Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 119

Tô Thiếu Bạch theo phản xạ nhìn sang thiếu niên áo tím bên người, bé trai này hình như là người của Ngụy Vô Pháp mà? Là loại kèm hay chuyên song tu thì phải.

"Đây là cảnh đạo lữ nhà ngươi thông đồng với thị đồng của ta sao?" Ngụy Vô Pháp xoa xoa cằm, trông thì như đang nghiềm ngẫm quan sát cảnh tượng hai người đứng trước động phủ bên dưới trông như đang tán tỉnh nhau, mà giọng thì nghe như đang cười trêи nỗi đau người khác ấy.

......

Trán đổ đầy mồ hôi hột, gắng sức mím môi, Tô Thiếu Bạch cố kiềm chế ý nghĩ muốn đạp cho cái tên áo tím bên cạnh ngã khỏi đỉnh đầu dực hổ. Cho dù bị "cắm sừng" thì cũng là cả hai cùng bị cắm đó, cái thái độ đứng ngoài không sợ xảy ra chuyện xem kịch vui này của ngươi là thế nào hả?

Liếc mắt thấy bóng dáng dực hổ trêи không, Nam Cung Hạo quay sang gật đầu với bé trai áo đỏ, đôi mắt lấp lánh của bé trai nhìn lại Nam Cung Hạo rồi thi lễ, bưng mâm không rời đi, Bạch Chuẩn thì vỗ cánh bay về phía dực hổ trêи không thân thiết chào hỏi.

Tự mình không có tay hả? Còn muốn người ta pha trà cho ngươi! Bình thường có thấy ngươi thích uống trà thế đâu. Tô Thiếu Bạch trừng mắt nhìn khay trà và trái cây bé trai áo đỏ để lại, cảm thấy gai mắt lắm luôn, đáy mắt ai kia lập tức bừng bừng lửa giận.

Nam Cung Hạo mặt mày không đổi, bình thản đứng trước động phủ tiếp tục tập luyện kiếm chiêu, tựa hồ cái người ôn hòa nói chuyện với bé trái khi nãy chỉ là ảo giác trong mắt Tô Thiếu Bạch mà thôi.

"Không bằng vừa vặn đổi luôn nhỉ? Tác thành cho hai người họ, chúng ta cũng thử chút đi?" Nhìn một chốc, thiếu niên áo tím nào đó cực kỳ phấn khởi quay sang đề nghị với Tô Thiếu Bạch bên cạnh, rất chi là vui vẻ.

Nhưng đợi hắn lại là một cái đạp tràn đầy phẫn nộ của Tô Thiếu Bạch. Bức tường khí* hộ thân của cái tên áo tím nào đó quá ư là vững chắc, tu vi của Ngụy Vô Pháp là sơ kỳ Hóa Thần nên đã định trước kẻ thua chỉ có thể là vị tiên sinh Chú Kiếm sư phế vật. Tô Thiếu Bạch bị bức chấn động lùi về phía sau hai bước, chân đạp hụt lập tức lăn khỏi đỉnh đầu dực hổ.

*khí(气) trong khí tức, hơi thở

Sữa Bò vội vã phóng về phía Tô Thiếu Bạch nhưng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn chủ nhân lăn khỏingười dực hổ, nóng vội vươn vuốt vỗ mạnh lên ót dực hổ. May mà Bạch Chuẩn đang bay tới chào đón bọn họ, lập tức giơ vuốt bắt lấy Tô Thiếu Bạch đang chơi trò lăn lăn lăn, vững vàng quắp lấy đầu bếp nhỏ đang sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống bãi cỏ.

Nam Cung Hạo ngừng một chút, vốn muốn chạy đến tiếp lấy đầu bếp nhỏ, nhưng thấy Bạch Chuẩn đã bắt được cổ áo cậu bèn thôi, yên lòng tiếp tục luyện kiếm chiêu của mình. Mà đầu bếp nhỏ sau khi đứng thẳng dậy liếc thấy kim chủ đại nhân không mảy may di chuyển thì càng thấy phiền lòng, đến cả tâm tình muốn chia sẻ cũng biến sạch bách, quay đầu trở về động phủ.

