Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 92

Tập thể bay được nửa đường, thấy Tiểu Hắc vẫn bơi theo bám lấy không bỏ, bèn ngừng lại giữa biển khơi, Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo hạ xuống an ủi nó một phen. Vết thương bên mép miệng của Vạn Niên Kim Tình Thú cơ bản đã khép lại, cái đầu to lắc lắc trong trong nước, tựa hồ nôn nóng muốn theo, lại như muốn nói gì đó với họ, có điều, nó có thể nghe hiểu tiếng người nhưng không có cách nào mở miệng nói được, chỉ đành lắc cái đầu to thật mạnh đến nỗi khiến hai bạn trẻ nào đó ướt sũng cả người mà thôi. Nam Cung Hạo tự tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu trơn láng đầy nước của nó vài cái, rồi lấy từ vòng trữ vật ra vài viên đan dược bổ trợ tinh thần và thân thể đút cho nó. Sữa Bò và Tiểu Bạch cũng nhảy lên đầu Tiểu Hắc, Sữa Bò học theo động tác của Nam Cung Hạo, vươn cái móng đầy đệm thịt hồng hồng gạt gạt vài cái trên đỉnh đầu Tiểu Hắc, tỏ ý bản thân cũng muốn cố gắng an ủi đồng bọn của mình. Bạch Chuẩn thì nhìn móng của mình rồi đổi lại thành quơ quơ cánh vỗ vỗ đầu đối phương ý muốn bày tỏ chút tình cảm. Từ xa nhìn lại, trên đỉnh đầu đen bóng của Tiểu Hắc lại có hai cục lông trắng trắng cái lớn cái nhỏ rất chi là bắt mắt, y như là cột thêm cái nơ màu trắng hình bướm vậy, vừa ngốc ngốc đáng yêu lại có chút buồn cười.

Cái vị Phượng Nhị luôn ăn chùa bao nhiêu là hải sản, đột nhiên có lương tâm mà lấy ra một cái hộp ngọc bích, ngồi xổm đưa cho Tiểu Hắc trước mặt Tô Thiếu Bạch, "Hộp này tặng cho Tiểu Hắc!"

Tô Thiếu Bạch nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Phượng Nhị, liên tục cho Tiểu Hắc ăn nhiều đan dược như vậy có được không đây?

"Yên tâm, nhìn cái vóc người này của nó, còn thiếu nhiều lắm." Giọng của Phượng Nhị y như kiểu "Ai tin ta sẽ được sống dài lâu".

Tiểu Hắc dường như cũng biết thứ này có lợi cho mình, Tô Thiếu Bạch vừa nhấc tay thì nó vội vã mở miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt màu lam, đầu bếp nhỏ vừa thấy thì nhịn không được mà sợ hãi trong lòng, "Được rồi, mi ngoan ngoãn tu luyện, không được hại người nữa, đợi bọn ta ra khỏi bí cảnh thì sẽ lại đến gặp mi." Tô Thiếu Bạch đổ đan dược lên đầu lưỡi đỏ tươi của nó, rồi dặn dò một lần. Vạn Niên Kim Tình Thú vẫy đuôi gật đầu, dường như là đáp ứng.

Trời trong quang đãng, sắc biếc như được tẩy rửa, mặt biển bao la, sóng gợn dập dìu, sương khói mênh mông, cá bơi dưới nước, chim bay trên trời.

Bốn người ở trên phi kiếm bay theo hướng đông hơn hai ngày vẫn không thấy thứ gọi là núi tiên hải ngoại. Trên đường có lướt ngang qua vài hòn đảo nhỏ um tùm cây cối, nhưng một chút cũng không thấy linh khí dồi dào tuôn ra khi bí cảnh mở cửa, rõ ràng đây không phải là điểm đến của bọn họ. Xem chừng là vì Nam Cung Hạo và Hạ Mạt là Kiếm tu của Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái, một người thì áo lam đai ngọc, một người áo mũ đen tuyền, bởi vì phục sức mang tính biểu trưng quá rõ, nên trong hai ngày, tổng cộng có bốn nhóm tu sĩ, mười mấy phi khí đủ màu, dần dần tụ họp lại theo sát bọn họ không xa, rõ ràng cũng muốn vào Bí cảnh Bích Lạc.

