Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 198

Edit: Phong Lin

Beta:  Như Bình + Kim NC

Không cần dừng kiệu, đi Dao Hoa cung.

A, đây chính là câu đầu tiên hắn nói với ta khi ta trở về.

Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!

“Nương nương…” Triêu Thần nhỏ giọng gọi ta một tiếng.

Ta cắn răng, không phải là hắn muốn đi thăm Dao phi sao? Được rồi, ta cũng muốn đi nhìn một chút cái dáng vẻ hoảng sợ của Dao phi lúc này là thế nào!

Xoay người tiến lên trước, ta lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu, thay Thái hậu sang Dao Hoa cung thăm Dao phi, chi bằng để thần thiếp đi cùng người.”

Lý công công đưa mắt nhìn ta, vẻ mặt y rõ ràng có chút giật mình. Cũng không biết có phải vì ta nhắc đến Thái hậu hay không, y vội vã phất tay bảo kiệu phu chậm lại. Nếu Hoàng thượng nói không dừng kiệu, y là một công công cũng không dám tự ý bảo dừng.

Ta bước nhanh về phía trước, Lý công công chần chờ một lát, sau đó giúp ta vén màn kiệu lên.

Ta cũng không dừng lại, bước thẳng vào trong.

Người ở bên trong rõ ràng giật mình, màn kiệu phía sau hạ xuống rất nhanh, lúc này, bên trong kiệu cũng không sáng lắm. Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn chỉ liếc nhìn ta một cái, nặng nề hừ một tiếng, cắn răng nói: “Mẫu hậu bảo nàng đi thăm Dao phi?”

Ta nhún nhún vai, xem ra, hắn thật sự rất hiểu Thái hậu.

Ta cũng không quan tâm đến hắn, ngồi xuống cạnh hắn, khẽ cười nói: “Thật ra là Hàn vương kính nhờ thần thiếp đi.” 

Ta không ngờ vừa dứt lời, đã thấy hắn vỗ thật mạnh vào chiếc đệm, ngự niện bỗng nghiêng lệch một cái, “Ầm” một tiếng, những người đang nâng kiệu ở bên ngoài không giữ được nữa, cổ kiệu lập tức rơi thẳng xuống đất. 

Ta sợ không ít, theo bản năng giơ tay bám vào mép vách mới không rơi xuống.

Cơn giận thật là lớn.

Ánh sáng xuyên qua tấm mành chiếu vào trong, ta thấy hắn nghiêng người dựa vào đệm, nhưng không nói câu nào.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết…”

Những kẻ bên ngoài đồng loạt “phịch” một tiếng, dốc sức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Ta rất muốn cười, rõ ràng là do hắn ra sức đánh vào ngự niện khiến nó chao đảo nên mới rơi xuống. Đột nhiên ta cảm nhận được, mỗi khi ta ở cùng hắn, những thứ ở xung quanh bọn ta luôn gặp phải tai ương.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý công công vội vã nhào tới, vén mành kiệu lên, gấp gáp nhìn hắn, môi run run hỏi: “Người có sao không Hoàng thượng?” 

Hắn nghiến răng rít ra một chữ: “Cút.”

Lý công công giật mình, lát sau mới len lén liếc nhìn ta một cái. Chắc là y cũng đang suy nghĩ, tiếng “Cút” của hắn rốt cuộc là muốn bảo ta hay là y.

Ta trừng mắt liếc y một cái, mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm bảo ai cút, Lý công công y phải cút trước, cũng không thể bảo ta cút đi trước y được?

Yên lặng nhìn người bên cạnh, hắn nhíu chặt mày, nhưng không hề nhìn ta. Hắn tức giận, lại tức giận.

Vậy thì cứ tức giận đi, ta cũng không cút đâu.

Lý công công vội vàng nói: “Vâng, vâng, nô tài cút ngay ạ.” Dứt lời, y buông màn kiệu xuống, nhưng lại dừng bước, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng… có đi Dao Hoa cung nữa không?”

Một lát sau, không nghe hắn trả lời, Lý công công cũng không dám hỏi nữa, chỉ lặng lẽ lui xuống.

Hai người ngồi yên lặng trong kiệu rất lâu, rất lâu, ta cũng không nghe hắn nói gì nữa. Ta khẽ thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Nếu Hoàng thượng không muốn đi nữa, vậy thần thiếp tự mình qua đó.”

Dứt lời, ta liền xoay người muốn bước xuống, nhưng lại không ngờ cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lại, tay hắn dùng lực mạnh mẽ nắm chặt lấy tay ta. Ta sững sờ, không nén được mà hoảng hốt kêu lên, nhưng hắn cũng không kéo ta vào ngực, chỉ kéo ta đến cạnh hắn, thân thể ta ngã thẳng lên chiếc đệm mềm phía sau.

Ta nghe hắn gằn giọng nói: “Nàng hồi cung, gặp người này, gặp người kia, sao nàng không nghĩ đến gặp trẫm trước.” Ta ngước mắt nhìn hắn, chỉ bằng ánh sáng mờ ảo xuyên vào trong kiệu, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét rõ ràng trên mặt hắn. Nhưng mà tiếng hít thở nặng nề kia, ta có thể cảm nhận rất  rõ ràng nó đang tràn ngập trong kiệu.

Ta cắn môi nói: “Vừa rồi, nếu không phải thần thiếp mặt dày mày dạn bước lên, Hoàng thượng cũng không ở lại gặp thần thiếp.”

Chẳng phải Phương Hàm nói hắn đã đến Cảnh Thái cung chờ ta ư? Làm sao có thể gặp ta trên đường đến Hi Ninh cung được, lại còn nói không cần dừng kiệu, đến Dao Hoa cung nữa chứ!

Thật đáng ghét, Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét như vậy!

Hắn nặng nề thở hổn hển, gằn giọng nói: “Trẫm thật muốn phế truất nàng.”

Lòng ta khẽ run, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Phế truất thần thiếp? Dựa vào cái gì? Vì thần thiếp và Hàn vương ở bên  nhau một ngày một đêm sao?” Lần này đến Thượng Lâm Uyển, hắn cũng đã tống Trần tĩnh tần và Nguyễn tiệp dư vào lãnh cung rồi, chẳng lẽ Dao phi đến, hắn thực sự muốn làm cho lục cung vô phi sao!

Chẳng biết tại sao, nghĩ như vậy, lòng ta bất chợt phẫn nộ.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Hàn vương… Trái tim Đàn phi của trẫm không phải là đã lạc mất ở nơi nào rồi chứ? Nếu không, làm sao bất chấp cả thân phận mà đến dịch quán trước?”

