Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 24

Ừm.

Sung sướng quá.

Nằm trên chiếc giường dễ chịu nhất trên đời, mơ màng và mỉm cười hạnh phúc, để những tia nắng buổi sang chiếu vào mí mắt đang khép của tôi. Duỗi tay qua đầu, tôi nằm thoải mái trên một đống gối khổng lồ. Ôi, tôi thấy hạnh phúc quá, sung sướng quá... Tối qua quả là...

Xem nào, hãy chỉ cần biết là nó...

Ôi, thôi nào. Bạn đâu cần phải biết điều đó. Dù sao, bạn có thể tưởng tượng được đúng không? Dĩ nhiên là bạn có thể.

Tôi mở mắt ra, ngồi dậy với lấy cốc cà phê của dịch vụ phòng. Luke đang tắm, nên chỉ còn mình tôi ngồi đây suy nghĩ. Và tôi không muốn tỏ ra khoe khoang gì – nhưng tôi thực sự thấy hôm nay là một ngày khá quan trọng trong đời.

Không chỉ vì Luke - mặc dù mọi chuyện đều... xem nào, thực ra là rất tuyệt. Trời, anh ấy thực sự biết cách...

Dù sao. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, nó không chỉ vì Luke, có cũng không phải chỉ vì công việc mới của tôi với chương trình Morning Coffee (dù cho cứ mỗi lần tôi nhớ đến nó, tôi lại thấy vui sướng không thể tin nổi).

Không, nó còn nhiều hơn thế. Đó là tôi như trở thành một người mới hoàn toàn. Tôi thấy như là tôi đang bước sang một giai đoạn mới trong cuộc đời - với một cái nhìn khác, và những ưu tiên khác. Khi tôi nhìn lại những suy nghĩ lông bông tôi từng có – xem nào, nó thực sự làm tôi buồn cười. Rebecca mới điềm đạm hơn nhiều. Có trách nhiệm hơn nhiều. Cứ như thể một cặp kính bị phủ màu đã bị hạ xuống – và bỗng nhiên tôi có thể nhìn thấy những gì quan trọng và những gì không trên đời này.

Thậm chí sáng nay, tôi còn nghĩ rằng có thể tham gia vào chính trị hay gì đó. Tối qua Luke và tôi đã tranh luận một ít về chính trị. Và phải thừa nhận rằng, tôi có rất nhiều quan điểm thú vị. Tôi có thể là một thành viên trẻ tuổi, thông minh của nghị viện, và được phỏng vấn về những vấn đề quan trọng trên truyền hình. Tôi có thể chuyên về sức khoẻ, hay giáo dục, hoặc gì đó tương tự. Có thể là ngoại giao.

Tôi với lấy chiếc điều khiển một cách thoải mái và bật tivi lên, nghĩ là tôi có thể xem thời sự. Tôi ấn vài kênh, cố tìm BBC1, nhưng tivi như bị mắc ở mấy kên truyền hình cáp vớ vẩn. Cuối cùng tôi chịu thua, đành xem kênh QTV gì đó, và dựa lưng vào gối.

Thực sự thì, tôi vừa nghĩ, vừa nhấp một ngụm cà phê, tôi là một người khá nghiêm túc. Đó có lẽ là lý do vì sao Luke và tôi lại hợp nhau.

Ừm, Luke. Ừm, đó là một ý kiến hay đấy. Tôi đang tự hỏi anh đâu rồi.

Tôi ngồi trên giường, đang nghĩ đến việc vào phòng tắm làm anh ấy ngạc nhiên, thì giọng một người phụ nữ trên truyền hình làm tôi chú ý.

“...đang cung cấp những cặp kính râm chính hãng NK Malone gọng đồi mồi, đen, và trắng, với logo NMK được mạ vàng sáng bóng rất đặc trưng.”

Thật hấp dẫn, tôi nghĩ vẩn vơ. Kính râm NK Malone. Tôi luôn muốn sở hữu một cặp kính của hãng đó.

“Mua cả ba cặp...” người phụ nữ nói “... và chỉ cần trả không phải 400 bảng, không phải 300 bảng. Mà là 200 bảng! Quả là một khoản tiết kiệm tới 40% so với giá bán lẻ đưa ra.”’

Tôi dán chặt mắt vào màn hình.

Nhưng điều này là không thể. Không thể nào. Bạn có biết những cặp kính của NK Malone thường có giá bao nhiêu không? Ít nhất là 140 bảng. Một cặp! Thế có nghĩa là bạn đang tiết kiệm được...

“Không cần phải gửi tiền ngay,” người phụ nữ nói. “Đơn giản chỉ cần gọi tới số sau...”