Sẩm tối, ráng chiều tụ lại nơi trời tây, nhuộm mặt biển thành màu vàng kim. Mặt biển mênh mông bát ngát, mơ hồ có thể thấy ba hòn đảo có kích thước khác nhau. Có mấy tu sĩ lác đác do dự bay vòng vòng quanh mặt biển, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Nam Cung Hạo ngừng phi kiếm trên vùng trời một hòn đảo, đôi mắt quét một vòng phong cảnh kiều diễm trên đảo, đừng nói là linh khí khác thường, thậm chí một nơi gọi là núi cũng chẳng có trên hòn đảo này. Mà khi y nhìn sang hai hòn đảo khác ở phía xa cũng chỉ thấy một rừng cây xanh lục bằng phẳng, không thấy bất cứ núi gì cả. Dựa theo lời của đại sư huynh Kỳ Mặc thì ngọn núi tiên hải ngoại cách bờ biển chỉ khoảng hai ngày ngự kiếm phi hành mà thôi. Tuy bởi vì y và Hạ Mạt chở người trên phi kiếm nên mới thả chậm tốc độ, nhưng hai ngày rưỡi cũng phải đến rồi mới đúng. Mà những các tu sĩ lượn quanh vùng biển này, xem chừng trong lòng cũng có nghi ngờ giống vậy.

"Sao lại không tìm được?" Đứng trên phi kiếm Hạ Mạt, Phượng Nhị nhướng mi nhìn về phía Nam Cung Hạo, hắn cũng biết xem chừng đích đến ở ngay trước mắt, vừa nhìn sẽ thấy, nhưng lại không thấy bất kỳ thứ gì giống như núi tiên hải ngoại mở cửa Bí cảnh Bích Lạc. Thấy bọn họ dừng lại, mười mấy vị tu sĩ nọ cũng nghi hoặc bay vòng quanh đó, một bên tìm kiếm nơi có thể là lối vào của Bí cảnh Bích Lạc, lại vừa vừa chú ý động tĩnh của bốn người họ.

"Chậc? Chắc không phải lạc đường chứ?" Tô Thiếu Bạch choáng đầu hoa mắt nghe thấy lời Phượng Nhị, cố gắng quay đầu nhìn bốn phía. Chưa từng ngồi trên phi kiếm trong thời gian dài đến vậy, hai sinh vật trên đất liền mang tên Tô Thiếu Bạch và Sữa Bò này mệt mỏi ngồi tại chỗ, say phi kiếm rồi, trước mắt đều là hình tròn xoay vòng vòng giống như nhang muỗi, khó chịu đến mức sống chẳng bằng chết. Một lần nữa cậu mới nhận thấy cái thân thể này thật vô dụng, sợ độ cao thì thôi đi, phi kiếm đường dài còn muốn ngất nữa, còn có thể không tốt hơn nữa được không hả? Nghĩ đến lúc về còn phải trải qua thêm một lần nữa, nhất thời ai đó cảm thấy vui không nổi.

Một con cá bạc đột nhiên nhảy lên, trời biển đồng màu, mặt biển dưới ánh nắng chiều tràn đầy mỹ cảnh. Đầu bếp nhỏ không có lòng dạ nào thưởng thức, nhíu mày nhìn biển lớn trước mắt, chán thật, nếu thời đại này có hệ thống định vị thì tốt rồi.

Nam Cung Hạo nhíu mày quan sát gương mặt nhăn nhó như bánh bao của đầu bếp nhỏ, "Ngươi không sao chứ?" Bằng không hạ xuống hòn đảo nhỏ này nghỉ tạm một đêm rồi lại tính. Bạch Chuẩn trước đó bay mệt rồi nên đã đáp lên lưng Sữa Bò nghỉ ngơi, mà từ sau khi Sữa Bò nằm sấp trong lòng Tô Thiếu Bạch, nó đành phải chuyển nơi nghỉ chân lên vai chủ nhân mình.