Tối đó, lần đầu tiên đầu bếp nhỏ làm cơm không đạt yêu cầu, mặn đến mức hai thú một cầm và chính cậu cũng nuốt không nổi. Đầu lưỡi hồng nhạt của Sữa Bò ɭϊếʍ lấy ɭϊếʍ để chóp mũi, trợn to đôi mắt ngọc bích nhìn đồ ăn trong tô, lưỡng lự một hồi, chưa từ bỏ ý định ăn thêm một miếng, sau đó lập tức nhăn mặt nhăn mũi quay đầu phun ra. Ngửi thì rõ là thơm muốn xỉu, nhưng ăn lại mặn muốn chết, chỉ có thể nhìn không ăn! Chủ nhân thật là xấu xa mà! Bạch Chuẩn cùng cảnh ngộ giương đôi mắt như ngọc lưu ly xanh đồng nhìn nhìn biểu cảm khổ não của Sữa Bò, nhịn không được vươn vuốt vỗ vỗ trán Sữa Bấnn ủi, thôi bỏ đi, hôm nay chắc đầu bếp nhỏ bị Ma tu ám ấy mà.

Chỉ có kim chủ đại nhân là mặt mày không đổi ăn hết, mà hai canh giờ sau đó, y điên cuồng uống sạch mười bình trà. Nhìn lông mày kim chủ đại nhân hết cau lại nhíu uống hết một bình lại tiếp một bình, đầu bếp nhỏ đang ôm Sữa Bò nghiên cứu khí, vui vẻ chôn mặt dưới lớp lông mềm mại của Sữa Bò thầm cười trộm, bụng thấy sung sướиɠ lắm luôn, được rồi được rồi, kim chủ đại nhân à, ngươi quả nhiên thích uống trà.

Vũ khí của Ngụy Vô Pháp là roi cứng mười ba đoạn, thượng cổ khí phổ của Phong Lôi Tử Kim Tiên mà Ngụy Vô Thiên đưa cho Tô Thiếu Bạch trước đó, chính là tác phẩm tuyệt diệu của loại roi cứng mười ba đoạn này. Xét theo một cách nào đó mà nói thì hắn đối xử với em trai mình cực kỳ tốt. Phong Lôi Tử Kim Tiên chủ yếu chia làm bảy cách dùng chặn, ném, thả, bắt, cắt, vặn, quét, hợp với người chuyên dùng phương pháp xoay chuyển linh hoạt, thân pháp cương nhu kết hợp mới có thể phát huy uy lực chân chính của loại vũ khí này. Vì để hiểu rõ phương thức sử dụng roi cứng, Tô Thiếu Bạch hẹn với Ngụy Vô Pháp, xế chiều mỗi ngày lấy ra một canh giờ xem hắn đối chiến với con rối, bảo hắn cố gắng diễn luyện hết mọi thói quen sử dụng vũ khí của mình ra. Mấy ngày liên tục, Tô Thiếu Bạch tốn một canh giờ, thậm chí nhiều hơn, ở trêи bãi cỏ xem Ngụy Vô Pháp đối chiến.

Chiều hôm đó, Ngụy Vô Pháp đang đối luyện với con rối giáp vàng kim, không trung đột nhiên xẹt qua một luồng sáng tím hình vòng cung, rơi xuống trước mặt thiếu niên áo tím. Hắn khoanh tay tiếp lấy, là một tín phù hình lá liễu.