Tôi phấn khích quờ quạng quyển sổ trên bàn ngủ và nguệch ngoạc ghi lại số điện thoại. Đây quả là một giấc mơ thành hiện thực. Kính râm hiệu NK Malone. Tôi hoàn toàn không thể tin nổi. Và ba cặp! Tôi sẽ không bao giờ phải mua kính râm nữa. Mọi người sẽ gọi tôi là Cô Gái Đeo NK Malone. (Còn những cặp kính hiệu Armani tôi mua năm ngoái bây giờ đều thành vứt đi. Lỗi thời sạch.) Ôi, đây đúng là một khoản đáng đầu tư. Tôi giơ tay với điện thoại và quay số.

Nhưng rồi tôi dừng lại.

Khoan đã. Rebecca mới phải tự chủ hơn thế này. Rebecca mới thậm chí còn không quan tâm đến thời trang nữa.

Tôi từ từ đặt điện thoại xuống. Tôi với điều khiển và chuyển sang kênh khác. Một chương trình về thế giới động vật. Đúng, thế thì đúng hơn. TV quay cận cảnh một con ếch xanh bé xíu cùng một giọng thuyết minh nghiêm túc nói về tác động của hạn hán lên hệ sinh thái. Tôi bật to tiếng lên và ngồi lại, tự hài lòng với bản thân. Điều này giống tôi hơn. Tôi sẽ không thèm nghĩ đến những cặp kính râm đó nữa đâu. Tôi sẽ nghiên cứu con ếch nhỏ nhắn này cùng hệ sinh thái, và sự ấm lên của trái đất. Có khi Luke và tôi sẽ nói chuyện về những vấn đề quan trọng, suốt bữa sáng.

NK Malone.

Dừng lại. Dừng lại ngay. Xem con ếch đi, và cả cái con bọ màu đỏ tí xíu đó...

Tôi đã muốn có được những chiếc kính NK Malone lâu lắm rồi. Và 200 bảng quả là một giá hời cho ba cặp.

Tôi có thể tặng đi một cặp.

Và tôi xứng đáng có được một phần thưởng nhỏ, đúng không? Sau tất cả những gì tôi đã trải qua? Chỉ nốt một món đồ đắt tiền nho nhỏ nữa thôi và thế là hết. Tôi hứa.

Vồ lấy điện thoại, tôi quay số. Tôi nói tên và địa chỉ, thực lòng cám ơn người phụ nữ rối rít, rồi đặt ống nghe xuống, gương mặt tôi nở một nụ cười mãn nguyện. Ngày hôm nay quả là đang trở nên thật tuyệt vời. Và mới chỉ có chin giờ!

Tôi tắt chương trình thế giới động vật, rúc lại vào trong chăn, và nhắm mắt lại. Có khi Luke và tôi sẽ dành trọn cả ngày ở đây, trong căn phòng đáng yêu này. Có khi chúng tôi sẽ gọi sò huyết và sâm panh lên. (Thực ra tôi hy vọng và không, vì tôi ghét sò huyết.) Có khi chúng tôi sẽ...

Chín giờ, một giọng nói nhỏ trong tôi chen ngang. Tôi cau mày một lúc, lắc đầu, rồi trở người để thoát khỏi nó. Nhưng nó vẫn ở đó, thôi thúc, khó chịu trong đầu tôi.

Chín giờ. Chín...

Và đột nhiên tôi ngồi bật dậy trên giường, mắt mở to hoảng hốt. Ôi Chúa ơi.

Chín rưỡi.

Derek Smeath.

Tôi đã hứa là sẽ đến đó. Tôi đã hứa. Và bây giờ tôi ở đây, còn có nửa tiếng đồng hồ để đi, cả quãng đường từ Ritz. Ôi Chúa ơi. Tôi phải làm gì đây?

Tôi tắt tivi, vò đầu bứt tai, cố nghĩ thật bình tĩnh và tỉnh táo. Được rồi, nếu đi ngay, tôi có thể làm được. Nếu tôi mặc quần áo càng nhanh càng tốt, và chạy xuống cầu thang, nhảy vào một chiếc taxi – tôi rất có thể sẽ làm được. Fulham cách đây không xa lắm. Có lẽ tôi sẽ trễ 15 phút, đúng không? Chúng tôi vẫn có thể hẹn gặp được. Cuộc hẹn vẫn có thể diễn ra.

Theo lý thuyết, nó vẫn có thể diễn ra.