Sợ càng lắc đầu thì càng choáng, Tô Thiếu Bạch bèn phất phất tay, ý nói kim chủ đại nhân ta không sao, tìm Bí cảnh Bích Lạc quan trọng hơn.

"Bên kia!" Hạ Mạt đột nhiên chỉ tay về hướng bên trái mọi người, cách đó mấy trăm trượng có một hòn đảo, vô số chim biển "phạch phạch phạch" bay trên cao, chi chít đến mức che khuất bầu trời, dường như trên đảo có xảy ra biến động, nhìn kỹ lại, quả thật có một cái bóng thật to đang từ từ mọc lên giữa rừng cây.

Khu vực đó theo rừng cây mà dần dần cao lên, nhìn thế nào cũng thấy rất giống một đỉnh núi được đá thi nhau chồng chất lên. Tô Thiếu Bạch ngẩn người nhìn ngọn núi đột ngột xuất hiện đó, đừng nói đây là núi tiên hải ngoại trong lời đồn đấy nhá, hóa ra núi tiên hải ngoại còn xuất hiện cách quãng còn hơn cả suối nước nóng nữa, có hiện ra hay không còn tùy tâm trạng nữa à! Nam Cung Hạo và Hạ Mạt không nói hai lời, lập tức đổi chiều phi kiếm bay về phía đó. Mười mấy người đi theo sau tựa như nhận được hiệu lệnh, cũng bám gót. Trên mặt biển vốn rải rác những vị tu sĩ đang tìm kiếm, cũng đều chạy cả qua.

Đợi đến khi mọi người bay đến gần hòn đảo, mới phát hiện phía đông nam đảo là khoảnh rãnh sâu cực lớn, ngọn núi kỳ quái đó tự trồi lên trong vực cao đến mấy chục trượng, nhìn xuống vực sâu, sương mù dày đặc, phảng phất như có tiên khí mờ ảo lượn quanh, mờ mịt khó bề phân biệt. Mọi người không ai bảo ai mà thoáng bay cao hơn rồi ngừng trên không bình tĩnh theo dõi biến động. Có khoảng hai mươi vị tu sĩ tụm năm tụm ba ở xung quanh, Tô Thiếu Bạch quan sát một chút, lấy kiến thức hạn hẹp của cậu mà nói thì có hai nhóm mặc đồ chỉnh tề đồng nhất, một nhóm có khoảng bảy người, mặc áo lục nhạt, một nhóm năm người, mặc áo xám, có lẽ là thuộc mấy môn phái nào đó, những tu sĩ còn lại thì ăn mặc không đồng đều, xem chừng là tán tu, trong đó còn có một người có dáng người mập mập như quả bóng tròn quay. Xem ra, Bí cảnh Bích Lạc cũng không thu hút người như trong tưởng tượng, tu sĩ đến đây chỉ có lác đác vài người. Tô Thiếu Bạch thầm nghĩ, rồi lại chợt nhớ đến, chiếu theo thời gian tính toán của đại sư huynh, Bí cảnh Bích Lạc đã mở ra ít nhất hai tháng, từ lúc đó đến giờ bọn họ nhận được tin tức cũng đã hơn một tháng, vậy nên những người muốn vào đều đã sớm vào hết rồi.

Độ khoảng hai nén nhang sau đó, ngọn núi đã lộ ra trên mặt đảo gần trăm, linh khí xung quanh đột nhiên tuôn ra như núi lửa phun trào. Mấy tu sĩ ai nấy đều chấn động tinh thần, nhịn không được lộ vẻ mặt vui mừng, quả nhiên là chỗ này! Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công. Chỉ có Tô Thiếu Bạch là có hơi thất vọng nhìn lưng núi trước mắt, là ai bảo trên lưng núi tiên có khí thạch vàng đến chói lọi hả! Còn tưởng Kim Tích lân cũng có ở chỗ này, quả nhiên là do cậu nghĩ nhiều rồi. Nam Cung Hạo nhìn cả người Tô Thiếu Bạch đều toát ra biểu cảm mất mát, đầu bếp nhỏ nhìn lưng núi làm gì vậy?

