Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN
Hôm nay mặt trời thật rực rỡ, nhưng chỉ tiếc ở bên ngoài lại không hề ấm áp. Gió thổi tới từng cơn lạnh đến thấu xương. Thái hậu thực sự muốn đập tan nhuệ khí của nàng ta mà, cho nên mới phạt quỳ ở bên ngoài.
Trong phòng còn lại một số tần phi không được ân sủng cũng thương cảm cho Thiên Lục, nhưng phần lớn vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chúng ta ở bên trong nhỏ giọng nói nói cười cười, một mình nàng ta quỳ ở bên ngoài. Khuôn mặt cúi thấp, ta không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thái hậu trở về, chợt thấy cung nữ hầu cận Thái hậu bước vào, cúi thấp đầu nói: “Các vị nương nương, tiểu chủ, một lát nữa Thái hậu sẽ xuất cung đi chùa Phúc Nghiêm Thiện cầu phúc, sẽ không tới nữa.” Cung nữ kia cúi xuống, xoay sang Diêu chiêu nghi nói, “Nương nương, Thái hậu lệnh cho người đi cùng Thái hậu.”
“Ừ.” Diêu chiêu nghi thong dong đứng lên, theo cung nữ bước ra ngoài. Trên mặt của nàng ta nở nụ cười bất bại tươi rói như hoa nở, ngay cả lưng cũng thẳng lên mấy phần. Thử hỏi có phi tần nào được lòng Thái hậu như vậy? Cho dù nàng ta không phải nữ tử Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng ở trong hậu cung vẫn có thể giữ vị trí bất phàm như trước, không hề thấp kém.
Trên mặt các tần phi hiện rõ thần sắc yêu thích và ngưỡng mộ không hề giấu diếm.
Ta chợt nhớ ra hôm nay là mùng một, là bắt đầu một năm mới, Thái hậu tin phật, chắc chắn sẽ đi chùa cầu phúc cho hoàng gia.
Ta thẫn thờ đứng lên, có lẽ, trong mơ hồ ta cũng có chút hâm mộ Diêu chiêu nghi. Vì nàng ta có thể xuất cung ra ngoài. Đi cùng ai cũng không quan trọng.
Ta bỗng nhiên rất muốn đến ngôi chùa Tô Mộ Hàn đã ở, mặc dù y không còn ở đó nữa, nhưng còn có thể nhìn thấy những đồ vật thuộc về y.
Cảm giác này nhẹ thoáng qua, là nhớ mong.
Nhưng ta thân là phi tần chốn hậu cung, không có cơ hội ra ngoài.
Cho dù Hoàng thượng ân chuẩn, ta cũng không thể đi đến những nơi cũ nát chật hẹp như vậy được.
Bước chân thong thả ra ngoài cửa, những giọng nói phía sau cuốn theo vào trong gió. Ta mới phát hiện ra ở bên ngoài gió lạnh hơn so với ta tưởng, thực sự rất lạnh. Cho dù lúc mới đến cũng lạnh, nhưng bây giờ, tâm trạng không giống lúc nãy. Hiện tại ta cảm thấy càng ngày càng lạnh hơn.
Lạnh lùng nhìn về phía Thiên Lục đang quỳ trên mặt đất, thấy bàn tay nàng ta để trên đầu gối đã tím ngắt lên. Xem ra trời thật sự quá lạnh.
Ta khẽ nhíu mày, hôm nay gió lớn, cho dù nàng ta không nghĩ ra Thái hậu sẽ phạt nàng ta quỳ ở bên ngoài, nhưng cũng không đến mức chỉ mặc xiêm y mỏng manh như vậy chứ. Trên người của nàng ta thậm chí còn không khoác áo choàng dày.
Bàn tay khẽ siết chặt chiếc khăn tay.
Khổ nhục kế.
Thừa dịp Hoàng thượng đang ân sủng, nàng ta muốn rèn sắt khi còn nóng (*).
*Tranh thủ thời cơ, tranh thủ cơ hội
Bỗng nhiên ta quay đầu lại, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng xinh đẹp nhìn Thư quý tần, trong lòng lại nghĩ tới việc Thái hậu và Diêu chiêu nghi xuất cung, từ từ thông suốt hết mọi chuyện. Thiên Lục nàng ta thực sự là một cơ hội cũng không hề bỏ qua.
Mới qua đêm giao thừa, nàng ta đã bắt đầu ra tay.
Trong lòng chợt cười lạnh, nàng ta đơn giản chỉ muốn bảo vệ Thiên Phi. Quả thật là tỷ muội tình thâm. Vì Thiên Phi, nàng ta cam nguyện mạo hiểm thân mình như vậy.
Biết chuyện của Phất Hi, như vậy nhất định nàng ta cũng biết quan hệ giữa Hoàng thượng và Thái hậu. Bọn họ chỉ vì Phất Hi mà trong lòng tồn tại khúc mắc.
Vì thế, nàng ta không sợ Thái hậu không thích nàng ta. Chỉ vì ngay từ đầu nàng ta đã không nghĩ tới việc lấy lòng Thái hậu. Nàng ta biết rõ, không thể thay thế được vị trí của Diêu chiêu nghi ở trong lòng Thái hậu.
Gió lạnh thấu xương từng trận thổi đến, đập vào hai gò má của ta, sinh ra cảm giác đau nhè nhẹ, nhưng lại cảm giác ấy lại thẩm thấu đến tận xương.
Nàng ta bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã sớm bị gió đông lạnh lẽo làm cho xanh tím lên, ngay cả cánh môi cũng run rẩy. Nàng ta cũng là thiên kim tiểu thư yếu đuối mà, thời tiết như vậy làm sao có thể chịu nổi?
Nhìn thấy ta đứng trước mặt mình, trong con ngươi của nàng ta rõ ràng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lập tức nhẫn nhịn thu hồi lại.
Nàng ta sợ ta.
Đúng vậy, ngày xưa nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu mỹ nhân nhỏ bé không được chú ý, nàng ta có thể không xem ta ra gì. Nhưng cho tới bây giờ, nàng ta đã lựa chọn tranh đấu, nên bắt đầu cảm thấy sợ ta, cũng phải thôi.
Ta cười thầm trong lòng, lặng yên bước lên, cởi áo khoác lông cừu trên người mình ra, run rẩy đắp lên người Thiên Lục.
“Nương nương!” Giọng nói của nàng ta không chỉ run rẩy mà trong đáy mắt hoang mang còn mang theo cả sự phẫn nộ.
Ta cười nhạt nói: “Ngươi như vậy làm sao bản cung có thể nhẫn tâm đứng nhìn?”
Thiên Lục à, không nên diễn trò trước mặt ta như vậy. Khổ nhục kế sao, Tang Tử ta có thể diễn tốt hơn ngươi nhiều.
Phía sau mọi người bỗng nhiên đứng dậy, nhất định là các nàng kinh ngạc đến cực điểm …
Thoáng quay mặt đi, ta thấy Thư quý tần vẫn giữ nguyên bàn tay ở mép bàn, chỉ có các ngón tay trở nên trắng bệch, xem ra nàng ta cũng hùa theo Diêu chiêu nghi, vui sướng khi thấy người gặp họa. Nàng ta cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.