Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 148

Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN

“Nương nương…” Vãn Lương nhìn ta nghi ngờ, bỗng nhiên cũng cười rộ lên: “Nương nương sao lại vui vẻ thế? Chẳng lẽ có việc tốt gì sao? Hay là nói ra cho nô tì vui cùng với.”

Ta không khỏi giật mình, trông ta thực sự rất vui vẻ sao?

Vãn Lương cầm cây trâm được kết những chiếc tua như tơ cài vào tóc ta, giúp ta chỉnh lại ngay ngắn, rồi mới đỡ ta dứng dậy.

Ta mở miệng nói: “Lát nữa bảo Triêu Thần chuẩn bị một ấm trà mang tới Ngự thư phòng.” Hắn nửa đêm không ngủ, đến giờ cũng không biết mệt sao?

Vãn Lương hơi sững người, mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, bên cạnh Hoàng thượng đã có Lý công công chuẩn bị trà…” Nói được một nửa, nàng ý thức được mình nhiều lời, vội im miệng, quỳ xuống nói: “Nương nương thứ lỗi, nô tì lỡ lời.”

Ta khẽ cười: “Đứng dậy đi.”

Ta tất nhiên biết hắn không thiếu trà. Chỉ là ta muốn pha cho hắn một ấm trà mà thôi. Chẳng qua chỉ đơn giản như vậy.

Ra khỏi cửa phòng, liền thấy Phương Hàm bước đến gần, đỡ lấy ta nói: “Nô tì đã bảo cung nhân bày đồ ăn sáng ở ngoài đình rồi, nương nương dù đang bệnh, nhưng ở mãi trong nhà sẽ buồn chán, nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Ta gật đầu, cùng nàng đi ra ngoài. Nàng lại hỏi ta có khỏe hơn chút nào chưa, thật ra ta đã khỏe hơn nhiều rồi.

Ăn xong xuôi vài thứ, một lát sau, Triêu Thần bưng chén thuốc tới, khi ta đang định uống, lại nhìn thấy Tường Hòa vội vàng chạy đến, nói với ta: “Nương nương, Vinh phi nương nương tới!”

Thiên Phi? Mới sáng sớm nàng ta tới đây làm gì?

“Mời vào.” Bỏ chén thuốc trên tay xuống, ta thấp giọng nói.

Phương Hàm bước tới đứng phía sau ta, Triêu Thần cũng lùi lại sau lưng ta.

Chỉ trong chốc lát, đã nhìn thấy Nhuận Vũ cẩn thận đỡ tay Thiên Phi bước vào, áo lông chồn trên người nàng ta dày đến mức chỉ có thể nhìn thấy mặt nàng ta mà thôi.

“Nô tì thỉnh an Vinh phi nương nương.” Phương Hàm và Triêu Thần ở phía sau ta đồng loạt hành lễ với nàng ta.

“Đàn phi nương nương cát tường.” Nhuận Vũ cũng cúi người chào ta.

Ta không nhìn nàng, đột nhiên cúi người xuống ho khan liên tục.

“Nương nương!” Triêu Thần hoảng sợ, vội cúi người xem ta thế nào, đồng thời vỗ vỗ lưng ta: “Nương nương người sao rồi ạ?”

“Người đâu tới đây, thuốc lạnh rồi, đi đổi một chén khác đến đây.” Phương Hàm phân phó người, rồi tiến lên đỡ lấy ta.

Ta giả vờ ho khan, Thiên Phi đến đây chẳng phải là muốn xem ta bệnh có nặng hay không, sau đó được dịp chế nhạo ta hay sao?

Quả nhiên, nàng ta cười, tiến lên rồi ngồi xuống, vờ cau mày nói: “A, Đàn phi đã bệnh nặng như vậy sao còn ngồi ở bên ngoài thế này? Nhìn thấy ngươi thật khiến người khác đau lòng. Tích quý nhân mặc dù cũng bị bệnh, nhưng lại có Hoàng thượng ở cạnh một đêm. Làm tỷ tỷ như bản cung đáng lẽ nên sớm đến thăm ngươi mới phải.”

Ta khẽ cười một tiếng nói: “Khụ, bản cung bệnh nặng như vậy, Vinh phi sao còn dám tới đây? Không sợ bản cung lây bệnh cho ngươi sao?”

Nàng ta vẫn cười, đắc ý mở miệng: “Ngươi vì Tích quý nhân nên mới bị bệnh. Chẳng lẽ bản cung không nên đến thăm sao?”

Ta nhíu mày: “Vậy Vinh phi tới là muốn cảm ơn bản cung ư?”

“Tất nhiên muốn cảm ơn ngươi.” Nàng ta bỗng nhiên đứng dậy, lại nói: “Còn một chuyện nữa, bản cung tới là nói cho ngươi biết, đêm nay Hoàng thượng sẽ ở lại Trữ Lương cung, e rằng không thể đến Cảnh Thái cung đâu.”

Ta giật mình, còn tưởng rằng nàng ta sẽ nói đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm đi Khánh Vinh cung của nàng, không nghĩ đến…

Ta thấy tim khẽ quặn thắt, lúc này hắn còn có thể đến Trữ Lương cung sao?

“Nương nương.” Phương Hàm ghé vào bên tai ta, nhỏ giọng nói: “Lúc Thái Hậu xuất cung đi cầu phúc bị trượt chân, Diêu chiêu nghi vì cứu Thái hậu nên trượt ngã bị thương.” Sắc mặt của nàng hơi khó coi, xem ra là vì vẫn chưa kịp nói ta biết.

Vốn dĩ ta còn nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm sau khi giam lỏng Thư quý tần, hắn sẽ làm sao để phạt nốt Diêu chiêu nghi đây?

A, Diêu chiêu nghi, ta quả thật đã quá xem thường nàng!
Bình Luận (0)
Comment