"Giờ ta có việc gấp, hôm nay tạm thời dừng tại đây." Ngụy Vô Pháp liếc nhìn tín phù, quay sang nói với Tô Thiếu Bạch. Đầu roi trong tay tỏa ra một vòng tròn sáng màu xám tro, vòng tròn tách ra hai bên, mấy con rối giáp xung quanh lập tức bị chém thành ba khúc, cuộc chiến kết thúc cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

Tô Thiếu Bạch:...

Cứ cảm thấy sau khi Ngụy Vô Pháp xem tín phù đó thì tâm trạng không được tốt lắm, vì không muốn đụng chạm ai đó, cậu bạn Chú Kiếm sư đành bĩu môi gật đầu. Thôi vậy, hôm nay dừng sớm, vừa vặn làm chút đồ ăn dỗ kim chủ đại nhân. Cộng thêm mấy ngày trước thì đã qua bảy tám ngày rồi, ai kia vẫn không chịu chủ động mở miệng. Tính ra thì, kim chủ đại nhân và Sữa Bò khá là giống nhau, vuốt lông xoa xoa là dỗ xong.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu nha, hôm đó thực sự quá đột ngột. Chịu mới lạ đó? Loại chuyện này chẳng phải đều là tự nhiên xảy ra như nước chảy thành sông à, nào có ai đột nhiên trịnh trọng kêu người ta lên giường với mình chứ, cũng không phải là cậu bài xích kim chủ đại nhân, chỉ là lo lắng thôi... Phản ứng đầu tiên của cậu là do bóng ma bộ phim đó để lại mà. Nếu đổi bên thành kim chủ đại nhân nằm dưới, có khi cậu lập tức nhào tới đó.

Tiếc là xác suất Chú Kiếm sư đánh thắng Kiếm tu còn nhỏ hơn cả nhỏ, vô cực gần bằng không ấy.

Không đúng, từ khi nào mà cậu lại biến thành người bị tẩy não vậy? Trọng điểm là kim chủ đại nhân là nam nhân đó! Đối tượng là nam, nghĩ tới hình ảnh này thì đâu đâu cũng thấy thật là kỳ lạ mà.

Nhưng mà lúc Phượng Nhị với Hạ Mạt ở cùng với nhau hình như cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại thì rất hòa hợp. Khi đó kim chủ đại nhân cũng không lấy làm giật mình gì cả. Lúc ở thành Bất Hoán hình như cũng vậy, các tu sĩ hình như cũng không có kiêng kỵ giới tính với đối tượng song tu. Chẳng lẽ kim chủ đại nhân muốn tìm đối tượng song tu là vì muốn mau chóng khôi phục công lực để vào di trận thượng cổ cứu người?

Nghĩ đến tình huống đó, trong lòng Tô Thiếu Bạch không ngừng đấu tranh, càng nghĩ càng loạn, ngẫm nghĩ một lát, hay là trước hết xem xét tối này nên làm gì đã.

Kim chủ đại nhân là động vật ăn thịt, hay là làm món nhảy tường? Mặc dù nguyên liệu không trọn vẹn, nhưng dùng nguyên liệu thay thế cũng không tệ, đảm bảo ngon lành, đặc sệt sẫm màu, đậm nhưng không béo, chắc chắn kim chủ đại nhân sẽ thích cho coi. Đầu bếp nhỏ vừa đi vừa nghĩ trở về, chợt phát hiện cửa động phủ đang đóng.

Sữa Bò và Bạch Chuẩn đang đối chiến tại bãi đất trống trước cửa động phủ, dực hổ thì nghiêm túc mở to đôi mắt như thạch anh tím ngồi xổm bên cạnh xem xét, tựa như một vị huấn luyện viên khó tính.

Lạ nha, thường thì lúc này kim chủ đại nhân ngồi tu luyện mà, đang êm đẹp tự nhiên đóng cửa làm chi? Tô Thiếu Bạch nhíu mày nhìn cửa đá đóng chặt trước mặt, cảm thấy khó hiểu vô vàn.

