Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 227

Edit: Ong MD

Beta: Kim NC + Thỏ SN

Nàng ta nói muốn giúp ta?

Ồ, ta hứng thú nhìn người con gái trước mặt, cho đến bây giờ ta mới cảm thấy ngạc nhiên. Nàng ta ở trong cung nhưng có mấy ai thèm đếm xỉa đến cơ chứ? Đừng thấy Thẩm tiệp dư giả ngây giả dại lâu như vậy mà lầm, hóa ra nàng ta cũng đang âm thầm chuẩn bị mọi thứ chứ chưa bao giờ nhàn rỗi.

Thẩm tiệp dư thấy ta không nói lời nào, lại nói tiếp: “Sao vậy, công chúa không tin ta sao? Ồ, công chúa đừng thấy ta ở yên một chỗ mà coi thường, đường đi nước bước của bọn họ, trong lòng ta nắm rất rõ.”

Nàng ta đương nhiên biết rõ mọi chuyện rồi vì bên cạnh có cung nữ như vậy, muốn hỏi thăm chuyện gì cũng không khó.

Ta mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi muốn giúp bản cung?”

Nghe thấy ta hỏi vậy, nàng ta nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, gằn giọng: “Những kẻ đã tính kế với ta, ta sẽ không buông tha cho một kẻ nào. Ngày đó, vì chuyện Đàn phi cho ta cây trâm ngọc, mà Thục phi hay Thư quý tần cũng không tin tưởng ta. Bọn họ cho rằng thà giết sai người chứ không thể tin sai. Ta cho rằng, bám víu vào Đức phi làm gốc để leo lên cành cao hơn, có thể làm cho các ả đồng loạt sụp đổ, nhưng không ngờ Đức phi cũng muốn qua sông đoạn cầu! Mà không.” Nàng ta liếc nhìn ta, cười khinh miệt, “Bây giờ ả ta cũng không còn là Đức phi nữa, chỉ là một tiểu viện nhỏ bé. Hừ, đi một vòng cũng coi như ả ta bị báo ứng!”

Ta thản nhiên nhìn Thẩm tiệp dư, nàng ta đã quá vội vàng rồi.

Thì ra người đề xuất chủ ý giúp Thiên Phi, đem hộp thuốc mỡ lần đó đi quanh một vòng rồi đổ hết mọi tội lỗi lên người của Cố gia là nàng ta.

Nàng ta đã có năng lực qua mặt Diêu Thục phi và Thư quý tần để thoát thân thì ta nghĩ rằng nhất định có bản lĩnh đó.

“Công chúa là người của Đại Tuyên, ở hậu cung không có người nào đứng chung thuyền với công chúa. Bây giờ, ta nguyện lòng giúp đỡ, chẳng phải công chúa sẽ có thêm một cánh tay đắc lực sao, cớ sao lại không làm kia chứ?” Thẩm tiệp dư nhìn ta, lời nói rất chắc chắc.

Đúng vậy, điều kiện như thế thật sự quá tốt. Nàng ta hiểu rõ hậu cung Thiên triều, còn ta chẳng qua chỉ là một nữ tử ngoại tộc, nàng ra nguyện lòng giúp ta đúng là chuyện tốt. Chỉ có điều nàng ta không ngờ được người đứng trước mặt nàng ta bây giờ chính là Đàn phi đã bị nàng ta tính kế hơn hai lần!

Ta cười nhạt một tiếng hỏi: “Như vậy, ngươi định làm gì?”

Thẩm tiệp dư chợt xoay người, đặt tay trên mép bàn, nhỏ giọng: “Ta nghe nói cung nữ Nhuận Vũ bên cạnh Phi tiểu viện cũng bị đưa đến Huyễn Nhiên các?”

Ta giật mình, lập tức gật đầu.

Nàng ta cười nói tiếp: “Theo như tính tình của Phi tiểu viện, nhất định sẽ không bỏ qua cho cung nữ kia.”

Điều này đương nhiên ta biết. Lúc nhìn thấy Thiên Phi xông lên tát Nhuận Vũ một cái là biết nàng ta đang tức giận cực độ. Cho tới bây giờ tính tình của nàng ta vẫn vậy, bao nhiêu tốt xấu đều hiện hết lên trên mặt. Ta nghĩ việc này cũng nên trách Thiên Lục đã bảo bọc nàng ta quá kỹ, nếu không ở trong thâm cung lâu như vậy, cho dù nàng ta ngu ngốc cũng phải học được chút gì đó cho sáng dạ ra.

Ta lạnh lùng trả lời: “Nàng ta muốn dạy dỗ cung nữ của mình thì đã sao, Thẩm tiệp dư quan tâm đến chuyện này làm gì?” Thực ra, ta đã đoán được nàng ta muốn làm gì.

Thẩm tiệp dư liếc nhìn ta, lại nhỏ giọng: “Nếu như ả ta đánh chết cung nữ kia thì sao? Hoặc là, bị chết thê thảm hơn một chút cũng được.”

Quả nhiên…

Có điều chẳng biết tại sao, lúc Thẩm tiệp dư nói đến câu ‘Bị chết thê thảm hơn’, bỗng nhiên ta lại nghĩ tới Triêu Thần. Trong lòng chợt đau xót ta khẽ cắn môi, Thẩm tiệp dư thấy vậy vội hỏi: “Công chúa sợ sao? Người sợ cái gì? Việc này, công chúa không cần phải làm. Ta sẽ làm.”

Ta khẽ hít một hơi, ngoái đầu lại nhìn nàng ta hỏi: “Vậy ngươi muốn bản cung làm gì?”

Thẩm tiệp dư khẽ cười một tiếng: “Chỉ cần công chúa lựa chọn thời gian thích hợp, mời Hoàng thượng qua đó là được rồi.”

“Ngươi tính làm bằng cách nào?” Ta nhìn nàng ta hỏi.

Nàng ta chần chừ một lát cuối cùng nói: “Ta nghe nói ngày mai Hoàng thượng sẽ bày tiệc rượu đầy tháng cho tiểu Hoàng tử, có lẽ Hoàng thượng sẽ không để cho Phi tiểu viện đến. Dựa vào tính tình của ả ta, nhất định sẽ trút toàn bộ tức giận lên người cung nữ kia. Ta có thể bảo đảm, ngày mai ả ta có thể ra tay đánh chết người.” Ta chỉ lặng im nghe nàng ta nói tiếp: “Chỉ cần công chúa nhẹ nhàng mở lời trước mặt Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nể mặt ả ta là mẹ đẻ của Hoàng tử cho phép đến tham dự. Đến lúc đó, tự động sẽ có người đến Huyễn Nhiên các truyền ả ta đến. Và đương nhiên, sẽ có người phát hiện ra tất cả.”

