Phương Hàm nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, rồi lại đặt tách trà xuống, lúc nàng ta ngước mắt lên trong tích tắc nhìn thẳng vào mắt của ta, khiến ta không kiềm chế được mà run sợ.
Nếu nói đến thông minh, có lẽ nàng vẫn chưa sánh được với Tô Mộ Hàn. Chỉ là, suy nghĩ của nàng giống như một vòng xoáy khổng lồ, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn sâu vào đó, kết quả sẽ là thịt nát xương tan.
Nghĩ như vậy, ta sợ run cả người.
Nhưng nàng vẫn chỉ cười nhạt một tiếng, không có biểu hiện gì khác.
Lý công công dẫn bọn nha hoàn đi đăng ký quay lại, đưa bản đăng ký cho Phương Hàm. Phương Hàm nhận lấy rồi đứng dậy cười nói: “Một đời long sủng một đời vinh, ở trong hoàng cung, không ai biết được mai sau sẽ như thế nào.” Nàng hời hợt nói bâng quơ một câu, liền xoay người rời đi.
Phương Hàm vừa mới rời khỏi, trong viện liền nổi lên những tiếng ồn ào. Mặc dù, bọn nha hoàn không nói rõ, nhưng ai cũng đỏ mặt, vô cùng hưng phấn.
“Thật là lợi hại.”
Ta nhịn không được mà nói.
Đầu tiên là kế ly gián quan hệ chủ tớ, hiện tại thì cố ý nói cho chúng ta biết, cung nữ, cũng có thể một bước lên mây.
Như vậy, sẽ còn ai bằng lòng đứng ở vị trí thấp như thế này nữa?
Ánh mắt ta không tự chủ được mà nhìn ra cửa viện, muôn vàn tâm trạng.
Tay vô tình mà nắm chặt.
Không biết Cúc Vận ở bên cạnh ta đã tiến lên từ lúc nào, đi thẳng đến chỗ Phương Hàm nói: “Cô cô, nô tì có lời muốn nói.”
Thấy Cúc Vận đuổi theo, bước chân của Phương Hàm chậm lại, Cúc Vận nói gì đó với nàng. Phương Hàm vẫn không mở miệng, chỉ là ánh mắt đang nhìn về phía ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước, hoàn toàn không có chút biểu hiện nào khác. Ta có một chút kinh ngạc, lại thấy nàng xoay người rời đi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cúc Vận ngây người, một lát sau mới quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tin nổi.
Nàng đến gần ta, cười cười nói: “Thật là lợi hại, mới tiến cung, mà đã mua chuộc được cô cô.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu ý trong lời nói của nàng là gì, nàng lại cất giọng nói: “Cả đêm hôm qua ngươi không về, đi đâu, làm gì, đừng tưởng rằng người khác không biết.” Tay của nàng chỉ vào trước ngực ta, vừa cười nói: “Ngươi chỉ là một cung nữ, qua đêm nay, liệu mà giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong, nàng lại lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Cúc Vận.” Ta gọi nàng.
Nàng dừng bước, nghiêng người: “Thế nào, ngươi biết sợ rồi sao?”
Sợ? Ta sợ cái gì?
Ta khẽ cười, tán thưởng nàng: “Ngươi thật sự là một nô tì tốt, ta thật sự mừng thay cho nhị tỷ.” Biết đêm qua ta không ở trong phòng, cũng chỉ là nửa đêm đã đến giám sát ta. Ta vốn không hề biết, Thiên Lục lại có nô tì trung thành như vậy.
Vì thế, ta đây là tam tiểu thư của Tang phủ, ở trong mắt người khác mới càng không đáng giá.
Sắc mặt nàng biến đổi, nhưng lại không nổi giận, khẽ hừ một tiếng: “Cười đi, cũng không cười được bao lâu nữa đâu. Ngươi cho rằng đại tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Nhắc đến Thiên Phi, nàng ta vênh mặt lên, thể hiện rõ sự vênh váo đắc ý của mình.
Không buông tha cho ta?
Lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm vẫn vang vọng trong đầu ta: “Không phải cứ được trẫm ban ân huệ một đêm thì bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể biến thành phượng hoàng đâu.”
Khóe miệng ta không nhịn được mà cười nhạo, hai tay không tự chủ được mà siết chặt. Không phải ai cũng có thể bay lên thành phượng hoàng. Ta không muốn sống thấp hèn như thế này nữa, ta muốn cho người nào đó ở Tang phủ biết, đứa con gái mà ông ta xem thường, không phải trời sinh số mệnh thấp hèn!
Không buông tha cho ta cũng được thôi, nàng cho rằng ta vẫn là Tang Tử cái gì cũng không biết như ngày trước sao?