Ta cắn răng: “Bây giờ Hoàng thượng nói đến chuyện tâm thay đổi hay không thay đổi có ích gì, nếu không có Hàn vương, thần thiếp đã chết rồi!”

Đã chết thì cũng không còn gì cả, làm sao còn để hắn lên giọng trách mắng ta như lúc này nữa chứ?

Hắn nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới mở miệng: “Hừ, Đàn phi là đang nói cho trẫm biết, nàng thực sự rung động với y rồi sao?”

Ta giật mình, hắn từ đâu lại nghe ý của ta thành như vậy?

Bỗng nhiên hắn siết mạnh cổ tay ta. Lạnh lùng nói: “Nàng quen biết y? Ngay từ đầu đã quen biết y! Đừng tưởng trẫm là đồ ngu!”

Hắn cũng nói, ta quen biết với Hàn vương …

Vì thế…

Lòng ta chấn động mạnh, hít một hơi thật sâu nhìn hắn. Giận dữ nói: “Vì thế Hoàng thượng mới muốn thần thiếp bắn mũi tên kia vào y phải không? Thần thiếp thật sự không rõ, rốt cuộc người muốn làm gì?” Hóa ra, vòng vòng vo vo nữa ngày, hắn dùng mũi tên kia, người muốn thăm dò lại chính là ta!

Ra sức rút cổ tay đang bị hắn nắm lấy, nhưng chỉ thấy hắn nắm ngày càng chặt. Thật là đau, hắn không buông tay cũng không trả lời, chỉ nói: “Trẫm chỉ muốn biết, rốt cuộc có phải ngay từ đầu nàng đã quen biết y không!”

Quen biết hay không thì thế nào chứ? Chỉ vì ngay từ đầu, hắn đưa ra kết luận, cho nên mới muốn thăm dò ta.

Ta chản nản cười nói: “Không quen biết.”

Rõ ràng, ta cảm nhận được tay hắn khẽ run lên, tiếp theo đó lại hỏi: “Thực sao?”

Ta không thể nhịn được cười, ta nói hoàn toàn không quen biết thì hắn lại hỏi ta. Nếu hắn đã thật sự không tin ta, vậy cũng không nên hỏi ta làm gì. Mà ta, nếu muốn lừa hắn, vậy dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể hỏi ra kết quả. Ta tin là một người thông minh như hắn nhất định đã biết.

Rất lâu sau, ta mới nghe hắn nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao ánh mắt nàng nhìn y, lại có vẻ quen thuộc như vậy.”

Ánh mắt ta nhìn Hàn vương quen thuộc sao?

Đã có rất nhiều người nói y quen biết ta, mà Hạ Hầu Tử Khâm lại nói ta quen biết y …

Thật là đáng cười, cứ như vậy mà xoay vòng, lại chỉ có hai người là ta và Hàn vương, nói không quen đối phương.

Cũng chẳng biết tại sao, trong đầu ta thoáng hiện ra bóng dáng của Tô Mộ Hàn, ta nhỏ giọng: “Chỉ vì y rất giống …”

“Ai?” Hắn nhanh chóng tiếp lời.

“Tiên sinh của thần thiếp.” Ta không nói, hắn cũng đã đoán ra, còn cố ý hỏi ta như thế, vậy ta lặp lại lần nữa thì đã sao?

Bàn tay đang nắm lấy tay ta bỗng nhiên siết chặt, hắn phẫn nộ gầm lên: “Trẫm nhớ là trẫm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc đến y trước mặt trẫm!”

“Thần thiếp không nhắc, là Hoàng thượng hỏi.” Vì thế câu kia ta chỉ nói một nửa, là hắn không nên bảo ta nói hết. Ta nói hết ra, hắn lại nổi giận …

“Nàng!” Hắn bị ta làm nghẹn lời, không thể thốt ra được một câu.

Trong ánh sáng lờ mờ, dường như ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt phẫn nộ của hắn.

Bỗng nhiên hắn đẩy ta ra, gằn giọng nói: “Cút, trẫm không muốn thấy nàng nữa!”

Lòng ta đau đớn, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Hiện giờ Hoàng thượng có Dao phi, đương nhiên là không muốn thấy kẻ có dung nhan tầm thường như thần thiếp nữa. Thần thiếp không có sự dịu dàng như Dao phi, càng không xinh đẹp như nàng, thần thiếp cũng chưa từng nghĩ đến việc thay thế vị trí của nàng trong lòng người. A …” Cúi xuống, ta lại nói: “Trái tim của người quá xa vời, e rằng thần thiếp không bao giờ chạm đến được.” 

Nhưng hắn lại cười lạnh nói: “Vậy sao? Trẫm còn nghĩ rằng là trái tim của nàng quá xa xôi, trẫm cảm thấy muốn đến gần trái tim nàng mới là nỗi khổ đau của trẫm!”

Ta cố gắng không nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Người là Thiên tử, vì thế người cho rằng có được mọi thứ là điều đương nhiên. Hàn vương sẵn lòng cứu thần thiếp, có lẽ do người đã nghĩ quá nhiều. Chẳng qua chỉ vì thần thiếp đứng gần y nhất, y theo phản xạ kéo thần thiếp lại, nhưng không ngờ cả hai lại cùng ngã xuống vực. Cũng giống như lần đó ở Trữ Lương cung, Hoàng thượng theo phản xạ kéo thần thiếp ra sau lưng, thay thần thiếp chịu một chưởng kia. Thật ra nó không hề liên quan gì đến yêu hay không cả.” 

Tất cả mọi thứ, ta đều dùng phản xạ để giải thích, thật là tốt.

“Nàng cho là trẫm…” Hắn bỗng nhiên im bặt, ta chỉ cảm thấy dường như hắn đang cố nghiêng người đi, một lát sau cũng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng ta đứng lên, mở miệng nói: “Thần thiếp còn muốn chúc mừng Hoàng thượng đã bảo vệ Dao phi tốt như vậy.” Hắn vẫn không nói lời nào, ta nói tiếp: “Xem ra, hôm nay thần thiếp đến Dao Hoa cung cũng không thích hợp lắm, vậy ngày khác thần thiếp sẽ đến. Thần thiếp xin được cáo lui trước.” 

Xoay người bước ra khỏi ngự niện, trong phút chốc ta bỗng nghe hắn nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ trẫm đối xử với nàng còn chưa đủ tốt sao?”

Những lời này, như hòa vào trong gió, bỗng chốc bị cuốn đi.

