Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Lúc ta xoay người lại, thấy hắn trừng mắt nhìn ta, ta đành cười cười bước đến dìu hắn. Ăn no như vậy nằm nhiều sẽ không tốt. Ta đành lấy thân mình làm tấm đệm mềm mại cho hắn lót, để hắn dựa vào ta. Hắn như hờn dỗi hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ta.
Ta cảm thấy rất buồn cười, ăn no rồi bị như vậy cũng không phải là chuyện gì mất mặt, nhưng nhìn bộ dạng khăng khăng của hắn cứ như ta nợ hắn thứ gì.
Cao sơn tra được đưa tới, ta đút cho hắn một ít nhưng hắn lại quay mặt đi, cắn răng nói: “Trẫm ghét những thứ chua.”
Tính tình như này thực giống hệt đứa trẻ hay làm nũng.
Ta có chút sửng sốt, không nghĩ tới hắn như thế mà tính tình lại trẻ con thế này. Ta lấy một miếng cao sơn tra bỏ vào miệng, hắn hầm hừ một tiếng nói: “Nàng đang yên đang lành tự dưng ăn làm gì?”
Ta cười thầm nhưng rất nghiêm túc nói: “Hoàng thượng không thích ăn thứ này nhưng thần thiếp lại thích. Nếu Hoàng thượng không chịu ăn, chỉ sợ cả đêm sẽ rất khó chịu đó.” Ta quan sát hắn một cách cẩn thận, biết rõ cảm giác này rất khó chịu, chỉ là hắn muốn tỏ vẻ giận dỗi ta mà thôi.
Ta lại lấy một miếng nữa, tính đưa lên miệng ăn tiếp thì hắn đã giành lấy nhét vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ trẫm khỏe lại rồi từ từ trừng trị nàng.” Hắn vừa nói vừa nhai, chân mày nhăn tít lại, bộ dạng giống như thứ đó rất khó ăn.
Những lời này chẳng khác nào tố cáo là ta ép hắn ăn nhiều bánh vừng đến vậy?
Thật oan uổng cho ta mà.
Ăn được hai miếng, hắn sống chết cũng không chịu ăn nữa.
Ta cũng không khuyên hắn, để mặc hắn dựa vào chiếc đệm mềm nghỉ ngơi.
Ta cũng cảm thấy hơi mệt, che miệng ngáp mấy cái rồi nằm ghé vào bên cạnh hắn mơ màng ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy hắn gọi ta, còn dùng khuỷu tay huých ta nữa.
Ta mở mắt ra lập tức nhìn thấy hắn trừng mắt với ta, nghiến răng thốt ra mấy chữ: “Đỡ trẫm đứng lên.”
Ta nhận thấy nét mặt của hắn đã tốt hơn nhiều nhưng giọng điệu nói với ta thì khá nặng nề. Lòng ta chợt chùng xuống nhưng nét mặt vẫn bình thản cố gắng che giấu. Ta đứng lên đỡ hắn dậy, còn hắn vẫn như trước tựa hẳn người vào ta.
Thật là nặng, nhất là bây giờ hắn còn đang no.
“Hoàng thượng, người có thể…”
“Không thể.” Hắn vẫn như cũ cắt ngang lời ta: “Nàng làm trẫm khó chịu nên nàng phải chịu trách nhiệm.”
Quả nhiên, hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu ta.
Thế nhưng, vì sao ta không thấy tức giận chứ?
Đỡ hắn đi qua đi lại mấy lần rồi lại rót nước trà đút cho hắn uống. Kéo dài đến tận nửa đêm, hắn mới nói đã thấy tốt hơn một chút, nhưng lại nói không muốn ngủ.
Ta dìu hắn lên giường ngồi, nói: “Sáng mai còn phải thượng triều, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Thật ra là ta cảm thấy mệt mỏi, lại không thể nói rõ ra, nếu hắn biết thì cũng không thương tiếc gì ta.
Nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Hắn nhìn nhìn ta, kéo ta cùng tựa vào tấm đệm mềm mại, ôm lấy ta, nhẹ giọng nói: “Hôm đó, nàng muốn nói gì với trẫm?”
Bỗng nhiên lại nói một câu chẳng có đầu có đuôi như thế, khiến ta ngơ ngác.
Hắn lại bổ sung thêm: “Cái lần trẫm và Diêu thục nghi ở Ngự hoa viên đó.”
Chuyện này hắn nhắc lại, ta mới nhớ ra. Trí nhớ của hắn thật tốt, lần đó nhìn thấy dáng vẻ ta có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, không ngờ đến giờ hắn vẫn nhớ rõ như vậy.
“Nàng muốn nói gì?” Hắn lại hỏi.
Ta nhìn hắn, lại thấy hắn khép hờ hai mắt, mới vừa rồi còn nói không muốn ngủ nữa chứ. Ta không kìm được khẽ cười cười, sau đó mới nghiêm túc mở miệng: “Tiên sinh của thần thiếp mắc bệnh ho khan, rất khó chữa trị, thần thiếp muốn xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thái y ra ngoài chữa bệnh cho tiên sinh.”
Ta không hề nghĩ rằng hắn đột nhiên mở hai mắt ra, đôi đồng tử đen như mực chợt lóe sáng, một lát sau hắn mới lên tiếng: “Trẫm không thích vị tiên sinh kia của nàng.”
“Hoàng thượng…” Con người này thật nhỏ mọn, thái độ của hắn như vậy chỉ vì chuyện lần trước ta nói Tô Mộ Hàn bảo tên ta rất hay sao?
Xem ra trí nhớ của hắn quá tốt cũng không phải là chuyện hay.