Lại kiên nhẫn chờ thêm hai nén nhang nữa, nắng chiều nay chỉ còn như một đường chỉ, ánh tà dương gợi tình thong thả dạo chơi trên mặt biển. Trên vách núi đá khó khăn lắm mới hiện ra, đột nhiên một cửa động khổng lồ hình trứng to cỡ nửa sân nhà nông xuất hiện trước mặt mọi người, cửa động dày đặc ánh sáng màu lục, màu sắc từ mép cửa đến tận trung tâm cửa sáng dần, lấp lánh theo quy luật tựa như có hơi thở, linh khí dồi dào đập vào mặt trong chớp mắt, y hệt như Bí cảnh Bích Lạc trong truyền thuyết.

Hơi thở của mấy vị tu sĩ trong nháy mắt ngưng trệ, có hai tán tu không kiềm chế được, hạ thấp phi khí đến gần, bay quanh cửa động mấy cái, cuối cùng cùng nhau bay vào.

Những người còn lại thì ngừng trên không chờ đợi, nửa chén trà nhỏ sau đó, cảm thấy không có gì kỳ lạ, nhóm tu sĩ năm người áo xám là nhóm thứ hai bay vào trong cửa động, tiếp đó có thêm mấy vị tán tu.

Nam Cung Hạo cùng Hạ Mạt đưa mắt nhìn nhau, xem ra chính là chỗ này.

Sắc trời càng ngày càng tối dần, sau khi nhóm bảy người mặc áo lục nhạt bay vào trong cửa động, bên ngoài ngoại trừ hai thanh phi kiếm của mấy người Nam Cung Hạo và Hạ Mạt bọn họ, thì chỉ còn lại hai vị tán tu. Một người cũng đứng trên phi kiếm, dáng vẻ văn nhã, chắp tay do dự, một người khác thì cóc vóc người vô cùng mập, phi khí là một hồ lô đỏ thẫm, hình thù kỳ quái có thể một chín một mười với phi khí của Tô Thiếu Bạch, hiện tại vẫn ngồi trên hồ lô cầm bầu rượu không ngừng uống, mỗi khi ngửa đầu, cái cằm béo nọng đều run run vài lần. Nam Cung Hạo nhướng mày nhìn hai người đó một chút, nếu y nhớ không nhầm thì hai người nay khi nãy cũng đi phía sau bọn họ.

Nam Cung Hạo nhìn hai người đó một chút, rồi cùng Hạ Mạt nhấc phi kiếm bay về phía cửa động. Cái vị mập mập đó tuy dáng người tròn vo, nhưng hành động lại không chậm, thấy bọn họ di chuyển, lập tức thu lại bầu rượu đuổi theo sau, Kiếm tu có dáng vẻ văn nhã thì nửa nhịp, rơi lại sau cùng. Mấy phi khí nối đuôi nhau mà vào, trong chớp mắt biến mất giữa quầng sáng màu lục.

Xung quanh đen kịt, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, Tô Thiếu Bạch nỗ lực mở to hai mắt nhưng vẫn không thấy gì cả. Khác hẳn cảm giác ấm áp khi tiến vào Bà Sa Kính Thiên, gần như là cùng lúc tiến vào phạm vị ánh lục, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo cùng cực. Gió thổi bay bay, rít gào bên tai, cảm giác lạnh lẽo tựa như một con dao nạo xương quét qua kề lên trên người mình, khiến cậu không nhịn được mà nổi da gà, cả người lạnh run, kỳ lạ, áo giáp của con quái trùng cũng không ngăn được cái lạnh này, Bí cảnh Bích Lạc, chắc không phải là cái tủ đông để mở đó chứ!