Ta dường như phân biệt không rõ, đến cuối cùng hắn thực sự đã nói như vậy, hay chỉ là ảo giác của ta?

Ta mím môi cười, đối xử tốt.

Đương nhiên là rất tốt.

Thế hắn cho rằng, phái người tìm ta suốt một ngày một đêm, cho ta ăn mặc và chi tiêu cao cấp nhất, là đã tốt với ta sao?

A, ta thực sự đã hy vọng quá xa vời.

Những thứ mười mấy năm qua hắn còn chưa kịp trao cho Dao phi, thì làm sao có thể phí công tốn sức cho ta?

Vào lúc đó, ta đã không thể khiến hắn đẩy Dao phi ra, chạy ngược đến chỗ ta không phải ư? Nếu hắn có thể làm như vậy, cũng không còn là Hạ Hầu Tử Khâm nữa.

Lắc lắc đầu, ta cười tự giễu mình.

Những người bên ngoài vẫn quỳ dưới đất, ta nhìn thấy Lý công công cũng đang quỳ ở xa xa.

Bước lên phía trước, ta nói với Triêu Thần: “Triêu Thần, chúng ta về thôi.”

Nàng có chút giật mình ngước mắt nhìn ta, nàng sửng sốt một lát, mới vội vã đứng dậy, cất bước đuổi theo ta.

Lúc đi lướt qua Lý công công, ta thấy y đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nương nương, thật ra Hoàng thượng người…”

“Tiểu Lý Tử!” Lời của y chỉ nói được một nửa, liền nghe được giọng nói tức giận của người bên trong kiệu truyền đến: “Còn dám nói thêm nửa câu, trẫm cắt lưỡi ngươi!”

Ta không nén lòng được quay đầu nhìn lại, cơn giận này của hắn quả thực rất lớn, dường như có thể thiêu rụi cả Hoàng cung. Ta thở dài một tiếng, đành để Dao phi đi dập sự bực bội trong lòng hắn vậy.

Triêu Thần theo cạnh ta, qua thật lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, Hoàng thượng làm sao vậy?”

Ta cười nhạt một tiếng nói: “Người trách bản cung muốn cùng người sang Dao Hoa cung đó mà.” Đúng vậy, thế giới của hai người bọn họ, ta đến làm gì?

Cười nhạt nhẽo, ta cất bước nhanh hơn. Triêu Thần cũng không nói thêm lời nào nữa chỉ cẩn thận theo sát ta.

Trở về Cảnh Thái cung, ta bước thẳng vào tẩm cung, rửa mặt chải đầu một lát, ta liền trèo lên giường.

Ta nghĩ lúc này Dao phi nhất định đang cực kỳ đắc ý. Những thứ nàng ta không có được năm năm trước, thì năm năm sau cuối cùng nàng ta cũng được toại nguyện. Thái hậu nói rất đúng, ta không nên động đến nàng ta.

Ngày hôm đó, nhìn thái độ hắn đối xử với nàng ta, lại làm ta càng thêm hiểu rõ, trong lòng hắn có nàng ta. Vì thế, ta sẽ không động đến nàng ta.

Một đêm không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, ta liền nghe Triêu Thần tiến vào nói: “Nương nương, Thái hậu phái người đến nói, người vừa mới hồi cung, nhất định vẫn còn rất hoảng sợ, nên cho phép người không sang Hi Ninh cung thỉnh an hôm nay.”

Ta gật đầu, chắc là Thái hậu không muốn ta chạm mặt với Dao phi vào lúc này?

Ở trong phòng chờ rất lâu, mới nghe báo Ngọc tiệp dư đến.

Nàng thấy ta, vẻ mặt đang căng thẳng mới dịu đi: “Vừa rồi ở Hi Ninh cung không thấy nương nương, lòng thần thiếp còn băn khoăn. Bây giờ nhìn thấy nương nương không sao, thần thiếp mới có thể yên tâm.”

Ta cười nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn còn nhớ đến bản cung ư.” Tần phi trong cung này, bây giờ nhìn thấy Dao phi đến, cũng không còn ai dám đến bợ đỡ ta nữa. Nhưng như vậy cũng hay, ta càng thêm thanh tịnh.

Sắc mặt Ngọc tiệp dư hơi thay đổi, nàng nói: “Nương nương sao lại nói vậy? Hôm ấy người ngã xuống Nam Sơn, đã dọa tất cả mọi người giật mình.”

Ta cười lạnh, e rằng quả là có nhiều người giật mình thật, nhưng mà càng nhiều hơn là vui sướng khi người khác gặp họa đúng không? Ta liền thuận miệng nói: “Bây giờ không phải là bản cung đã yên lành trở về sao? Thục phi nương nương tốt chứ?”

Chỉ là ta muốn biết, ta còn sống trở về, nàng ta sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Nàng hơi giật mình, một lúc mới nói: “Sắc mặt nàng cũng không tốt cho lắm, nương nương còn không biết sao? Ca ca của nàng ấy, là Diêu phó tướng đã bị ám sát.”

Ta làm sao không biết chứ, chính ta đã trơ mắt nhìn y chết mà.

Ta vờ thản nhiên hỏi: “Thật không? Sự việc xảy ra lúc nào?”

“Chính là bị ám sát lúc ở Nam Sơn, về sau thần thiếp mới nghe nói, hóa ra đã đổi người khác làm tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm quân, vì trước đó Diêu phó tướng phạm sai lầm. Hoàng thượng chẳng qua muốn trừng phạt nhẹ y, đợi sau đó sẽ phục chức cho y. Ai ngờ hôm ấy y lại bị giết ở Nam Sơn, Diêu phó tướng muốn lập công chuộc tội, nhưng không ngờ lại mất mạng.” Nàng liếc nhìn ta một cái, mở miệng nói: “Như vậy, người nói xem sắc mặt của Thục phi làm sao tốt được chứ?”

Ngược lại ta có chút kinh ngạc, thích khách ở Nam Sơn đến thật đúng lúc. Có thể dùng làm cớ công khai cái chết của Diêu Chấn Nguyên ra ngoài một cách hợp lý. Nhưng mà, đó hiển nhiên chỉ là công bố với những kẻ ngoài cuộc, còn đối với người của Diêu gia, chỉ có thể nói là bị ám sát lúc ở Thượng Lâm Uyển. Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng đã cho y có được danh tiếng là công thần vì nhiệm vụ hy sinh thân mình. Mà việc y bị ám sát ở Nam Sơn, người của Diêu gia cũng không thể tìm ra được điểm nào đáng nghi.

Chỉ vì thích khách đó là có thật.