Đúng lúc này, cửa đá "ầm ầm" di chuyển sang hai bên, mà bé trai áo đỏ bên người Ngụy Vô Pháp đi ra khỏi động đá, vừa đi vừa vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm hơi lộ của mình, tới cửa thì thấy Tô Thiếu Bạch, sắc mặt ửng đỏ thi lễ với cậu rồi vội vã rời đi. Mà nhìn lại bên trong, kim chủ đại nhân đang cúi đầu, bình thản chỉnh sửa đai ngọc bên hông. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như vừa mới cùng bé trai đó làm xong mấy việc khó nói.

Tô Thiếu Bạch lập tức hóa đá.

Chẳng lẽ kim chủ đại nhân thật sự đang song tu với bé trai đó? Mà hôm nay mình trở về sớm nên vô tình cắt ngang bọn họ? Tô Thiếu Bạch cám giác như sấm sét giữa trời quang, bản thân như bị dòng điện hai chục triệu Volt đánh trúng, cả người như bị tê liệt. Hai chân như bị đóng đinh ngay cửa động phủ, cả một bước cũng không nhấc được.

Tại sao?

Không phải muốn tìm người song tu ư?

Tìm ai cũng có thể sao, ai cũng được?

Tim tựa như bị ai dùng sức siết chặt, khó chịu đến mức không thở được. Lại như bị người dùng lưỡi kiếm cùn cắt thành từng mảnh nhỏ, máu đổ như trút nước, hết đợt này đến đợt khac, đau thấu tim gan. Cái cảm giác đau đớn xa lạ này, khiến cho sắc mặt cậu trắng bệch, chỉ biết đứng ở đó, nhất thời không biết nên làm gì. Tại sao, mình lại thấy đau thế này?

"Tiểu Bạch?" Phát hiện Tô Thiếu Bạch đứng bất động hồi lâu trước cửa đá, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Nam Cung Hạo lập tức đến gần.

Tô Thiếu Bạch vẫn ngây dại nhìn y, không có bất cứ động tĩnh gì.

"Tiểu Bạch?" Nam Cung Hạo vươn tay nhẹ vỗ má cậu, vừa đụng tay thì thấy lạnh đến dọa người. Cuối cùng Tô Thiếu Bạch miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ghê tởm tránh khỏi bàn tay đang chạm vào gò má mình, nhớ đến bàn tay này vừa nãy có thể cũng vuốt ve mặt bé trai nọ, lập tức cảm thấy buồn nôn cực kỳ.

Nam Cung Hạo nắm lấy cổ tay cậu, "Ngươi rốt cuộc sao vậy?" Dáng vẻ hiện tịa của đầu bếp nhỏ quá kỳ lạ. Dựa vào tình huống ban nãy, chẳng lẽ đã hiểu lầm gì sao?

"Ngươi buông ra." Tô Thiếu Bạch dùng sức muốn hất tay y ra, nóng nảy đến mức muốn chém người, bây giờ Nam Cung Hạo đứng sát rạt, cậu thậm chí còn có thể ngửi được mùi hoa lan bé trai đó lưu lại. Móa nó! Phải dính nhau tới mức nào mới có thể lưu lại mùi hương rõ vậy chứ!

"Ngươi cho rằng ta song tu với hắn?" Đôi mắt hổ phách nhìn người trước mặt, hết cách đành hỏi.

Thân thể Tô Thiếu Bạch hốt nhiên cứng ngắc, cắn răng nguýt mắt đáp, "Ngươi song tu với ai liên quan gì ta?"

Nam Cung Hạo sửng sốt một thoáng, rồi môi mỏng khẽ cong, để lộ nụ cười vô cùng vui vẻ. Hữu dụng mà, không uổng công y tranh thủ mấy ngày này hỏi thăm phương pháp hoan du* từ bé trai đó. Phản ứng của đầu bếp nhỏ quả thật giống y như những gì hắn nói.