Vào ngày đầy tháng của tiểu Hoàng tử mà mẹ đẻ của bé lại giết người trong cung của mình, Hạ Hầu Tử Khâm vốn đang bất mãn hành vi của Thiên Phi, khi đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thiên Phi.

Ta nhìn người con gái trước mặt, lòng dạ của nàng ta thực sự thâm sâu khó lường.

Hơn nữa, mỗi một lần đều vận dụng tài tình, khéo léo như vậy.

Lần đầu tiên, là gạt ta đến Vĩnh Thọ cung khiến ta dính vào chuyện của Dụ thái phi. Có điều lần đó vận may của ta tương đối tốt, chỉ vì Hạ Hầu Tử Khâm không thật sự hận Dụ thái phi đến chết.

Lần thứ hai, là giúp chị em Tang gia thoát thân, nàng ta còn có thể lẳng lặng kéo Cố Khanh Hằng gánh chịu tất cả.

Lần này, nàng ta lại muốn làm cho Thiên Phi hoàn toàn không có cách nào cựa mình, còn muốn ta tham gia vào kế hoạch này, khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm nhìn rõ bản mặt thật của Thiên Phi.

Ta không thể không nói, Thẩm tiệp dư cũng rất lợi hại.

Ta cười nhạt trong lòng, có điều vận may của nàng ta chưa bao giờ tốt đẹp. Lần trước, nàng ta đã thua trong tay ta vậy thì lần này cũng thế.

Thẩm tiệp dư cười cười nhìn ta đầy đắc ý: “Công chúa nghĩ như thế nào?”

Ta gật đầu: “Được, đương nhiên là tốt rồi.” Ánh mắt dừng lại trên người nàng ta, ta cố ý hỏi, “Có điều Thẩm tiệp dư giúp bản cung như vậy, ngươi sẽ có lợi ích gì?”

Nàng ta cười thật dịu dàng, khéo léo trả lời: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng công chúa, ta chỉ cố gắng vì phần đời sau này của mình mà thôi… Công chúa thân phận tôn quý, đến lúc đó ngôi vị Hoàng hậu đương nhiên thuộc về người, ta giúp công chúa nhiều như vậy tất nhiên cũng hy vọng có thể được chia cho chút lợi ích. Công chúa cảm thấy thế nào? “

Ta bình thản nhìn người con gái trước mặt, y phục của nàng ta không chỉnh tề nhưng khuôn mặt lại sắc bén và bình tĩnh vô cùng. Ta cười thầm trong lòng, lúc đó Diêu Thục phi chưa từng chú ý tới tiềm năng giấu kín của Thẩm tiệp dư, thực sự là nàng ta đã tính toán sai lầm rồi.

Bây giờ, Thẩm tiệp dư đương nhiên muốn nhìn thấy đám người trước đây ép buộc mình đi tới đường cùng sụp đổ.

Về phần nàng ta nói một chút lợi ích…

Ồ, sợ đến lúc đó người nàng ta đối phó chính là ta?

Ta quen biết Thẩm tiệp dư không phải ngày đầu tiên.

Ta khẽ cười một tiếng, gật đầu đáp lại: “Việc này cứ làm như Thẩm tiệp dư nói. Ngày mai, ngươi cam đoan sẽ làm cho Phi tiểu viện đánh chết cung nữ kia, còn bản cung phụ trách khiến Hoàng thượng giận dữ. Cứ như vậy là được chứ gì?”

Nghe vậy, khóe miệng Thẩm tiệp dư tươi cười. Những ngón tay nàng ta lướt qua mặt bàn, khẽ nói: “Được, công chúa hãy yên tâm, ta nhất định không khiến người thất vọng.”

Ta gật đầu.

Ta đương nhiên tin tưởng, đây là lần đầu tiên nàng ta hợp tác với ta, nàng ta nhất định sẽ làm hết khả năng của mình để chứng tỏ cho ta thấy năng lực của nàng ta. Bởi vì sau đó người nàng ta phải đối phó là Thiên Lục, ngoài ra còn có Diêu Thục phi.

Lúc ta xoay người lại đột nhiên cảm thấy choáng váng, ta hoảng hốt, vội vàng chống tay bên mép bàn. Thẩm tiệp dư đương nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của ta, bước lên phía trước hỏi:  “Công chúa làm sao vậy?”

Ta lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nói: “Không có gì, có lẽ do hôm qua ngủ không ngon giấc.”

Nghe vậy, nàng ta cũng không bận tâm nữa chỉ cười khẩy: “Lần này, Hoàng thượng lùi lễ phong phi cho công chúa lại, ta cho rằng nhất định có liên quan đến Thục phi. Công chúa nên đề phòng hơn nữa với ả ta.”

Việc này ta đã biết từ lâu, nhưng ta cảm thấy, dù đề phòng Diêu Thục phi đến mấy, ta cũng không thể phớt lờ người đối diện trước mặt.

Lúc này, nghe thấy tiếng của Tư Âm ở bên ngoài: “Công chúa, đồ ăn đưa tới rồi ạ.”

Thẩm tiệp dư liếc nhìn ta rồi xoay người chạy vào bên trong, ta không nhìn thấy bóng dáng nàng ta nữa, chỉ nghe tiếng hát đứt quãng vang lên ở bên trong.

Ta mở cửa cho Tư Âm đem đồ ăn giao cho cung nữ của Thẩm tiệp dư, rồi nhanh chóng rời khỏi Tốc Ba Cư với nàng.

Tư Âm khẽ hỏi: “Công chúa, vì sao phải thương xót Thẩm tiểu chủ?”

Ta không nói gì, không phải ta thương xót nàng ta mà chỉ là phòng bị.

Ta và Tư Âm trở về Cảnh Thái cung, nghỉ ngơi bên trong tẩm cung một chút rồi sai Tư Âm đi truyền thái y. Tư Âm hoảng sợ, vội vã hỏi ta khó chịu chỗ nào.

Ta khẽ lắc đầu. Chỉ bảo nàng đi truyền thái y tới.

Vừa rồi đến Tốc Ba Cư, đột nhiên cảm thấy khó chịu, ta không biết là bởi vì những ngày gần đây quá mệt mỏi hay vì nguyên nhân khác. Nếu Thẩm tiệp dư nói nàng có thể bảo đảm ngày mai Thiên Phi sẽ đánh chết Nhuận Vũ thì ta dám khẳng định nàng ta sẽ dùng độc.