Ta nói: “Diêu gia của bọn họ thực sự liên lục gặp chuyện không may.”

Ngọc tiệp dư gật đầu nói: “Còn không phải như vậy sao? Trong cung đang công khai lẫn lén lút truyền tai nhau, nói Diêu gia sắp sụp đổ.”

Ta cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào nàng: “Như vậy tỷ tỷ nghĩ sao?”

Nàng cười: “Những điều này chẳng qua là cách nghĩ của những kẻ có tầm nhìn nông cạn mà thôi.”

Chẳng qua Diêu gia chỉ mất đi một Diêu Chấn Nguyên, gốc rễ vẫn chưa hề dao động. Chỉ là hậu cung, lại đột nhiên xuất hiện một Dao phi, e rằng, đây mới là chuyện tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

Diêu thục phi muốn ra tay giết ta, như vậy ta cứ đứng nhìn xem nàng ta sẽ đối phó với Dao phi thế nào.

Được rồi, còn có long thai trong bụng Thiên Phi nữa.

Lần này, nếu không phải vì Diêu Chấn Nguyên gặp chuyện không may, ta nghĩ, Diêu thục phi chắc cũng không nhịn được.

A, hậu cung này lại sắp trình diễn một vở kịch hay.

Ánh mắt Ngọc tiệp dư vô tình nhìn vào mu bàn tay ta, nàng hoảng sợ nói: “Nương nương, tay người bị thương?’

Ta cúi đầu nhìn, khẽ cười nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao cả.”

So với vết thương này, vết thương của Hàn vương e rằng nặng hơn nhiều. Hôm qua đại phu kia hối thúc chúng ta ra ngoài, ta cũng không biết tình trạng của y thế nào? Nhưng mà hiện nay, ta lại không thể xuất cung thăm y, làm vậy về tình về lý đều không hợp lý.

Ta lại nghe Ngọc tiệp dư nói: “Vết thương nhỏ cũng phải chú ý, vết thương trên tay nếu để nhiễm trùng sẽ không tốt.”

Ta gật đầu nói: “Bản cung đều hiểu cả, đã bôi thuốc rồi, tỷ tỷ không cần lo đâu.”

Nghe vậy, nàng mới yên tâm gật đầu.

Ngọc tiệp dư ngồi lại trong cung của ta một lát, mới đứng dậy rời đi.

Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, nửa dựa vào chiếc giường mềm, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, bỗng chốc muốn ngủ.

Tối hôm qua, cả đêm ta không ngủ.

Suy nghĩ rất nhiều việc.

Ta cũng không biết qua bao lâu, mới nghe thấy có người tiến vào, ta nghe Triêu Thần nhỏ giọng gọi: “Nương nương, nương nương…”

Ta khẽ nhíu mày, mở mắt nói: “Chuyện gì?”

Dường như nàng rất vui vẻ, thấy ta tỉnh lại, liền bước lên trước nói: “Nương nương, Vãn phu nhân đến.”

Ta giật mình ngồi dậy, Vãn Lương đến!

Ta vội nói: “Mau mời.”

Nàng cười rồi chạy đi, chỉ lát sau, liền thấy Vãn Lương tiến vào, nói với ta: “Tham kiến nương nương.”

Ta đứng dậy, bước qua đỡ nàng lên, mở miệng: “Sớm vậy mà ngươi đã đến rồi sao?”

Hai người cùng ngồi xuống, ta nghe Triêu Thần nói: “Nương nương, mọi người trò chuyện trước, nô tỳ đi pha một ấm trà ngon.” Dứt lời, nàng lại đưa mắt nhìn bọn ta một cái, liền lui xuống.

Vãn Lương thu lại ánh mắt đang nhìn Triêu Thần, chuyển sang nói với ta: “Nương nương vừa trở về, Vãn Lương vốn là người của Cảnh Thái cung đến thăm nương nương đương nhiên là chuyện vô cùng bình thường. Huống hồ, Vãn Lương biết nương nương muốn biết tin tức của Hàn vương.”

Lòng ta hơi lay động, vẫn là Vãn Lương hiểu ta nhất.

Ta gật đầu nói: “Y thế nào?”

Nàng lại lắc đầu nói: “Rất kỳ lạ, không kẻ nào được phép tiến vào trong viện. Đêm qua, vương gia và Hiển vương cùng đến, đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa. Thiếp cũng muốn vào, lại bị hộ vệ của Hàn vương cản lại. Nói là Hàn vương cần tịnh dưỡng, không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”

Ta giật mình, cần tịnh dưỡng ư, nhưng từ chối cả Tấn vương và Hiển vương đến thăm, Bắc Tề cũng không hiểu lý lẽ quá rồi.

Đương nhiên ta và Vãn Lương có cùng suy nghĩ, nên mới thấy điều này kỳ lạ.

Ta cắn môi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ta cảm thấy Hàn vương có chút lạ lùng, lúc đó y chỉ nói sinh bệnh phát sốt, ta đã cảm thấy y kỳ lạ. Bây giờ trở về dịch quán, lại đóng cửa không gặp bất kỳ ai.

Theo lời của Vãn Lương, tất nhiên cũng không hề truyền ra tin tức y bị thương nặng.

Suy nghĩ một chút, ta liền hỏi: “Vậy Hoàng thượng có từng đến thăm hỏi không?”

Vãn Lương vội lắc đầu nói: “Không có, Hoàng thượng bảo hai vị vương gia đi.”

“Là Hoàng thượng bảo bọn họ đi?” Ta thực sự kinh ngạc, nếu là Hạ Hầu Tử Khâm bảo bọn họ đi, như vậy, bọn họ là đại diện Thiên triều đến thăm hỏi, Hàn vương cũng có thể nói không gặp sao?

A, ta không thể không nói, y thật sự rất kiêu ngạo.

Nhưng mà, vì sao ta lại cảm thấy đây không phải là việc y sẽ làm?

Vãn Lương gật đầu, lại nói: “Hộ vệ bên cạnh Hàn vương nói, bọn họ ở lại hoàng đô thêm hai ba ngày nữa, sẽ khởi hành trở về Bắc Tề.”

Hơi ngạc nhiên, nhưng mà sau đó ta lại nghĩ, cũng nên trở về rồi. Nếu không phải xảy ra chuyện thích khách ở Nam Sơn kia, bọn họ chắc cũng đã trở về như những người ở các quốc gia khác, trở về từ buổi sáng ngày hôm qua.

