiên Hạ thoáng buồn - "Mưa mãi không dứt."
"Ừm, khí hậu trái đất càng ngày càng bất thường." - Xuyên Sơn khẽ nói.
"À Xuyên Sơn." - Hiên Hạ tươi cười nói - "Anh ở lại với đội Minija em vui lắm, thực sự cảm ơn anh!"
Xuyên Sơn mỉm cười:
"Anh nghĩ là mình chẳng thể đá cho đội nào khác ngoài Minija, vì anh chơi bóng chủ yếu dựa vào cảm hứng, có lẽ chỉ khi khoác trên mình màu áo của Minija anh mới phát huy được hết khả năng của mình."
"Vâng, và cả anh Hainiido nữa, em tin hai anh sẽ dẫn dắt đội chúng ta có những bước tiến xa."
"Còn em thì sao, Hiên Hạ?" - Xuyên Sơn nhìn Hiên Hạ - "Em đã xác định được tương lai của mình chưa?"
"Em..." - Hiên Hạ khẽ vuốt tóc - "Em thì..."
Xuyên Sơn nói, giọng anh đầy ấm áp:
"Anh biết là em rất thích vẽ phải không? Anh cũng rất thích những bức vẽ của em đấy. Và anh mong là em hãy chọn cho mình một con đường mà em thực sự muốn đi đến cùng, một con đường mà sau này em sẽ không phải nuối tiếc."
"Vâng." - Hiên Hạ mừng lắm, cô đáp một cách hết sức mạnh mẽ - "Em cũng đã có quyết định của riêng mình rồi."
"Ừ, dù thế nào anh cũng vẫn luôn ủng hộ em."
Bỗng... Xuyên Sơn cảm thấy bàn tay Huệ Nha đang nắm lấy bàn tay mình. Anh quay nhìn sang nàng. Nàng đang đưa cánh tay trái lên và chỉ về một hướng.
" ? " - Xuyên Sơn nhìn theo hướng đó, nơi có một khóm hoa tuyệt đẹp, đẹp hơn hết thảy các loài hoa khác.
"À, hoa kim cương Liatan." - Xuyên Sơn nói với nàng - "Loài hoa mọc lên từ những giọt nước mắt của chim phượng hoàng rơi xuống đất."
Những bông Liatan mang vẻ đẹp hoàn mĩ, mỗi bông gồm 12 cánh hoa trong suốt và lấp lánh. Huệ Nha vẫn chỉ tay vào đó như thể nàng muốn có được chúng.
Xuyên Sơn mỉm cười bảo nàng:
"Anh xin lỗi, hoa ở đây đều thuộc về bảo tàng, chúng ta không thể tùy tiện hái được đâu."
"Đúng đấy, Huệ Nha." - Hiên Hạ cũng nói - "Ở đây người ta cấm hái hoa mà."
Nhưng thấy vẻ mặt thoáng thất vọng của Huệ Nha, Xuyên Sơn lại mủi lòng, anh khẽ nói:
"Hay là chúng ta chỉ hái một bông thôi nhỉ?"
"Không được!" - Hiên Hạ nghiêm nghị nói - "Hái hoa là một hành động rất thiếu ý thức!"
"Anh... chỉ nói đùa thôi mà." - Xuyên Sơn cười.
Ba người lại đi tiếp, những loài hoa mới lạ vẫn còn rất nhiều ở phía trước.
...
Qua hết khu vực của các loài hoa trong truyền thuyết, họ lại bước vào một khu vực hoa mới. Nhân lúc Hiên Hạ đang tập trung ngắm nhìn một chùm hoa leo sặc sỡ, Xuyên Sơn liền quay sang Huệ Nha và khẽ đặt vào lòng bàn tay nàng một thứ. Đó chính là... một bông hoa kim cương Liatan.
Thì ra hồi nãy Xuyên Sơn đã bí mật hái trộm một bông Liatan mà không một ai thấy được, kể cả các camera giám sát.
"Em cất vào trong áo đi nhé, đừng để Hiên Hạ biết." - Xuyên Sơn thì thầm.
Cầm bông Liatan lấp lánh trong tay, ánh mắt Huệ Nha như long lanh hơn.
Và lần đầu tiên...
Trên làn môi nàng dường như đang hiện ra một nụ cười... rất nhẹ.