“Chào,” Luke nói, ló đầu ra khỏi phòng tắm. ANh đang quấn một chiếc khăn tắm quanh người, vài giọt nước long lanh trên vai. Tôi chưa từng để ý vai anh tối qua. Tôi nghĩ, và nhìn vào chúng. Chúa ơi, chúng thật gợi cảm. Nhìn chung, anh ấy thực sự là...

“Rebecca, mọi chuyện ổn chứ?”

“Ồ,” tôi nói, nhỏ nhẹ. “Vâng, mọi thứ thật tuyệt. Rất đáng yêu! Ôi, và đoán thử xem? Em vừa mới mua một thứ đẹp tuyệt...”

Và rồi, vì lý do nào đó tôi ngừng lại.

Tôi không rõ vì sao.

“Chỉ là... ăn sáng thôi nào,” thay vì đó tôi nói và chỉ về khay thức ăn người phục vụ phòng bê lên. “Ngon tuyệt.”

Một cái nhìn khó hiểu thoáng qua mặt Luke và anh lại biến mất vào nhà tắm. Được rồi, nhanh, tôi tự nhủ. Tôi đang định làm gì? Có phải tôi đang định mặc quần áo và đi? Có phải tôi sẽ đi đến cuộc gặp?

Tay tôi đã với chiếc túi như thể nó có linh hồn vậy; tôi lôi ra một tấm danh thiếp và quay số.

Vì, ý tôi là, chúng tôi không nhất thiết phải gặp, đúng không? Tôi sẽ gửi cho ông ấy một tờ séc thật lớn.

Và, dù sao đi chăng nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể trả được đúng hạn.

Và, có khi ông ta cũng chẳng thèm bận tâm. Có lẽ sẽ còn một đống thứ ông ta thích làm hơn ấy chứ.

“Xin chào?” tôi nói vào điện thoại, thấy thật dễ chịu khi Luke xuất hiện đằng sau tôi và bắt đầu rúc vào tai tôi. “Xin chào, vâng, tôi... tôi muốn để lại lời nhắn cho ông Smeath.”

Công ty trách nhiệm hữu hạn Khung Đẹp

Ngôi nhà hạnh phúc cho mỗi gia đình

230A ĐƯỜNG BURNSIDE LEEDS L6 4ST

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 7 tháng 4 năm 2000

Cô Rebecca thân mến,

Tôi viết thư để thông báo đã nhận được 136 chiếc Khung Đẹp (kiểu “Sherborne” – xanh da trời). Cảm ơn cô rất nhiều vì công trình đẹp đẽ này. Chúng tôi gửi kèm theo đây một tấm séc £272, cùng với mẫu đăng ký gia công khung ảnh tiếp theo cho cô.

Quản lý chất lượng của chúng tôi, bà Sandra Rowbotham yêu cầu tôi gửi lời tới cô rằng bà vô cùng ngạc nhiên với chất lượng công việc ngay từ lần đầu của cô. Người mới tập việc hiếm khi đạt được tiêu chuẩn Cam Kết Chất lượng Khung Đẹp - điều đó chứng tỏ cô có khả năng làm khung ảnh bẩm sinh.

Do vậy, tôi muốn mời cô đến trình bày kỳ thuật của cô tại hội thảo Người làm Khung Ảnh của chúng tôi, tổ chức tại Wilmslow ngày 21 tháng 6 tới. Đây là dịp để tất cả các thành viên làm việc tại nhà của công ty Khung Đẹp gặp gỡ, chuyện trò, và trao đổi kinh nghiệm làm khung. Tôi chắc rằng, đây sẽ là một dịp hết sức thú vị!

CHúng tôi rất mong nhận được tin của cô.

Malcolm Headley

Giám đốc Sản xuất

T.B: Có phải cô chính là Rebecca Bloomwood, chuyên gia trong chương trình Morning Coffee không?

.NGÂN HÀNG ENDWICH.

CHI NHÁNH FULHAM

Số 3 đường Fulham

London SW6 9JH

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 10 tháng 4 năm 2000

Cô Bloomwood thân mến,

Cảm ơn cô vì khoản tiền £1.000 vửa gửi.

Bởi vì tài khoản của cô hiện nay đang ở tình trạng khá tốt, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hoãn cuộc gặp mặt lại.

Dù sao, hãy tin rằng tôi sẽ tiếp tục để mắt đến tình hình của cô và sẽ liên hệ, nếu vấn đề thay đổi.

Chúc mọi điều tốt đẹp.

Trân trọng,

Derek Smeath

Giám đốc

T.B.: Tôi rất đón chờ sự thể hiện tiếp theo của cô trên Morning Coffee
Bình Luận (0)
Comment