Thấy ta không nói lời nào, Vãn Lương an ủi ta: “Nương nương, Vãn Lương biết Hàn vương là ân nhân cứu mạng của người, vì thế người lo lắng. Nhưng theo thần thiếp thấy, chắc hẳn là không có chuyện gì lớn đâu, có lẽ ngài ấy chỉ cần  yên tĩnh dưỡng sức vài ngày là thân thể sẽ khỏe lại, cũng có thể sớm trở về Bắc Tề.”

Nếu quả thật là như vậy, ta cũng yên tâm.

Tiếp theo, ta lại nghĩ đến chuyện nàng đến đây, vội hỏi: “Vậy Tấn vương thì sao, khi nào các ngươi đi?”

Sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm đã qua, cho dù bọn họ có ở lại đợi, nhưng cũng không ở lâu được.

Nghe ta hỏi như vậy, dường như nàng hơi chấn động, một lát sau mới nói: “Vương gia nói chờ người của Bắc Tề đi, vương gia cũng sẽ đến chào tạm biệt Hoàng thượng để trở về đất phong.”

Quả nhiên, cũng trở về ngay.

Ta vội hỏi: “Như vậy, chuyện thích khách ở Nam Sơn như thế nào rồi?”

Nàng lắc đầu: “Vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào, nhưng mà vương gia cũng không thể vì chuyện này mà ở lại. Nghe nói, lần này Diêu tướng quân sẽ ở hoàng đô lâu hơn một chút, lần này ông ta chủ động xin đi giết giặc, xin Hoàng thượng giao cho ông ta đi điều tra.”

Trong lòng ta khẽ giật mình, nhưng mà Diêu Hành Niên đưa ra yêu cầu như thế cũng hợp lý. Dù sao, theo như những chuyện đã xảy ra, việc Diêu Chấn Nguyên chết và thích khách xuất hiện ở Nam Sơn không tránh khỏi liên quan với nhau. Việc này cứ giao cho ông ta điều tra đi, nhất định ông ta sẽ dốc hết sức lực để điều tra. Như vậy  Hạ Hầu Tử Khâm cũng đỡ phải giao việc này cho người khác.

Ta khẽ gật đầu, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, đưa cho Vãn Lương nói: “Lần này đi đất phong, cũng không biết đến khi nào mới gặp lại, bản cung cũng không có gì cho ngươi. Hộp đồ trang sức này, coi như là của hồi môn của bản cung.”

“Nương nương.” Nàng hoảng hốt đứng lên, vội vàng lắc đầu: “Người đã cho Vãn Lương rất nhiều, Vãn Lương không thể nhận đồ của người nữa.”

Ta kéo tay nàng, đem chiếc hộp trên tay đưa cho nàng, cười nhẹ nói:” Đây là để chuẩn bị cho ngươi khi gặp tình huống bất trắc nào đó, nhưng mà bản cung hy vọng ngươi không bao giờ phải dùng tới nó.”

Hốc mắt của nàng ửng đỏ, bỗng nhiên quỳ xuống: “Nương nương, cả đời Vãn Lương cũng sẽ không phản bội người!”

Cổ họng ta nghẹn lại, hơi nghiêng người, ta sợ nhìn nàng, sẽ không nhịn được mà khóc.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó, nghe giọng nói Triêu Thần truyền đến: “Làm sao mà…”

Ta bảo nàng mang nước trà đặt lên bàn, cười yếu ớt nói: “Vãn Lương từ biệt bản cung, thế mà lại làm cho bản cung muốn khóc.”

Lúc này Triêu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống đỡ nàng, nói: “Phu nhân đứng lên đi, nương nương ở đây đã có rất nhiều mệt mỏi, người nên vui vẻ rời đi, đừng làm cho nương nương đau lòng nữa.” Nàng vừa nói, vừa giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Vãn Lương.

Vãn Lương nghẹn ngào gật đầu, nói: “Ngày sau, cầu xin các người hãy chăm sóc nương nương, nhất định phải hầu hạ cho thật tốt…”

“Dạ.” Triêu Thần gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi.”

Ba người đợi một lát, mới thấy Phương Hàm trở về.

Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng: “Cô cô.”

Vẻ mặt của Phương Hàm vẫn nhàn nhạt như cũ, hành lễ với Vãn Lương: “Nô tì tham kiến phu nhân.”

Vãn Lương đang định nói gì đó thì nghe tiếng cung nữ bên ngoài chạy vào nói: “Nương nương, người của Bắc Tề tới tìm người.”

Ta giật mình, Bắc Tề?

Ta và Phương Hàm đưa mắt nhìn nhau, ta thấy vẻ mặt nàng cũng đang mờ mịt.

Ta đứng lên nói: “Mau mời vào.”

Ta thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc là ai?

Đợi người bước vào tới cửa, ta cảm thấy kinh ngạc, người tới lại là Thanh Dương!

Nàng không ở bên cạnh chăm sóc cho Hàn vương, mà vào cung làm gì?

Ta đang suy nghĩ, đã thấy nàng hành lễ với ta nói: “Thanh Dương tham kiến Đàn phi nương nương.”

Ta nói “Miễn lễ”, lúc nàng đứng dậy, theo bản năng lướt mắt nhìn một lượt những người bên cạnh ta. Trong đôi mắt hiện lên một tia sáng, dường như là ý cười. Ta bất giác nhìn thoáng qua Vãn Lương, có phải Thanh Dương gặp được Vãn Lương trong cung của ta, sẽ cho rằng ta lợi dụng Vãn Lương đi thăm Hàn vương, hay là ta sai khiến gì đó? Hoặc là, nàng còn có thể cho rằng, ta bảo Vãn Lương đi thăm dò điều gì chăng?

Ho nhẹ một tiếng, ta nói: “Cô cô, Vãn Lương đã lâu rồi không gặp cô cô, bản cung và Thanh Dương nói chuyện, tất cả các ngươi lui xuống hết đi.”

Nghe vậy, ba người trong phòng  đều xin cáo từ lui ra ngoài.

Thanh Dương quay đầu lại liếc nhìn, mới cười nói: “Thật là khâm phục, nương nương có cơ sở ngầm khắp nơi.”

Quả nhiên, nàng ta bắt đầu chú ý Vãn Lương.

Thật lòng mà nói, bảo Vãn Lương hồi đất phong cùng với Tấn vương, chính xác xem như là cơ sở ngầm, nhưng mà, từ đáy lòng của ta luôn hy vọng nàng hạnh phúc. A, tâm tư ta phức tạp như vậy, Thanh Dương đương nhiên không thể hiểu được.

Bình tâm lại, ta nhìn nàng nói: “Thật ra bản cung hiếu kỳ, vương gia của nhà ngươi đang bị ốm, sao ngươi lại vào cung?”

