Edit: Ong MD
Beta: Kim NC
Bữa tiệc tối kết thúc, mọi người sôi nổi trở về.
Bao nhiêu người thất vọng như đánh mất thứ gì đó.
Cuối cùng hắn nắm Thiên Lục tay, kéo nàng ta lên Ngự giá.
Ta hít một hơi thật sâu, kéo chặt y phục đi ra ngoài, cố gắng hết sức giữ sự bình thản, không để cho bản thân hiện ra một chút chật vật.
Diêu chiêu nghi cũng đi ra, nàng nhìn cười: “Nương nương, thực sự không muốn phải không?”
Đương nhiên là không muốn.
Ta không nói lời nào, nhìn thấy Thư quý tần đi qua, ghé bên tai Diêu chiêu nghi nói nhỏ mấy câu, nàng ta gật đầu, lại nói: “Thần thiếp đưa Thái hậu về tẩm cung trước một chút, nương nương người bảo trọng.” Dứt lời nhìn ta cười nhạt, xoay người bước đi.
Thư quý tần cũng cúi người hành lễ với ta rồi theo nàng rời đi.
Khẽ thở dài một tiếng, ta đi ra Hi Ninh cung.
Phương Hàm và Vãn Lương thấy ta đi ra, vội bước lên. Vãn Lương run rẩy mở áo choàng, cẩn thận khoác thêm cho ta, ân cần hỏi: “Nương nương người có cảm thấy lạnh không?”
Ta lắc đầu, cho dù lạnh thì có chỗ nào lạnh hơn so với trong tim đâu?
Phương Hàm bước qua đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương không cần giữ lại trong lòng đâu, người thông minh như nương nương, nên sớm nghĩ đến. Lục mỹ nhân lòng dạ thâm sâu, xem như hôm nay đã làm cho mọi người kinh ngạc. Ngày sau nàng cũng không còn những ngày yên ổn, phải cẩn thận đề phòng khắp nơi.”
Các nàng nhất định đã nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm và Thiên Lục đi cùng với nhau, mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng thông minh như Phương Hàm, chắc chắn cũng biết được bảy tám phần.
Chần chờ một lát, ta nhẹ giọng nói: “Trở về thôi.”
Thực ra Thiên Lục được sủng ái hay không, ta cũng không sợ. Điều duy nhất khiến ta đau khổ, là nghe thấy từ trong miệng hắn gọi người con gái tên Phất Hi kia. Cầm túi gấm trong tay áo, nếu Thiên Lục đã chủ động ra tay, vậy đừng trách ta không khách khí!
Loan kiệu đi được một đoạn, ta kêu dừng lại.
Hạ loan kiệu xuống, Vãn Lương vội vã hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”
Ta đau lòng không nói nên lời, nhớ tới khuôn mặt của hắn, làm thế nào cũng không thể buông tay được. Mà thôi, mà thôi đi, ta nên vừa đi vừa hít hở không khí lành lạnh buổi tối, để cho mình tỉnh táo lại.
Đế vương yêu, một lời yêu có là gì đâu?
“Nương nương có tâm sự sao?” Phương Hàm đi bên người ta nhẹ giọng hỏi.
Hít sâu một hơi, ngoái đầu nhìn nàng, ta cố gắng cười hỏi: “Cô cô có nghe nói đến Phất Hi chưa?”
“Phất Hi?” Phương Hàm nhỏ giọng nhắc lại, khuôn mặt hiện lên nét nghi ngờ, trầm ngâm một lát, đành lắc đầu, “Nô tì vẫn chưa từng nghe nói qua, vì sao đang yên lành nương nương lại nói đến chuyện này?”
Ta hơi thất vọng, lại lắc đầu, mở miệng nói: “Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
Nghe vậy, Phương Hàm cũng không nói gì nữa.
Ba người yên lặng đi một đoạn, chợt nhìn xuyên qua qua bóng đêm mông lung, dường như ta nhìn thấy phía trước có hai bóng người. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, hẳn là mấy phi tần đi ra từ Hi Ninh cung tối nay.
Chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe thấy một trong hai người đi phía trước nói gì đó, khoảng cách hơi xa nên hầu như không nghe rõ, nhưng ta mơ hồ nghe thấy cung nữ kia nói “Làm sao dám học nàng”. Trong lòng chợt chấn động, chẳng biết tại sao, “Nàng” trong miệng cung nữ kia làm cho ta nghĩ ngay tới Phất Hi.
Phất Hi như dấu vết khắc sâu trong lòng hắn, mà hắn đối với ta cũng như vậy.
Chỉ có quan tâm, mới hiểu được chính mình đang muốn được giải thích rõ điều gì.
“Đứng lại.” Ta bỗng nhiên mở miệng.
Phương Hàm và Vãn Lương hơi kinh hãi, nhìn theo ánh mắt của ta về phía trước.
Bước chân của hai người phía trước chợt khựng lại, họ xoay người nhìn thấy ta, sợ hãi hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!”
“Nô tì tham kiến Đàn phi nương nương!”
Nhìn kỹ lại hóa ra là Ngọc Dung Hoa.