Ta chỉ sợ lúc ta ở Tốc Ba Cư đã tiếp xúc với thứ gì đó không nên tiếp xúc.

Mặc dù ta đã rất cẩn thận.

Nhưng bây giờ ta nên cẩn thận hơn nữa.

Tư Âm lui xuống, còn lại một mình ta ngồi trong phòng, lòng hơi căng thẳng, ta chỉ sợ đó là thuốc độc mãn tính. Đúng là Thẩm tiệp dư muốn liên thủ với ta đối phó những người khác, như vậy nàng ta cũng sẽ đề phòng ta vào lúc cuối cùng sẽ quay lại cắn nàng ta một cái.

Bên ngoài cửa, có tiếng người gõ cửa. Ta chần chừ một lát cuối cùng hỏi: “Ai?”

Giọng của Tường Thụy vang lên: “Công chúa, vừa rồi Tư Âm cô nương nói nô tài bưng bát trà xanh tới cho người uống ngọt miệng.”

“Mang vào.” Ta lạnh lùng nói.

Cánh cửa mở ra, Tường Thụy bưng bát trà xanh vào, đặt ở trên bàn rồi nhanh chóng lui xuống.

Ta đột nhiên gọi y: “Tường Thụy…”

Y giống như giật mình sợ hãi, vội xoay người lại: “Có nô tài.” Y cúi đầu, không hề nhìn ta.

Mà ta nhìn y lại bất chợt giật mình.

Một lúc lâu thật lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng Tường Thụy nhỏ giọng hỏi: “Công chúa còn dặn dò gì nô tài không ạ?”

Ta hoàn hồn lại, lưỡng lự một lát cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Thái cung thay đổi chủ tử, các ngươi đều thất vọng phải không?”

Tường Thụy sợ run lên, cuống quít quỳ xuống nói: “Nô tài không có.”

Ta đứng lên cúi đầu nhìn y, lạnh nhạt nói: “Đàn phi…”

“Công chúa.” Tường Thụy cả gan cắt ngang lời của ta, nghiến răng nói tiếp: “Công chúa không nên nhắc đến nương nương là tốt nhất. Bây giờ Hoàng thượng sủng ái công chúa, công chúa không nên nhắc đến nương nương.”

Ta thoáng giật mình: “Vì sao?”

Tường Thụy do dự cuối cùng mở miệng: “Địa vị của nương nương ở trong lòng Hoàng thượng, là… Là không thể nào xóa đi được. Công chúa nhắc lại, chẳng phải là làm giảm địa vị của mình sao?” Y cúi đầu xuống nói, “Nô tài nói càn, xin công chúa thứ tội.”

Ta khẽ cười một tiếng nhìn y: “Vậy vì sao ngươi lại nói với bản cung chuyện này?”

“Nô tài không muốn Hoàng thượng quên nương nương, nô tài cũng không muốn công chúa thất sủng ở Cảnh Thái cung.” Lúc nói đến đây, ta nhìn thấy rõ ràng cả người y khẽ run lên. Xem ra, y cũng biết những lời này sẽ chọc giận người trước mặt.

Thật may mắn, mặc dù ta là Trường Phù nhưng cũng là Đàn phi mà y một lòng trung thành.

Trong người hơi khó chịu, ta miễn cưỡng nói: “Người đã chết rồi, ngươi còn nhớ làm gì.”

Tay y hơi nắm chặt lại, nhỏ giọng nói: “Mặc dù nương nương đã đi xa, nhưng trong lòng nô tài không bao giờ quên nương nương.”

Ta quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.” Tường Thụy gật đầu, nhẹ giọng đáp lại rồi bước ra.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Ta xoay người, bưng bát trà xanh trên bàn lên uống cạn.

Quả thật là thấm vào tận ruột gan.

Ta chậm rãi ngồi xuống, đợi một lát liền thấy Tư Âm dẫn một thái y vào.

Đó là một thái y lạ mặt, ta chưa từng gặp lần nào.

Y hành lễ với ta:  “Công chúa khó chịu ở đâu ạ?”

Ta cũng không nói chỉ vươn cánh tay ra: “Hay là mời thái y bắt mạch cho bản cung trước đi.”

Y hơi run sợ, vội vàng nói: “Dạ.”

Y ngồi xuống, lấy ra một cái gối nhỏ lót dưới cổ tay ta, ngón tay đặt lên tĩnh mạch, chỉ chốc lát khẽ cau mày: “Mạch tượng của công chúa ổn định, không có gì khác thường.”

Ta vội hỏi: “Mọi chuyện đều tốt sao?”

Thái y gật đầu, liền hỏi lại: “Công chúa cảm thấy khó chịu chỗ nào?”

Ta lắc đầu: “Mới vừa nãy đầu ta hơi choáng váng.”

Thái y rút tay lại, khẽ nói: “Có lẽ do công chúa mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì không có gì đáng ngại nữa.”

Ta gật đầu, nhìn Tư Âm: “Tiễn thái y về.”

Y vội đứng lên, chắp tay hành lễ: “Công chúa quá khách khí rồi.” Vừa dứt lời, y đã thu dọn đồ đạc trên bàn, xoay người ra ngoài.

Tư Âm đỡ ta nói: “Nhất định là công chúa quá mệt mỏi, nô tì đỡ người đi nghỉ ngơi một lát.”

Ta không từ chối để cho nàng đỡ ta lên giường nằm. Có lẽ do ta thật sự mệt mỏi, nên chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng, sau khi dùng bữa tối, Tư Âm đỡ ta đi dạo trong sân. Từ phía xa, tiếng ai đó kêu lên: “Hoàng thượng vạn tuế”, nhìn theo tiếng nói đó ta thấy hắn bước nhanh đến tẩm cung của ta.

Ta giật mình kêu lên: “Hoàng thượng!”

Hắn ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy ta đã vội bước đến.

Ta hoảng hốt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn bước nhanh về phía ta, kéo tay ta hỏi dồn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ta chợt giật mình, hắn vội vã chạy đến cung của ta, đột nhiên hỏi ta đã xảy ra chuyện gì?

Thấy ta im lặng, hắn cau mày nói: “Trẫm nghe nói Cảnh Thái trong cung truyền thái y, nàng làm sao vậy?”

Ta chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng Tư Âm khẽ cười rộ lên ở phía sau, ta cũng cười nhưng vội che miệng lại. Hạ Hầu Tử Khâm lừ mắt, cung nữ phía sau vội xoay người lui xuống.

Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, ta cảm thấy rất hài lòng.

Ta cúi thấp đầu nói: “Chỉ là mệt mỏi mà thôi, lúc xế chiều thiếp đã ngủ một giấc, bây giờ đã khỏe rồi.”

Nghe vậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta lại hỏi: “Chuyện của Hoàng thượng đã xử lý xong chưa?”

Hắn kéo ta xoay người lại vừa bước đi vừa nói: “Trẫm nhớ nàng nên chạy sang đây gặp nàng.”

Trong lòng ta chợt ấm áp vô cùng, ta mở miệng hỏi: “Hoàng thượng dùng bữa tối rồi à?”

Hắn “Ừm” một tiếng rồi kéo ta trở về tẩm cung, lúc đó mới nói tiếp: “Trẫm đã cho người tra xét Cố phủ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, có thể chứng cứ thông đồng với địch ông ta không hề để ở phủ.”

Hắn nói như thế là ta biết Cố đại nhân vẫn không chịu nói gì.

Chần chờ một lát, ta liền hỏi: “Tra tấn ông ta ư?”

Hắn lại nói: “Tra tấn cũng vô dụng.

“Vậy Khanh Hằng…” Ta không quên lời Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, hắn muốn biết Cố đại nhân cảm thấy người sau lưng quan trọng, hay con trai quan trọng hơn.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, một lát sau mới nói: “Trẫm vẫn luôn cảm thấy, dùng Cố Khanh Hằng để uy hiếp ông ta không phải là thượng sách.”

Ta khẽ cười nói: “Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không muốn dùng biện pháp tiểu nhân.”

Hắn lắc đầu: “Nếu không phải Cố Khanh Hằng đi Đại Tuyên mang thuốc giải về, cho dù có Châu Du Thường thì đã sao? Trẫm nợ y một mạng, còn đồng ý với y chỉ cần y có thể làm cho Cố Địch Vân nói ra những chứng cứ này đang ở đâu thì trẫm sẽ tha cho ông ta một mạng.”

Trong lòng chấn động, ta vội thốt lên: “Hoàng thượng giam hai cha con bọn họ cùng một chỗ sao?”

Hắn gật đầu: “Nếu không làm thế thì khuyên như thế nào?”

Ta buồn bã hỏi: “Vậy mà Cố đại nhân cũng không chịu nói sao?”

Hắn mím môi không nói gì.

Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng ta cả gan hỏi: “Hay là Hoàng thượng để thiếp đi thử xem?”

Lúc này, hắn mới nhìn ta nhẹ giọng hỏi: “Nàng có thể à?”

Ta cười: “Không thử một lần làm sao biết?”

Hắn cũng cười: “Được, trẫm thực sự muốn xem thử A Tử của trẫm rốt cuộc có biện pháp gì hay.”

Ta ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, biện pháp hay?

Ta cũng không có, nhưng ta lại cho rằng hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến đây nói với ta những lời này thực ra hắn đã nói cho ta biết đáp án. Điều then chốt là hắn muốn xem thử ta có lĩnh ngộ thâm ý của hắn trong đó hay không mà thôi.

Hắn bước qua nhẹ nhàng ôm ta, dịu dàng nói: “Việc này không cần cấp, gần đây nàng cũng mệt mỏi nhiều rồi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có yến tiệc nữa.” Lúc nói đến yến tiệc, nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất.

Nhất định là hắn đang nghĩ tới chuyện của Thần Cảnh.

Ta cầm tay hắn: “Hoàng thượng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Ừ.” Hắn đáp lời rồi kéo ta qua.

Ta nằm xuống, bàn tay của hắn siết chặt quanh thắt lưng ta, kéo ta sát vào trong lồng ngực. Ta nằm trong lòng hắn, nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn.

“Hoàng thượng đến Cảnh Thái cung nhiều như vậy, lạnh nhạt thờ ơ với Thục phi, người không lo lắng sao?”

Hắn nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Nàng ta có thể làm được gì?”

Ta im lặng không nói gì nữa, lúc này e là Diêu Thục phi cũng không nói việc này cho Diêu Hành Niên biết, dù sao Diêu Hành Niên vẫn đang ở biên quan, cách nơi này cả ngàn dặm.

Hắn lại nói: “Lần này Diêu Hành Niên giấu Châu Du Thường, ông ta đã có tâm Tư Mã Chiêu, người người đều biết (*). Trẫm đề phòng thủ đoạn của ông ta, chẳng phải càng thêm rõ ràng hơn sao?”

* Nguyên bản: 司马昭之心: Tư Mã Chiêu chi tâm: chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Quý Hương Công ký”.

Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày một lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề “Tiềm Long ” để giãi bầy tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ này liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, không nói năng được câu nào

Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý tiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: “Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi để người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn”. Các đại thần nghe vậy đều bày tỏ không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ đợi được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.

“Nhưng…” Ta lo lắng, không phải binh quyền vẫn trong tay Diêu Hành Niên sao?

Hắn cười khẽ một tiếng: “Việc này, nàng không cần phải lo lắng. Ngủ đi.” Hắn nói xong, cánh tay ôm ta lại siết thật chặt.

Ta còn muốn nói chuyện nữa, đã thấy bộ dạng nhàn nhã không muốn tiếp tục bàn luận nữa của hắn thì cũng im lặng không nói gì nữa.

Sáng hôm sau, trời còn rất sớm đã nghe thấy giọng Lý công công gọi hắn rời khỏi giường. Lúc hắn thức dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ đánh thức ta. Thực ra, ta đã dậy từ lâu, có điều nghĩ tới bộ dạng hắn rón ra rón rén lại không đành lòng mở mắt ra.

Ta cảm giác được hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào giữa trán ta.

Sau đó là giọng hắn cười khẽ.

Ta nhịn không được cũng muốn cười.

Lý công công lại vào lần nữa, hắn mới theo Lý công công ra ngoài.

Ta mở mắt ra, thấy cung nữ ở bên ngoài hầu hạ hắn thay y phục, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn. Ta nghiêng người nhìn hắn chăm chú, càng nhìn lại càng không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Cuối cùng hắn cũng đi ra ngoài, một lúc sau ta mới gọi Tư Âm vào.

Tư Âm hầu hạ ta rời khỏi giường, một lát sau liền có một cung nữ bước vào, nói là Hạ Hầu Tử Khâm căn dặn Ngự thiện phòng chuẩn bị tổ yến cho ta. Ta giật mình, hắn lên triều sớm như vậy mà vẫn nhớ những chuyện này sao?