Nàng cũng không kiêng dè, mở miệng nói: “Mấy hôm nữa là trở về Bắc Tề, Thanh Dương đến nói với quận chúa một tiếng. Lần này vương gia rơi xuống nước, quận chúa cũng lo lắng, Thanh Dương đến báo bình an với quận chúa.”

Cho dù là như thế nào, Dao phi cũng là người của Bắc Tề, vì thế Thanh Dương vào cung, chắc là cũng đã nói xong rồi. Có điều tại sao nàng đến Cảnh Thái cung, khiến ta rất khó hiểu. Huống chi đối với ta, trong lòng nàng tràn ngập sự thù địch!

Dường như nàng đoán được suy nghĩ trong lòng ta, cười khẩy một tiếng, tiếp theo lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó, đưa cho ta nói: “Vương gia nói, muốn Thanh Dương đem vật này trả lại.”

Vật kia bị ném trên mặt bàn, phát ra một tiếng “Keng”.

Ta chăm chú nhìn lại, bỗng nhiên kinh hãi, đây không phải là cây trâm hôm đó trước cửa động, Hàn vương đã thuận tay rút từ trên đầu ta rồi ném ra ngoài sao? Sao lại ở trong tay của Thanh Dương?

Trong lòng ta chấn động, chẳng lẽ là, sau này Hàn vương lại phái người đi lấy cây trâm này về sao?

Không biết vì sao, nghĩ như vậy, trong lòng ta càng không thể bình tĩnh.

Thanh Dương lại xoay người nói: “Đồ vật Thanh Dương cũng đã mang đến, nên trở về báo cáo đây..”

Nói xong, muốn đi ngay. Ta vội đuổi theo hỏi: “Thanh Dương! Vương gia thế nào rồi?”

Bước chân của nàng sựng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Tránh xa ngài ấy một chút, ngươi sẽ hại chết ngài!” Dứt lời, cũng không dừng lại lâu, bước nhanh ra ngoài.

Ta ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng hỗn loạn.

Vì sao trong lời nói của nàng, dường như ta mơ hồ nghe ra tình trạng của Hàn vương, cũng không lạc quan cho lắm? Nhưng ta đâu có muốn hại y chứ?

Đứng một lát, ta mới chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn vào cây trâm trên bàn.

Do dự một lúc, ta giơ tay cầm lên.

Nếu không có chuyện này xảy ra, ta còn chưa hề tỉ mỉ xem qua cây trâm này.

Cây trâm được bao bọc bởi những sợi tơ vàng đan chéo, cũng không quá tinh xảo, có điều nhìn nó, dường như trong lòng ta lại có cảm giác rất khó tả. Có phải bởi vì nó có một chút liên quan với Hàn vương hay không?

Lúc xoay người, bỗng nhiên ta phát hiện dường như cây trâm kia hơi khác thường.

Cẩn thận đưa mắt nhìn mới thấy, thảo

nào ta cảm thấy phía trên có một lỗ nhỏ bất thường, hóa ra là thiếu vật gì đó, mặc dù ta không rõ cho lắm, nhưng cũng biết là nhất định đó là vật trang sức.

Ngón tay lướt qua chỗ thiếu đó, ta mơ hồ cảm giác được ngón tay hơi đau.

Rõ ràng cho thấy là có người…

“Nương nương.” Ở cửa truyền đến giọng nói của Triêu Thần, nàng tiến vào nói: “Vãn Lương và cô cô đang trò chuyện với nhau, nô tì nghe nói hộ vệ bên cạnh Hàn vương đã về, nên đến xem một chút. A…”

Nàng cũng nhìn thấy cây trâm trên tay ta, cau mày hỏi: “Nương nương, sao lại bị hỏng rồi?”

Xem ra, so với ta, nàng còn quen thuộc với nó hơn, liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra cây trâm này đã bị thiếu gì đó.

Nàng thấy ta không nói lời nào, liền nhận lấy cây trâm trong tay ta nói: “Không sao, nô tì bảo người sửa một chút, đính hạt trân châu bị rơi vào là được.”

Nói dứt lời, liền xoay người muốn đi ra ngoài.

Ta vội vàng gọi nàng lại: “Triêu Thần, không cần đâu.”

Nàng rõ ràng  giật mình, ta đã giơ tay đến cầm lấy cây trâm, bất đắc dĩ cười: “Không có gì cả, sau này bản cung cũng không dùng nó nữa.”

Xoay người lại, cũng không biết vì sao, ta liền lấy chiếc hộp Tô Mộ Hàn tặng ta, mở ra, bỏ cây trâm vào đó.

Triêu Thần yên lặng nhìn ta làm xong mọi việc, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Ở trong phòng chờ một lát, ta cảm thấy rất buồn phiền, liền đứng dậy đi ra ngoài. Triêu Thần vội đi cùng ta, giơ tay đỡ ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, cần chuẩn bị kiệu không ạ?”

Ta lắc đầu, khẽ cười nói: “Chẳng qua bản cung chỉ đi dạo trong sân một chút, không cần đâu.”

Triêu Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai người đi trong sân một lát, đột nhiên thấy một người đang vội vã tiến vào. Ta đưa mắt nhìn về hướng đó, đột nhiên giật mình.

Thật sự không nghĩ rằng, người đến là Tấn vương.

Ngược lại, ta lại nghĩ đến Vãn Lương đang còn ở trong cung của ta, mím môi cười, chẳng lẽ là đến đón Vãn Lương trở về sao?

Y nhìn thấy ta, bước lên phía trước hành lễ: “Nương nương.”

Ta bỏ tay Triêu Thần ra hỏi: “Vương gia đến đón Vãn Lương về sao?”

Trên mặt y hiện lên sự ngạc nhiên: “Sao Vãn Lương lại ở đây?”

Nghe vậy khiến ta hơi ngạc nhiên, y đã tự mình nói tiếp:” Không, bản vương có chuyện muốn tìm nương nương.” Nói xong y liếc mắt về cung nữ phía sau ta.

Ta hơi chần chừ một chút, đành nói: “Triêu Thần, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi cùng với vương gia một chút.”

“Dạ.” Triêu Thần lui xuống.

Ta nhìn về phía Tấn vương, nghe y nói: “Bản vương biết nguyên nhân thật sự khiến  nương nương ngã xuống Nam Sơn.”

Ta ngẩn ra, y đã tìm ra manh mối gì sao?