Không nhìn thấy gì vốn đã khiến người ta hoảng sợ rồi, Tô Thiếu Bạch ôm lấy hai tay cố gắng co người lại để sưởi ấm bản thân, cũng mong mỏi nhờ đó có thể ổn định tâm trạng lại. Cũng chẳng biết Sữa Bò đã chạy đi đâu, lúc này hẳn nên làm tri kỷ dâng bộ lông hoặc cái lưng đầy lông cho chủ nhân sưởi ấm mới đúng!

Đương lúc cậu cảm thấy mình sắp bị đông thành kem Gấu Bắc Cực*, một bàn tay với khớp xương rõ ràng mạnh mẽ vươn tới lần mò cầm lấy tay cậu, bá đạo tách tay cậu ra, rồi đan mười ngón tay lại với nhau.

*theo như Google thì đây là một nhãn hiệu kem

Ớ? Kim chủ đại nhân?

Đầu tiên Tô Thiếu Bạch sợ hết hồn, cho đến khi chạm đến vòng trữ vật mới kịp phản ứng chủ nhân của cái tay kia là Nam Cung Hạo thì nhất thời cảm thấy cực kỳ kinh hãi luôn!

Kim chủ đại nhân không phải không thích tiếp xúc thân thể với người khác sao, sao lại bất thường đến vậy chứ? Sợ lạnh? Hay là bị hội chứng sợ không gian hẹp? Hay bị di hồn rồi? Vốn là cực kỳ choáng váng, nhưng giờ lại thêm hoang mang, đã vậy còn lại muốn chết, vô số suy nghĩ trong đầu Tô Thiếu Bạch tựa như ngựa hoang trên thảo nguyên điên cuồng lướt qua, càng lúc càng thêm hoang đường.

Sau một khắc, một luồng linh lực quen thuộc vừa lợi hại vừa bá đạo của Kiếm tu đại nhân xuyên qua lòng bàn tay tràn vào trong thân thể Tô Thiếu Bạch, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của cậu. Luồng linh lực quen thuộc ấy vận chuyển quanh kinh mạch trong cơ thể Tô Thiếu Bạch, sau đó, thân thể lạnh như băng của ai đó cũng dần dần ấm lên. Nhận ra mục đích của kim chủ đại nhân, Tô Thiếu Bạch vội điều chuyển linh khí vùng đan điền, theo chân linh khí của Nam Cung Hạo vận hành kinh mạch bên trong cơ thể, đồng thời cũng càng dụng sức nắm chặt tay Nam Cung Hạo. Thì ra linh khí còn có thể dùng như vậy, đối với một Chú Kiếm sư từ trước đến nay đều cho rằng đã cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ tu luyện linh khí, đây tựa như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới của Kiếm tu.

Lúc ai kia cảm thấy thân thể trở nên ấm áp thoải lại thì phía trước chợt xuất hiện một tia sáng. Tựa như lối ra cuối đường hầm lạnh lẽo dài dằng dặc, luồng sáng nọ càng lúc càng lớn.

"Đến rồi, đến rồi!" Tô Thiếu Bạch hưng phấn lắc lắc bàn tay giao nhau với kim chủ đại nhân reo lên, quay đầu tìm kiếm Phượng Nhị và Hạ Mạt.

Ai kia đứng trong bóng tối đột nhiên đẩy người bên cạnh ra, vờ bình tĩnh đứng trên phi kiếm, vội vã ứng tiếng với Tô Thiếu Bạch. Kỳ lạ, sao lại có cảm giác vừa nãy Phượng Nhị vùi mặt trong lòng Hạ Mạt nhỉ? Tô Thiếu Bạch quay đầu lại, nghi hoặc nhíu mày.

