Edit: heybaby
Các tú nữ được sắp đặt ở Tương Tú Viện, nghe nói ba ngày sau mới chính thức bắt đầu tiến hành tuyển tú nữ.
Ba ngày này, sẽ có ma ma đến dạy dỗ các tú nữ ở trong cung nên chú ý đến những việc gì. Từ ngôn ngữ cử chỉ cho đến tôn ti trật tự, không ai được vượt qua quy củ của hoàng thất. Về phần sau này, ai có thể giành được sự sủng ái của hoàng thượng, đều phải tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Ngồi trong tiểu viện của hạ nhân, ta tiện tay nghịch nghịch cành cây vừa bẻ, trong lòng thầm nghĩ, nói dạy dỗ chẳng qua mấy vị ma ma này muốn kiếm cớ mà thôi. Hàng năm người trong cung đều muốn nhân cơ hội này mà kiếm một khoản tiền không chính đáng.
Các tú nữ này, ai mà không muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các thái giám, ma ma trong mấy ngày này? Tất cả đều trông ngóng việc này sẽ có chút tác dụng khi tuyển tú, dù bé nhỏ không đáng kể, nhưng cũng có người sẽ dốc hết toàn lực mà làm.
Nhưng mà chuyện như vậy không phải là chuyện ta nên lo lắng, chắc chắn trước lúc Thiên Phi và Thiên Lục vào cung, cha ta và Cố đại nhân đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi..
Quăng cành cây trong tay đi, ta quay người lại, lập tức nhìn thấy một người đang đứng ngay sau lưng mình. Thấy ta xoay qua chỗ khác, rốt cuộc trong đôi mắt của nàng ta hiện rõ sự kinh ngạc, chỉ tay vào ta, run run nói:" Ngươi … ngươi là...Tam tiểu thư!"
Ta nên sớm nghĩ đến, Cúc Vận là a hoàn bên cạnh Thiên Lục.
Còn nàng ta có phải tâm phúc của Thiên Lục hay không, ta không biết. Có lẽ phải cũng có lẽ không. Có lẽ bây giờ phải, sau này chưa chắc đã còn. Ai mà biết được?
Nàng ta và ta đều là a hoàn đến từ một phủ, bị sắp xếp ở chung trong một tiểu viện cũng là chuyện bình thường. Ta cũng hiểu, muốn giấu giếm cũng không thể giấu giếm mãi được. Nghĩ như thế, ta lập tức bình thường trở lại. Khóe miệng nở nụ cười, nhìn nàng ta, nói xa xăm nhưng thật rõ ràng: “ Ngươi nhận sai người rồi, ta không phải Tam tiểu thư gì đó." Nói xong, cũng không nhìn nàng ta, chỉ cất bước lướt nhẹ qua người nàng ta.
Ta nói như vậy không phải để phủ nhận, ta chỉ nói cho nàng ta biết. Từ nay về sau, ta không còn là Tam tiểu thư của Tang phủ, ta chỉ là Tang Tử.
Đáy mắt Cúc Vận hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không gọi ta lại.
Ta nghĩ, Thiên Phi và Thiên Lục cũng sẽ nhanh chóng biết chuyện này thôi. Chẳng qua ta không có gì phải sợ, ta đã vào cung rồi, cho dù biết, các nàng có thể làm gì được? Chẳng lẽ muốn đuổi ta ra khỏi cung? Dù các nàng muốn, cũng chưa chắc có thể làm được.
Xuất cung, đây là chỗ nào, chuyện này có thể dễ dàng làm như vậy sao?
Trở về phòng, nằm xuống giường ngẩng mặt nhìn lên. Bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, khẽ luồn tay vào trong ống tay áo, cho đến khi chạm tới thứ mềm mại kia mới thở phào nhẹ nhõm. Thứ Tô Mộ Hàn cho ta, vẫn còn ở đây.
Vừa mới nằm trong phòng một lát, đã nghe thấy có người chạy vào sân, sau đó lớn tiếng hô:"Mọi người trong viện ra đây, Phương Hàm cô cô có chuyện muốn nói!"
Nghe vậy, ta giật mình một cái, xoay người đứng lên, mà bọn a hoàn ở cùng ta cũng bật hết dậy. Ta chỉnh sửa lại quần áo của mình, mở cửa bước ra ngoài.
Cùng lúc này, khắp nơi đều vang lên tiếng mở cửa, bọn a hoàn nhanh chóng đứng hết trước cửa phòng của mình, cả đám người đông đúc có chút mờ mịt chưa hiểu chuyện gì.
Ta đứng im lặng cúi đầu, không biết Phương Hàm cô cô kia rốt cuộc là ai.
Cúc Vận liếc mắt thoáng qua ta một cái nhưng vẫn đứng nghiêm chỉnh.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, tiếp theo là giọng của một nữ tử truyền đến: "Tất cả qua đây." Giọng của nàng không lớn, nhưng rất rõ ràng. Âm sắc rõ rệt, nghe cũng biết nàng còn rất trẻ tuổi.
Ta theo mọi người bước đến giữa sân, cả đám người tự giác đứng vào xếp thành một hàng.
Phương Hàm bước đến trước mặt ta rồi dừng lại. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi giày của nàng, chiếc hài thêu hình đỗ quyên tinh xảo đẹp đẽ tỏa hương thơm ngát, tựa như tất cả mùi hương sau cơn mưa trong không khí tụ tập hết lại. Bàn chân của nàng rất xinh xắn, ta nhịn không được muốn ngước mắt lên nhìn, thậm chí ta còn cảm giác rõ ràng, con người nàng, chắc chắn cũng đẹp như đôi bàn chân này.