Ta không nói lời nào, y lại nói: “Sau này lúc bản vương đi điều tra, nhìn thấy dưới vách núi đá có hai viên đá xuất hiện, rất bất ngờ. Bản vương suy đoán, phải chăng có người dùng nó để đánh vào nương nương?”

Ta giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, y đúng là rất tinh tế nha.

Ta mỉm cười nói: “Vương gia cho rằng người khiến  bản cung ngã xuống vách núi ở Nam Sơn là người chủ mưu ám sát sao?”

Trên mặt y lộ ra vẻ nghi hoặc, có chút không hiểu nhìn ta.

Ta lắc đầu nói: “E là khiến cho vương gia thất vọng rồi, người động thủ là Diêu thục phi. Nàng ta thấy bản cung không vừa mắt, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội này để diệt trừ bản cung mà thôi, nàng ta và thích khách không có khả năng liên quan đến nhau.”

Bởi vì ta thực sự không nghĩ ra, ám sát Hạ Hầu Tử Khâm, đối với nàng ta có lợi gì. Hoặc nói là, nếu Hạ Hầu Tử Khâm chết, hiện tại đối với Diêu gia có chỗ nào tốt cơ chứ?

Diêu Chấn Nguyên đã chết, trong bụng Diêu thục phi cũng không có long thai, Diêu gia nếu lựa chọn ám sát, vậy thì điều đó cũng  quá mức ngu xuẩn. Còn nữa, khi đó, Diêu Hành Niên vẫn còn đang ở ngoài chưa trở về hoàng đô, ông ta muốn bày ra việc này. Tất nhiên cũng không phải dễ dàng.

Huống chi lần này, ông ta còn chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu điều tra rõ ràng việc này. Nếu quả thật là Diêu gia gây nên, ông ta cũng không tích cực đến vậy.

Ta nghĩ là chỉ cần nghe ta nói ra Diêu thục phi, trong lòng Tấn vương cũng đã rất rõ ràng. Y hoài nghi sai rồi, ta chợt nhớ đến một người, vội hỏi: “Bản cung muốn biết, lúc đó Hiển vương  đang ở đâu?” Ta cẩn thận nhớ lại, cảnh tượng ngày ấy hỗn loạn như vậy, thật sự ta không có chút ấn tượng nào.

Tấn vương đưa mắt nhìn ta một cái, ta đã có thể hỏi như vậy, đương nhiên là có hoài nghi.

Ngược lại y không hề kiêng dè, chỉ nói: “Tam đệ vẫn luôn luôn ở cùng với bản vương. Nương nương không cần hoài nghi đệ ấy, không thể nào là do đệ ấy gây ra. Những người bảo vệ đệ ấy đến hoàng đô, ngoại trừ một số người đi theo, không hề có thêm người nào. Lúc sự việc xảy ra, tất cả những người đệ ấy mang đến đều ở dịch quán hết. Nếu nương nương hoài nghi đệ ấy, đương nhiên, cũng nên hoài nghi bản vương trước.” Y nhìn thẳng vào ta, dáng vẻ không hề  lảng tránh.

Trong lòng ta khẽ động, làm sao ta không hoài y nghi, nếu không phải Vãn Lương đến, nói y vì bảo vệ cho Thái hậu mà bị thương, ta cũng sẽ hoài nghi y.

Ta liền nói: “Chẳng qua bản cung chỉ tùy việc mà xét, dù sao chuyện này cũng liên quan đến an toàn của Hoàng thượng. Được rồi, vết thương trên người của vương gia thế nào?”

Có lẽ do ta xoay chuyển chủ đề quá nhanh, y sửng sốt một chút, mới lắc đầu nói: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại. Lúc lưỡi đao gần kề, chẳng qua cũng chỉ rạch một đường nhỏ trên cánh tay bản vương.”

Chẳng biết tại sao, lời của y nói xong, khiến ta đột nhiên hoảng sợ.

Một đường nhỏ? Như vậy…

Ta bật thốt lên: “Thái hậu cũng bị thương sao?” Lời vừa hỏi ra, ta lại cảm thấy không có khả năng đó. Hôm qua, ta đã gặp Thái hậu, bà rất khỏe, cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Nghe vậy, ánh mắt Tấn vương hiện rõ vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Nương nương vậy mà không biết sao?” Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run lên, lại nghe y nói: “Bản vương cho rằng, hôm qua nương nương trở về cung, đương nhiên là đã gặp Hoàng thượng rồi.”

Hoàng thượng, Hạ Hầu Tử Khâm ư…

Mở to hai mắt nhìn người trước mặt, y sửng sốt một lát, rồi lắc đầu: “Tâm tư nương nương kín đáo, vô cùng thông minh, hóa ra, cũng có lúc vô ý.”

“Bản cung không hiểu.” Lúc thốt ra những từ này, ta chỉ cảm thấy giọng nói của mình có chút khác thường.

Tấn vương thận trọng quay đầu lại đưa mắt nhìn ta, thấy xung quanh không có ai khác, mới nhỏ giọng nói: “Hôm ấy, Hoàng thượng thấy nương nương ngã xuống vách núi, dưới tình thế cấp bách liền đẩy Dao phi ra đuổi theo, bản vương mở mắt trừng trừng nhìn thấy thanh đao của thích khách đang chém đến chỗ huynh ấy.”

Ta sợ đến ngây người!

Y lại nói tiếp: “Nếu không phải bản vương xông lên kéo huynh ấy lại, Hoàng thượng làm sao còn mạng trở về? Chẳng qua trong lúc tình thế cấp bách, bản vương cũng không kịp phân tích rốt cuộc có người nào khả nghi ở đó hay không. Vì thế cũng không dám nói chuyện Hoàng thượng bị thương. Chỉ nói một nhát đao kia của thích khách, chém lên cánh tay của bản vương. Huống chi cảnh tượng lúc đó hỗn loạn, một nhát  đao đó lại rạch phía sau lưng Hoàng thượng, bản vương chắn trước huynh ấy, nên không ai phát hiện.”

Vì thế đến cuối cùng, biến thành y vì cứu Thái hậu mà bị thương?

A, vậy mà ta lại hồ đồ, cho dù y thật sự là vì cứu Thái hậu mà bị thương, thì làm sao có thể rửa sạch hiềm nghi về y? Dù sao, giết Hoàng thượng và cứu Thái hậu, hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Bởi vì vốn dĩ người y cứu chính là Hạ Hầu Tử Khâm, vì thế Hạ Hầu Tử Khâm mới có thể ra lệnh cho y đi điều tra rõ chuyện thích khách ở Nam Sơn, chuyện mà Hạ Hầu Tử Khâm bị thương cũng không nói ra, sau này, cũng không bàn đến nữa. Dù sao, trong lúc sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm lại xuất hiện thích khách sẽ khiến cho hắn rất mất thể diện, việc này nhất định phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Muốn điều tra, cũng phải ở phía sau từ từ mà làm.