Tư Âm tươi cười nhận lấy: “Hoàng thượng thật là yêu thương, nâng niu công chúa, mặc dù lễ phong phi chưa được cử hành, nhưng những lời vàng ngọc ngày ấy Hoàng thượng đã nói các đại thần đều nghe thấy được, ai cũng xem công chúa chính là Quý phi nương nương rồi đó.”

Ta nhận lấy khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.

Ăn uống xong ta ngồi trong phòng đợi một chút, liền gọi Tư Âm vào dặn dò: “Ngươi đi thăm dò xem An uyển nghi bị Thái hậu giam cầm, có cho phép người ngoài vào thăm hỏi không?”

Tư Âm giật mình, nhưng cũng không hỏi ta vì sao chỉ gật đầu đi xuống.

Chỉ một nén nhang sau, nàng đã quay trở về, nói với ta: “Công chúa, có thể đến thăm hỏi.”

Nghe vậy ta lập tức đứng lên, nếu thế thì ta rất muốn gặp An Uyển nghi.

Tư Âm vội đỡ ta nói: “Công chúa không ở tẩm cung nghỉ ngơi sao? Hoàng thượng nói… Nói muốn công chúa ở tẩm cung nghỉ ngơi, buổi tối còn phải đến dự tiệc rượu đầy tháng của tiểu Hoàng tử.”

Ta cười khẽ: “Bản cung không sao, nghỉ ngơi cả đêm bây giờ tinh thần tốt hơn nhiều rồi.”

Nàng vẫn còn hơi khó xử: “Công chúa, người vẫn nên nghỉ ngơi đi.”

Ta không nhìn Tư Âm, bước thẳng ra ngoài vừa đi vừa nói: “Không có gì đáng ngại.” Là do Hạ Hầu Tử Khâm quá lo lắng mà thôi, chẳng qua ta bị mệt mỏi vì mấy ngày trước, căn bản không có gì quá nghiêm trọng.

Tư Âm vội đuổi theo, khẽ kêu lên: “Công chúa muốn ra ngoài vậy hãy để nô tì chuẩn bị loan kiệu trước.” Nàng vừa nói xong liền bước đi ngay.

Ta kêu nàng lại: “Không cần, bản cung muốn đi bộ một chút.”

Ngồi loan kiệu đến đó quá mức khoa trương, chi bằng ta tự đi.

Bên ngoài Lăng Lạc cư, yên tĩnh không một tiếng động.

Phi tần bị giam cầm trong cung, giống như ở trong lãnh cung, hơn nữa lệnh giam cầm này cũng không biết khi nào thái hậu mới hạ lệnh gỡ bỏ.

Ta để Tư Âm đỡ tay đi vào, đúng lúc cung nữ thân cận bên cạnh An uyển nghi đi ra, cung nữ đó thấy ta, đầu tiên là sửng sốt sau đó mới cuống quít quỳ xuống. Nhưng quỳ rồi cũng không biết nên xưng hô với ta như thế nào.

Tư Âm mở miệng: “Đây là công chúa Trường Phù.”

Cung nữ kia như bừng tỉnh, cúi thấp đầu xuống: “Nô tì tham kiến công chúa.”

Ta khẽ ừ, hỏi: “Tiểu chủ của các ngươi đâu?”

Nghe ta hỏi như vậy, cung nữ kia hoảng sợ, vội nói: “Tiểu chủ ở… Đang nghỉ ngơi.”

Ta gật đầu đi thẳng vào bên trong, nhìn thấy một đống lớn vật phẩm chồng chất trên bàn, có rất nhiều tổ yến và nhân sâm. Cung nữ kia cuống quít đứng dậy, đuổi theo bên cạnh ta nói: “Công chúa mời ngồi, nô tì đi mời tiểu chủ đến ngay.”

Nàng ta nói xong vội vã đi ngay

“Công chúa, những thứ này…” Tư Âm kinh ngạc nhìn đống đồ trên bàn.

Ta mím môi cười, Tư Âm đương nhiên cảm thấy khó hiểu, một phi tần bị giam cầm thì có ai đưa đến nhiều đồ như vậy. Chỉ có ta biết những thứ này đương nhiên là do Thái hậu mang đến.

Đồ chưa kịp thu dọn xuống, như vậy là mới vừa đưa tới.

Thần Cảnh bị tàn tật, như vậy Thái hậu sẽ càng chăm chút cho đứa bé trong bụng An uyển nghi.

Ta chỉ ngồi một lúc, đã nghe thấy có tiếng người bước vào. Ta ngước mắt, thấy cung nữ đang đỡ tay An uyển nghi bước vào, ta đứng lên thấy nàng mỉm cười: “Thật không ngờ, công chúa lại đến Lăng Lạc cư.”

Đã lâu không gặp, nàng vẫn là như trước bình thản không chút sợ hãi.

Làm ta không khỏi nghĩ tới Ngọc tiệp dư đã chết. Điểm khác biệt giữa bọn họ là Ngọc tiệp dư cất giấu cõi lòng đầy thù hận, còn An uyển nghi lại thật sự không tranh với đời.

Hôm nay, An uyển nghi mặc một bộ cung trang rất rộng, nàng cố gắng hết sức đặt hai tay trước người, chiếc váy dài trùng hợp có thể che phía trước bụng. Bây giờ nàng mang thai hơn bốn tháng, hẳn là có thể nhìn thấy rồi.

Có điều bây giờ nàng như vậy, ngay cả ta là người biết rõ mọi chuyện, cũng không cách nào nhìn ra được.

Ta chợt nhớ ra, nàng không biết thân phận của ta đương nhiên là phải đề phòng ta. Ta liền cười:  “Bản cung đi tản bộ trùng hợp nhìn thấy Lăng Lạc cư, đi tới đi lui rồi tiện đường ghé qua.”

An uyển nghi mím môi cười, bước lên phía trước mời: “Công chúa, mời ngồi.”

Ta ngồi xuống, nhìn đống đồ chưa kịp thu dọn xuống ở trên bàn, chợt nghe An uyển nghi nói: “Những thứ này vốn là chuẩn bị tặng cho Đức phi nương nương, nhưng ta đúng là bị tụt hậu rồi, vì không biết bây giờ trong hậu cung đã không còn Đức phi nữa.” Dứt lời, nàng nhìn cung nữ bên cạnh:  “Thu dọn xuống đi.”