Không đến nửa chén trà nhỏ sau đó, mọi người bay ra khỏi cửa động hạ xuống một thảm cỏ. Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu quan sát, trên trời đầy sao, lúc này bên trong bí cảnh cũng là buổi tối. Sữa Bò có lẽ vẫn còn trong tình trạng váng vất trên phi kiếm, lúc đáp xuống đất vẫn uể oải mệt mỏi. Mấy tu sĩ tiến vào trước đó đã sớm không còn thấy tung tích. Nam Cung Hạo và Hạ Mạt cẩn thận đánh giá xung quanh, đôi khi bên trong bí cảnh cũng có người thích ngồi đợi tại lối vào hòng muốn phục kích giành lấy linh khí tài vật.

"Vừa nãy ở trong đó suýt tí nữa là chết cóng cả người, huynh không sao chứ?" Tô Thiếu Bạch rất quan tâm với người không chịu được giống như mình là Phượng Nhị.

"Ta không sao." Thanh niên áo đỏ khẽ nhếch khóe mắt, kiêu ngạo hất cằm, ý nói lão tử là Luyện Đan sư, so với Chú Kiếm sư mấy người thì còn mạnh hơn nhiều.

Còn chưa nhận được ánh mắt hâm mộ của cậu bạn Chú Kiếm sư nào đó, Luyện Đan sư "mạnh mẽ" nào đó hắt xì một cái rõ to. Chú Kiếm sư lập tức hiểu ngay, vừa nãy cậu không nhìn lầm, Phượng Nhị đã vùi đầu vào lòng Hạ Mạt! Cái hắt xì này xem chừng là phút cuối ban nãy cậy mạnh đây mà.

Phượng Nhị tức giận trừng mắt nhìn Tô Thiếu Bạch với vẻ mặt "Ta tuyệt đối không có", rồi lại liếc bàn tay vẫn đang nắm chặt của cậu với Nam Cung Hạo, bèn đổi lại nhướng mi trêu chọc, "Ra hết cả rồi, còn không nỡ buông tay à?"

Lúc này Tô Thiếu Bạch mới nhớ tới mình còn đang nắm tay kim chủ đại nhân, bèn vội vàng buông ra. Sữa Bò cọ cọ chân chủ nhân, vừa vặn hóa giải sự xấu hổ của đầu bếp nhỏ, ai kia luống cuống ngồi xổm xuống ra sức xoa nắn bộ lông trắng muốt của cục lông bự nào đó. Nét mặt Nam Cung Hạo vẫn giữ vẻ bình thản ung dung, nhưng bên tai lại phiếm hồng.

Đúng lúc này, hai vị tu sĩ phía sau cũng đáp xuống thảm cỏ, đầu tiên cũng đề phòng nhìn quanh, thấy Nam Cung Hạo và Hạ Mạt cũng ở đây, tựa hồ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bãi cỏ trống trải yên tĩnh, Nam Cung Hạo nghiêng đầu hất về phía Hạ Mạt, chọn một hướng đi rồi lại nhấc phi kiếm lên lần nữa, nhiệm vụ quan trọng tối nay chính là tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi thật khỏe trước. Hai vị tu sĩ đi sau liếc nhau một chút, lập tức bám theo không xa.

Cuối cùng Nam Cung Hạo chọn một hang động giữa sườn núi, lấy hai khối huỳnh thạch ra, bên trong không sâu, liếc mắt là thấy điểm cuối, cỡ khoảng ba đến năm gian phòng rộng rãi. Hai người theo sau hạ xuống trước cửa động, do dự không dám vào.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng lưỡi mác giao nhau, xem ra là có người đang đánh nhau giữa đêm khuya này. Âm thanh trong bóng đêm cực kỳ chói tai.

Giết người đoạt bảo, hận thù đánh nhau, cạm bẫy. Những chuyện đấu tranh xảy ra trong bí cảnh, là chuyện thường thấy. Đương nhiên, tỷ lệ hai bên đánh nhau đoạt bảo cực kỳ cao.

Có đi hay không? Tập thể trong ngoài động đều lặng lẽ nhìn nhau tự hỏi.

Bình Luận (0)
Comment