Tấn vương nhìn ta, lại nói: “Việc này, trong cung chỉ có một thái y, và vài cung nhân bên cạnh Hoàng thượng biết. Bản vương cho rằng, hôm qua nương nương hồi cung đi gặp Hoàng thượng, nên chắc huynh ấy cũng không giấu diếm nương nương.”

Hai tay ta không kiềm chế được mà run rẩy, thảo nào khi đêm qua hắn giận dữ đạp xuống ngự giá đuổi ta đi, Lý công công hoang mang chạy tới hỏi hắn có sao không?

Còn có câu kia của hắn, đi Dao Hoa cung.

A, nếu trong cung không có người nào biết, thì làm sao hắn lại đến đó qua đêm được? Chẳng qua là hắn cố ý nói cho ta nghe!

Hạ Hầu Tử Khâm, hắn vẫn luôn kiêu ngạo như vậy!

Ta lại còn nói với hắn, chúc mừng hắn đã bảo vệ cho Dao phi được tốt như vậy.

Ta khi ấy chỉ là nhìn thấy hắn ôm ấp Dao phi, trong lòng tức giận, trong lúc nhất thời nổi nóng nói ra. Ta đâu có biết rằng, nói như vậy đối với hắn mà nói, sẽ khiến hắn thất vọng đến thế nào…

Nhớ đến lúc ta rời đi, hắn còn nói một câu kia: Chẳng lẽ trẫm đối với nàng còn chưa đủ tốt hay sao?

Trong lòng ta đau đớn mãnh liệt, không nhịn được mà rơi nước mắt. Ta đâu có biết rằng, lúc hắn hỏi những lời như thế, trong lòng hắn khổ sở biết nhường nào.

Tốt, rất tốt.

Ta thật sự khờ quá.

Trước kia những lần hắn nổi giận, ta cũng có thể vui cười kề cận bên cạnh hắn, nhưng vì sao lần này, ta lại không thể nhượng bộ hắn một chút?

Ta là vì Hàn vương, hắn là vì Dao phi sao?

Cho nên hắn mới nói, ta hồi cung, gặp người này, gặp người kia, vì sao không đến gặp hắn trước tiên?

Ta cắn răng thật mạnh, hét lớn: “Tường Hòa, Tường Thụy!”

Một lát sau, liền nghe được tiếng hai thái giám chạy đến.

Ta dặn dò: “Thay bản cung đi tìm hiểu một chút,  xem đêm qua Hoàng Thượng ngủ ở đâu?”

Tường Hòa và Tường Thụy liếc mắt nhìn nhau, vội vàng gật đầu lui xuống.

Tấn vương nhìn bóng lưng hai thái giám rời đi, khẽ cười một tiếng nói: “Nương nương, bản vương cảm thấy nương nương quá mức thông minh. Không, có lẽ nương nương và Hoàng thượng, hai người, đều như nhau. Cho nên mới có thể…”

Mới có thể thế nào, sao bỗng nhiên y không nói nữa.

Cơ thể ta hơi nhũn ra, vịn vào cây cột trên hành lang để đứng, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trong viện.

Y vẫn chưa rời đi, trầm mặt trong chốc lát rồi lại đổi đề tài: “Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng sẽ không hồi cung trước. Bản vương càng lo lắng hơn, nếu có người biết Hoàng thượng bị thương, thích khách lại đến, e là sự việc sẽ càng nguy hiểm, cho nên mới bảo huynh ấy hồi cung.”

Ta lấy lại bình tĩnh, mới mở miệng: “Vì sao vương gia lại nói với bản cung nhiều như vậy?”

Y cúi xuống, cuối cùng nói: “Bởi vì Dao phi đến.”

Ta kinh ngạc, ngoái đầu lại nhìn y, y lại cười nhạt nói: “Hôm đó nương nương khuyên bản vương thế nào, chắc là trong lòng người đương nhiên vẫn nhớ rõ. Người nói, bất luận là nam nhân, hay là nữ nhân, đều sẽ đau lòng. Hiện tại bản vương đã có Vãn Lương, mà nương nương, nương nương phải biết, trong lòng Hoàng thượng cũng có nương nương.”

Ta giật mình, y lại nói: “Bản vương chỉ lo lắng là Dao phi đến có thâm ý khác. Đối với Hoàng thượng mà nói, từ đầu đến cuối huynh ấy luôn mắc nợ nàng ta. Lúc này, nếu nương nương không ở bên cạnh Hoàng thượng, huynh ấy mới là đau khổ nhất. Mẫu hậu lo lắng, cũng chính là như vậy.”

Ta im lặng không nói gì, ý của y, ý của Thái hậu, làm sao ta không rõ chứ?

Dao phi, ta không động đến nàng, nhưng mà tất nhiên, ta phải đối mặt với nàng.

Đang suy nghĩ, đã thấy Tường Hòa và Tường Thụy đã trở về.

Chỉ thấy Tường Hòa tiến lên phía trước nói: “Nương nương, hôm qua Hoàng thượng đi Dao Hoa cung trước, sau đó lại về Thiên Dận cung ngủ một mình.”

Quả nhiên là như vậy.

A, kiêu ngạo như hắn, nói đi Dao Hoa cung, thì nhất định phải đi.

Nghĩ ngợi, bất giác lại muốn cười, đúng vậy, không đi mới không giống hắn.

Lúc này, Tấn vương với đứng thẳng người nói: “Nương nương cũng đã nghe rõ ràng rồi chứ? Bản vương phải về rồi.” Nói dứt lời, lại đưa mắt nhìn ta, rồi xoay người rời đi.

Lúc chạng vạng, Vãn Lương cũng trở về.

Mà ta, từ lúc Tấn vương đi liền trở về phòng ngồi một mình.

Nhớ đến lúc Hạ Hầu Từ Khâm bị bệnh, bệnh đến mức rầm rộ sôi nổi, tất cả mọi người đều đi, chỉ mình ta không đi. Đêm khuya hắn đến, mắng ta bạc bẽo, còn nói ta thật to gan, muốn hắn tự mình đến…

Như vậy lần này, thực sự là ta to gan rồi.

Cuối cùng, ta nói vọng ra ngoài: “Triêu Thần, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn đi Thiên Dận cung.”

Hết chương 24 (197)
Bình Luận (0)
Comment