Ta khẽ cười, An uyển nghi là một người cẩn thận, biến đồ của Thái hậu mang đến cho nàng thành đồ nàng muốn tặng cho Thiên Phi. Đúng dịp đêm nay là tiệc rượu đầy tháng của Hoàng tử, những lời nói này của nàng thật hợp tình hợp lý.

Nếu nàng biết chuyện của Thiên Phi, tất nhiên sẽ được nghe đồn thổi Hạ Hầu Tử Khâm là vì ta mà tước bỏ phong vị Đức phi của Thiên Phi. Nhưng lúc này, An uyển nghi lại không nói một chữ đến chuyện này. Xem ra, nàng vẫn đề phòng ta rất chặt chẽ.

Ngón tay ta lướt qua đường chỉ thêu trên ống tay áo, thực ra hôm nay ta đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn gặp mặt nàng một lần, thế thôi.

Nhưng nếu nàng không đề phòng ta thì mới không giống nàng, An uyển nghi.

Thực ra ta và Thái hậu suy nghĩ giống nhau, muốn đứa bé trong bụng nàng ngàn vạn lần không nên giống con của Thiên Phi.

Khuyết tật đối với một đứa bé mà nói, là chuyện tàn nhẫn đến mức nào chứ?

Mà lần này ta đến đây cũng vô hình trung cảnh báo cho An uyển nghi. Chắc hẳn nàng đã biết nên làm như thế nào.

Ngồi ở Lăng Lạc cư một lúc ta đứng dậy trở về, lúc đi ra nghe thấy An uyển nghi hỏi sau lưng: “Thực sự Công chúa vì thuận đường mới đến Lăng Lạc cư của ta sao?”

Ta giật mình, bởi vì ta cảm thấy một người như nàng không nên đợi đến lúc ta rời khỏi đây mới đột nhiên hỏi như vậy.

Ta không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu không thì An uyển nghi nghĩ sao?”

Người phía sau cười khẽ một tiếng nhưng không hề trả lời.

Ta cũng đứng đó một lúc lâu, mới nâng bước rời đi.

Đến chạng vạng, nghe nói An uyển nghi bị giam cầm ở Lăng Lạc cư lại mơ mộng hão huyền tìm cách đi ra ngoài, Thái hậu trong cơn nóng giận, truyền lệnh không cho bất cứ ai trong Lăng Lạc Cư ra ngoài, và người bên ngoài cũng không ai được vào.

Nghe vậy, ta cười nhạt một tiếng, An uyển nghi xin được ý chỉ này thật tốt quá.

Như vậy, sẽ không ai biết nàng có thai.

Buổi tối làm tiệc rượu đầy tháng cho tiểu Hoàng tử, bởi vì đây là bữa tiệc gia đình nên vẫn được tổ chức ở Quỳnh Thai. Tiệc rượu đầy tháng của Hoàng tử bị dời lại lâu như vậy, lại đúng dịp trong triều vẫn còn đại sự chưa xử lý xong, nên chỉ tổ chức đơn giản, có thể lấy lý do cho qua. Nhưng ta biết thâm ý của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu khi làm như thế.

Bởi vì ta không phải là phi tử, nhưng lại có thân phận đặc thù nên ta ngồi bên dưới Hạ Hầu Tử Khâm. Đối diện ta là Diêu Thục phi.

Ánh mắt Diêu Thục phi nhìn về phía ta thật lạnh lùng khiến cho ta có cảm giác rét run.

Ta nhìn thấy Thiên Lục ngồi im lặng, sắc mặt không thay đổi, từ góc độ này nhìn sang dường như ta thấy nàng ta càng gầy hơn.

Thần Cảnh được nhũ mẫu ôm vào, ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa. Thái hậu đứng lên, trên mặt bà tỏa ra sự yêu thương không hề che giấu. Nhũ mẫu vô cùng cẩn thận đưa Thần Cảnh cho Thái hậu, bà ôm đứa bé vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của nó.

Dường như Thần Cảnh cảm nhận được điều gì, khẽ ‘a’ lên một tiếng.

Chỉ một tiếng động rất nhỏ này nhưng ta nhìn thấy khuôn mặt Hạ Hầu Tử Khâm vốn đang lạnh lùng, nghiêm nghị từ từ hiện lên nét cười. Thái hậu ôm Thần Cảnh ngồi xuống, Hạ Hầu Tử Khâm đưa tay qua cầm bàn tay nhỏ bé của Thần Cảnh, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Phi tần bên dưới, ánh mắt đều tràn đầy cung bậc cảm xúc, hâm mộ, ghen tỵ, tất cả đều hiện diện.

Ta nhìn khuôn mặt của Thần Cảnh, mặc dù đứa bé vừa mù vừa điếc nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Bàn tay nhỏ bé đung đưa, miệng kêu mấy tiếng “A, a”, không biết tại sao ta vừa nhìn đã cảm thấy thích ngay.

Nếu không biết rõ sự thật thì không ai nghĩ đứa bé này bị tàn tật.

Nếu không tới gần, không quan sát tỉ mỉ, thì Thần Cảnh không hề khác một đứa trẻ bình thường.

Ta hít một hơi thật sâu, những người biết sự thật, ai cũng muốn quên đi sự thật này.

Ta nắm chặt hai tay, những lời của Thẩm tiệp dư văng vẳng bên tai, ta không biết lúc này có nên nói ra hay không. Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, ta thấy hắn đang nhìn chăm chú Thần Cảnh trước mặt, không hề để ý tới thần sắc của ta.

Đang nghĩ ngợi, muốn mở lời chợt ta nhìn thấy Thiên Lục ở phía đối diện bỗng nhiên đứng dậy, quỳ trên điện cúi đầu nói: “Thần thiếp cả gan, xin Hoàng thượng và Thái hậu ân chuẩn cho Phi tiểu viện đến tham dự tiệc rượu đầy tháng của Hoàng tử.”

Ta giật mình, những lời ta muốn nói đã bị nàng ta cướp lấy trước rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, nàng ta là em gái ruột của Thiên Phi, việc này do nàng ta nói hết sức thích hợp.

Ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, nhưng Thái hậu lạnh giọng trả lời: “Hôm nay là ngày vui, Tích quý tần nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Thiên Lục vẫn cúi sát người xuống, cắn môi cầu xin: “Thần thiếp biết, nhưng Phi tiểu viện là mẹ ruột của Hoàng tử, cho dù nàng ấy có làm gì sai trái cũng không thay đổi được sự thật này. Đầy tháng của Hoàng tử, lẽ ra nên để cho mẹ ruột đến nhìn con của mình. Cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu ân chuẩn!”