*phương pháp hoan du: phương pháp yêu đương, vì đoạn này là suy nghĩ của Nam Cung Hạo nên không dùng từ "yêu đương" mà dùng nguyên gốc "hoan du"

Cười, có gì mắc cười? Đẹp trai thì giỏi lắm hả! Hiện tại đầu bếp nhỏ rất muốn nện xoong chảo vô ai kia. Tiếc rằng không đợi cậu có cơ hội biến thành suy nghĩ thành hạnh động, đã bị Nam Cung Hạo vươn tay ôm chặt trong lòng.

"Tô Thiếu Bạch, ta chỉ muốn song tu với ngươi." Đương lúc Tô Thiếu Bạch đau đến mức muốn vùng thoát, kim chủ đại nhân đột nhiên ghé vào tai cậu nói một câu, hơi thở ấm áp phả bên tai đầu bếp nhỏ, lời bộc bạch thẳng thừng mà chân thành. Âm thanh trầm thấp dễ nghe tràn ngập từ tính, tựa như rơi thẳng vào đáy lòng cậu. Phút chốc, trái tim Tô Thiếu Bạch ngừng đập hai giây, rồi lập tức điên cuồng nhảy múa. Móa nó, một kϊƈɦ trí mạng! Kim chủ đại nhân đang tỏ tình? Tỏ tình với cậu? Khi nãy là cậu hiểu lầm?

"Trừ ngươi ra, ai ta cũng không muốn." Đôi môi mỏng phớt đỏ thân mật lưu luyến nơi vành tai Tô Thiếu Bạch, tiếp tục nói. Âm thanh rõ là rất thấp, nhưng rót vào tai Tô Thiếu Bạch lại như sấm vang, nổ tung đến mức khiến cậu đỏ mặt tới tận mang tai.

"Biết rồi!" Đừng có nói nữa! Tô Thiếu Bạch dùng sức vùng vẫy hai cái, thôi xong, uy lực quá lớn, cứ tiếp tục như vậy chắc lên cơn đau tim mất!

Nam Cung Hạo đang ôm chặt đột nhiên buông tay ra, không đợi cậu hít thở vững vàng, kim chủ đại nhân đã nhẹ nhàng lấp lấy môi cậu, nhưng không giống như trước bá đạo và gấp gáp, Nam Cung Hạo lúc này, dịu dàng tựa như giọt mưa phùn rơi trêи cánh hoa ngày xuân về, như ánh nắng sớm mai nhảy nhót giữa trời hè, như gió nhẹ phất qua hồ sâu tĩnh lặng vào tiết thu, như hoa tuyết mảnh mai nhẹ rơi khi đông tới, mang theo hương vị nhẹ nhàng cẩn trọng.

Thật là lề mề mà, chẳng giống như Kiếm tu đại nhân chút nào! Trái lại lại giống như lô đỉnh chuyên dụng ấy. Đã vậy thì cũng đừng trách cậu không khách khí nhé. Tô Thiếu Bạch bất mãn vòng tay ôm lấy cổ đối phương, mạnh mẽ phản công, cố gắng chiếm thế chủ đạo. Áp đảo kim chủ đại nhân cũng chưa chắc không thành công nha! Nam Cung Hạo ngẩn người, mày kiếm hơi nhướn, hình như phản ứng của đầu bếp nhỏ cũng không hoàn toàn giống với lời người kia nói nhỉ.

Thôi quên đi, còn lại cứ dựa vào chính mình vậy. Bình tĩnh hưởng thụ đầu bếp nhỏ chủ động một chút, Nam Cung Hạo đoạt lại quyền khống chế lần nữa, thăm dò địa bàn đối phương, không chút nương tay bắt đầu công thành chiếm đất. Hai bên quấn quít hồi lâu, Tô Thiếu Bạch chưa đắc ý được bao lâu đã thua trận, còn nói là lô đỉnh hả?

Bình Luận (0)
Comment