Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Ta khẽ lắc đầu, tâm tư của hắn, tới bây giờ ta cũng không hiểu được.
Một mình bước trên hàng hiên dài của Hi Ninh cung, bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người đang đi đến, ta mới quay đầu lại, lập tức thấy hắn đi lướt qua ta rất vội vàng.
Hắn bước đi thật nhanh, bàn chân như lướt trên gió.
Ta cười nhẹ một tiếng, rời khỏi Hi Ninh cung.
Hắn đã đi xa, không ngồi trên long xa, ta thấy Lý công công vội vàng chạy theo sau hắn.
Hắn đang tức giận, chỉ có lúc tức giận hắn mới biểu hiện như vậy.
Nhưng ta không biết, vì sao hắn lại tức giận.
Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta đi ra, liền bước lên phía trước đỡ ta, Triêu Thần nhỏ giọng nói: “Nương nương, Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Triêu Thần!” Vãn Lương quát khẽ một tiếng, có lẽ nàng nhớ lại lần đó hắn từ sau động bước ra cũng mang sắc mặt xanh mét như thế.
Ta không nói gì, chỉ theo hai cung nữ bước lên loan kiệu.
Tựa vào chiếc đệm mềm mại, ta bỗng nhiên nghĩ trên đời này, ai có thể hiểu được tâm tư của hắn đây?
Nếu có thật khiến ta ngưỡng mộ.
Bất ngờ, ta lại nghĩ tới Phất Hi.
Người con gái xinh đẹp đã chết từ nhiều năm trước đây, nàng ta có từng thấu hiểu tâm tư của hắn không?
Nghĩ ngợi rồi lại cảm thấy buồn cười, tội gì ta phải đặt giả thiết với một người đã chết chứ.
Sau đó lại từ từ ngẫm nghĩ, xem xét khắp toàn bộ hậu cung.
Trong số các phi tần đông đảo, rốt cuộc ai mới thực sự là người được hắn sủng ái?
Diêu phi chẳng qua là dựa vào sự thương yêu của Thái hậu, còn có binh quyền của cha và anh trai nàng ta hậu thuẫn. Thiên Phi dựa vào long thai mới chiếm được chút cảm tình nhỏ nhoi. Còn Thiên Lục là bởi vì phảng phất bóng dáng Phất Hi.
Còn ta thì sao?
Ta có cái gì đây?
Hắn ban cho một chữ “Đàn” này, chỉ sợ là chính ta cũng hiểu sai ý nghĩa của nó rồi.
Ánh mắt hắn nhìn ta bây giờ, chẳng qua là một kẻ có dính dáng đến thế lực đại học sĩ trong nội các mà thôi.
Dù có oán hận Thiên Lục cũng vô ích, vì cuộc sống ở hậu cung, vốn là mỗi bước đi đều làm lòng người chấn động. Bây giờ ta mới thực sự hiểu được lời của Tô Mộ Hàn, có lúc cẩn thận mấy cũng không dùng được và cũng có lúc ngươi sẽ tránh không kịp.
Ta cúi đầu, nhìn mười ngón tay nhỏ nhắn và thon dài của mình.
Tay của nữ tử, nhất là những nữ tử ở hậu cung, không nhuốm máu tươi thì cũng liên quan đến mạng sống của con người.
Cho tới bây giờ ta chưa từng muốn hại tính mạng của ai, ngay cả đứa bé trong bụng Thiên Phi cũng vậy. Ta chỉ là, muốn bảo vệ mạng sống của mình nên không thể nói là thủ đoạn ti tiện và độc ác được.
Trở về Cảnh Thái cung.
Lúc xế chiều, khí trời hơi lạnh. Ta lánh trong phòng, tay ôm lò sưởi. Vãn Lương đang không ngừng thêm than vào lò sưởi đặt trong phòng, làm gian phòng càng thêm ấm áp.
Đến giờ Mùi, Tường Hòa từ bên ngoài trở về nói Hạ Hầu Tử Khâm ngồi một mình trong đình ở Lam hồ hơn hai canh giờ, không ai dám vào khuyên nhủ.
Ta cảm thấy hơi khiếp sợ, hắn không phải là loại người lấy thân thể mình ra làm trò đùa, ta hiểu rất rõ điều này vì những lời ngày ấy hắn nói với ta. Nhưng hôm nay là sao? Vì sao lại như vậy?
Trời lạnh như thế, hắn lại ngồi suốt hai canh giờ ngoài đó, chắc chắn sẽ sinh bệnh.