Bên dưới mọi người đều lộ vẻ hưng phấn, bọn họ thích thú nhìn cảnh Tích quý tần vì người chị gái thất thế của mình mà có thể to gan đến mức này, mạo hiểm chọc giận hoàng đế, dám cầu xin cho Phi tiểu viện!

Diêu Thục phi khinh miệt nhìn Thiên Lục, khẽ hừ một tiếng nói: “Phi tiểu viện thân đang chịu tội, làm sao có thể đến gần Hoàng tử được? Chớ đem xui xẻo truyền sang cho Hoàng tử.”

Ta thấy Diêu Thục phi bây giờ vô cùng đắc ý, xem ra mọi chuyện đang ứng với lời của Thiên Lục, nàng ta đã cầu xin ta không nên ép Thiên Phi tới cùng đường. Nhưng bây giờ những chuyện này có liên quan gì tới ta kia chứ?

Những người trong hậu cung không muốn buông tha cho Thiên Phi nhiều vô số.

Ta nghĩ đến lúc nàng ta còn là Đức phi đã gây ra một mớ bòng bong khó lòng tháo gỡ!

Nhưng người như Thiên Phi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ta không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào. Bởi vì nàng ta không hiểu được thế nào là tiến thoái! Nàng ta không biết nhìn xa trông rộng cũng như lúc nào cũng đứng ngồi không yên!

Ta cười nhạt một tiếng: “Thục phi nương nương nói như vậy sai rồi. Có tội hay vô tội thì tình mẫu tử giữa người mẹ và đứa bé vẫn luôn thuần khiết.” Ta quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, khẽ nói: “Hoàng thượng, không có người mẹ nào không thương yêu con của mình.”

Ta nói như thế cũng là nói cho Thái hậu nghe, tránh cho bà suy nghĩ ta đang nói giúp Dụ thái phi.

Ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm hơi xúc động, bên dưới Thiên Lục nhìn ta càng kinh ngạc hơn.

Mặc dù, ta nói câu sau cùng không ai hiểu rõ trừ Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng Thiên Lục sẽ vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì hôm nay tự nhiên ta lại nói giúp Thiên Phi. Thực ra những lời này vừa giúp Thiên Phi cũng là giúp chính ta.

Thiên Lục đứng ra cầu xin cho Thiên Phi ngoài dự đoán của ta, nhưng lại làm cho kế hoạch của ta được tiến hành thuận lợi.

Xung quanh trầm lặng trong chốc lát, mới nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Người đâu, truyền Phi tiểu viện.”

Nghe thấy vậy, đôi mắt Thiên Lục tràn đầy niềm vui, vội vàng dập đầu: “Thần thiếp thay mặt Phi tiểu viện xin tạ ơn ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu!”

Thiên Lục đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó quay sang nhìn ta, ta cố gắng hết sức quay mặt đi, bưng chén trà trước mặt lên uống cạn. Chỉ trong giây lát, đã thấy vị công công vừa chạy ra đã trở về, chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch, quỳ “Phịch” xuống hoảng hốt: “Hoàng thượng, Hoàng thượng không xong rồi! Huyễn Nhiên các xảy ra chuyện… Xảy ra tai nạn chết người!”

Bàn tay bưng chén trà khẽ run lên, Thẩm tiệp dư làm việc thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tất cả mọi người như hít một luồng khí lạnh, thấy Hạ Hầu Tử Khâm quắc mắt đứng dậy, nghiêm nghị hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Thái hậu cũng thay đổi, ôm Thần Cảnh trong lòng giao cho nhũ mẫu bên cạnh, bà đứng dậy nhìn người phía dưới. Thái giám kia run run vội nói: “Nô tài… Nô tài cũng không biết, hình như là… Là Phi tiểu viện đánh chết người.”

“Cái gì?” Tiếng Thiên Lục đầy ngạc nhiên, sắc mặt của nàng ta thoáng chốc đã trở nên trắng bệch không còn chút máu. Nàng ta vội xoay người nhìn người phía trên nói: “Xin Hoàng thượng cho phép thần thiếp qua đó xem thử.”

Hắn lại hừ một tiếng lạnh lùng đáp: “Trẫm tự đi!”

Dường như Thái hậu còn muốn nói điều gì đó nhưng đã thấy hắn bước nhanh ra ngoài. Thiên Lục vội vàng đuổi theo. Lúc này, chúng phi tần đã châu đầu ghé tai vào với nhau, bọn họ đã sớm thoát ra khỏi sự sợ hãi khi nghe tin có người bị đánh chết rồi nhanh chóng trở nên vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ta chần chờ một lát cuối cùng cũng đứng lên nhìn Thái hậu: “Trường Phù cũng đi xem thử.”

Dứt lời, ta xoay người bước đi.

Nhưng mới ra khỏi Quỳnh Thai, đã nghe phía sau có người đi theo, sau đó là giọng của Diêu Thục phi: “Bản cung cũng rất tò mò, đầu óc của Phi tiểu viện có vấn đề hay không mà lúc này còn gây ra những chuyện như vậy!”

Ta không để ý tới nàng ta, chỉ im lặng đi thẳng về phía trước.

Bên ngoài Huyễn Nhiên các đã có Vũ lâm quân vây quanh canh gác. Canh giữ bên ngoài là những ngự tiền thị vệ lạ mặt, người lính ngự tiền thị vệ trước đây – Lý Văn Vũ đã cùng một vạn binh lính bị bắt nhốt và hy sinh rồi.

Trên đường đi đến đây, trong lòng ta có rất nhiều cảm xúc.

Người chung quanh, chuyện trước mắt tất cả đều biến mất.

Lúc bước vào có thể nghe thấy tiếng nữ tử gào khóc, không còn nghi ngờ đó là Thiên Phi.

Ta và Diêu Thục phi bước vào cửa, thấy Thiên Phi nằm khóc trên mặt đất, trước mặt nàng ta là thi thể của Nhuận Vũ. Ta nhìn thấy, khóe miệng của Nhuận Vũ vẫn còn vết máu.

Thiên Phi khóc lớn gào lên: “Hoàng thượng, thần thiếp không giết người! Không giết ả!”

Hạ Hầu Tử Khâm đứng trước mặt Thiên Phi, lạnh lùng nhìn nàng ta, Thiên Lục vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng minh giám, Nhuận Vũ chết nhất định không liên quan đến Phi tiểu viện!”

Diêu Thục phi đang đứng phía sau ta cười lạnh: “Không liên quan thì vì sao đang êm đẹp người lại lăn ra chết ở Huyễn Nhiên các?” Ánh mắt nàng ta nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất, khóe miệng khẽ cười, “Trên cánh tay cung nữ kia bị thương, chẳng lẽ không phải là do Phi tiểu viện dùng trâm đâm sao?”

Nghe nàng ta nói ta mới nhìn thấy vết thương thật nhỏ trên cánh tay Nhuận Vũ, lúc này vẫn còn máu rỉ ra. Trong lòng ta cười ngao ngán, đã bao lâu rồi mà sao Thiên Phi cũng chỉ biết có mỗi một trò này?

May mắn là bây giờ tuyết không rơi nên không có băng, nếu không chắc nàng ta lại muốn dùng phương pháp lúc trước của Phong Hà chăng? Cho nên ta mới nói, đầu óc của nàng ta giống như một khối thịt.

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lạnh băng, xoay người nhìn thái giám đang quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Tên thái giám kia cúi thấp đầu, giọng run run: “Hôm nay, lúc nô tài mang bữa tối đến cho tiểu chủ thì nghe thấy bên trong có tiếng khóc. Nô tài tò mò nên bước lên nhìn thử mấy lần, thấy… Thấy tiểu chủ đang đánh chửi cung nữ này. Còn đấm đá cô nương ấy túi bụi.”

“Ngươi nói bậy!” Thiên Phi sợ hãi kêu lên, “Hoàng thượng, thần thiếp không có!”

Ta nhìn thái giám kia, thấy bàn tay y khẽ run lên nhưng vẫn không dám ngẩng đầu.

Thiên Lục vội vàng kéo vạt áo Thiên Phi lại nói: “Tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tỷ mau nói đi!”

Thiên Phi sợ đến mức cả người cứng đơ nhưng miệng vẫn không ngừng chửi mắng: “Ả tiện tỳ Nhuận Vũ kia, từ lúc tới Huyễn Nhiên các ngày càng không tôn trọng ta, hôm nay ta sai làm gì cũng không chịu làm, ta tức giận quá, nên đã dùng cây trâm đâm ả mấy cái, ả còn đánh lại ta nữa. Dám đẩy ngã ta, nên ta tức giận đá ả một cước, ai biết được ả lại lăn ra chết như vậy…”

Thiên Phi vừa dứt lời đã nghe tên thái giám kia nói lại: “Tiểu chủ, sao người lại nói dối như thế… Rõ ràng nô tài nhìn thấy cung nữ này bị người đánh chết tươi mà. Người là chủ tử, kẻ làm nô tì ai dám đánh lại người chứ a!”

“Ngươi…”

Thiên Phi thực sự là không biết nặng nhẹ, lúc này còn muốn xông lên dạy dỗ người khác, may mắn là được Thiên Lục kéo lại.

Cuối cùng Hạ Hầu Tử Khâm không nhịn được, xoay người đi nói: “Trẫm thấy ngươi được đối xử rất thoải mái, trẫm…”

“Hoàng thượng.” Ta cắt ngang lời của hắn nói, “Hôm nay, mặc dù chỉ là cái chết của một cung nữ nhưng việc này vẫn không thể phớt lờ được. Trường Phù thấy, vị công công này thuật lại mọi chuyện rất ung dung không hề sợ hãi gì cả.”

Tên thái giám kia biến sắc, đang định mở miệng nói thì ta lại nói tiếp: “Theo Trường Phù thấy, không bằng điều tra nguyên nhân cái chết của cung nữ này trước xem thử có thật sự là bị Phi tiểu viện đánh chết hay không.”

Thiên Lục ngày càng kinh ngạc vì ta.

Ta không nhìn nàng ta chỉ nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, thấy hắn cau mày không nói lời nào. Ta biết xảy ra chuyện hôm nay hắn rất bất mãn, thậm chí hắn sẽ bỏ mặc không muốn bận tâm đến. Thẩm tiệp dư đã đoán chắc được thời cơ này cho nên mới có thể đánh một đòn trí mạng giữa lúc này.

Chỉ tiếc nàng ta đã tính sai một điểm, đó chính là ta.

Ta nhìn tên thái giám đang quỳ trên mặt đất chỉ nói: “Truyền thái y đến xem thử thì tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.

Nhìn bộ dạng của tên thái giám kia, thực ra không cần chờ thái y đến mà chỉ cần ta nói như vậy, e là y đã không chịu nổi rồi.

Quả nhiên, tên thái giám kia cả người mềm nhũn, té co quắp trên mặt đất.

Y run run mở miệng: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”

Ta liếc xéo y, y lại nói: “Là… Là Thẩm tiểu chủ ép buộc nô tài nói như vậy.”

Thiên Phi biến sắc thốt lên: “Thẩm tiệp dư!”

Sắc mặt Diêu Thục phi cũng thay đổi, xem ra chuyện Thẩm tiệp dư giả điên, ngay cả Diêu Thục phi cũng không biết. Lúc này, rốt cuộc nàng ta cũng mở miệng: “Sao, Thẩm tiệp dư không phải bị điên rồi ư?”

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm vẫn khó coi như trước, hắn chỉ nhìn Diêu Thục phi đầy mệt mỏi: “Trẫm cảm thấy mệt mỏi, việc này giao cho Thục phi xử lý.” Dứt lời, hắn cũng không nhìn chúng ta nữa, bước nhanh ra ngoài.

Diêu Thục phi đáp lại: “Người đâu, đi mời Thẩm tiệp dư!”

Thẩm tiệp dư tới, nàng ta còn cười ngây ngô, chỉ tay vào chúng ta nghêu ngao: “Ăn cơm à? Các ngươi ăn cơm à? Ha ha —— “

Ta cười lạnh lùng: “Thẩm tiệp dư còn giả vờ làm gì? Tất cả mọi người đều biết cả rồi.”

Trong đôi mắt nàng ta hiện rõ sự khiếp sợ, thoáng giật mình.

Thiên Phi nhảy dựng lên, muốn nhào về phía trước nhưng bị Thiên Lục kéo lại, nàng ta nhịn không được hét lên: “Con đê tiện kia, dám hãm hại ta! “

Thẩm tiệp dư lại nhìn ta, cắn răng nói: “Công chúa, không ngờ ngươi…”

Nàng ta đương nhiên là không nghĩ ra.

Chỉ vì trong mắt ta Thẩm tiệp dư nguy hiểm hơn rất nhiều so với Thiên Phi. Dùng Thiên Phi để đổi nàng ta, ta cảm thấy rất đáng giá.

Hết chương 20 (226)
Bình Luận (0)
Comment