Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 12 - Huyết Tinh Chi Dạ

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu đừng nên làm chuyện sai lầm!” Bản thân Tôn Vĩ Quốc tự kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng cùng tức giận, hắn nhìn chòng chọc vào Tiêu Phàm cường ngạnh nói “Hôm nay mặc dù ngươi có thể giết ta, nhưng ta cho ngươi biết lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng không lọt, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ bị bắt lại, đến lúc đó ngươi chắc chắn cũng nhận trừng phạt, nếu bây giờ ngươi chịu buông tay dừng lại may ra vẫn còn kịp!”

“Thật sao?” Tiêu Phàm nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười lạnh băng “Vậy thì chờ đến lúc ta có thể bị bắt lại rồi nói sau!”

“Được rồi, chúng ta bớt nói nhiều lời nhảm, mau chóng bắt đầu, tới đi, Tôn Hải Châu, ngươi là người đầu tiên!” Tiêu Phàm nhe răng cười, trực tiếp bắt lấy Tôn Hải Châu bình thường như xách con gà con, sau đó dứt khoát cởi phăng đi quần của hắn.

“Đừng, đừng, đừng, ta cầu xin ngươi, đừng như vậy, đừng…!” Nhìn thấy trong tay Tiêu Phàm lấp lóe hàn mang hình ảnh dao ăn, Tôn Hải Châu lập tức biết được Tiêu Phàm muốn làm gì, nguyên bản khuôn mặt hắn tái nhợt bây giờ càng trở nên tái nhợt thêm, ánh mắt tràn đầy là vẻ sợ hãi, trong miệng không ngừng cầu xin.

“Khi thời điểm ngươi làm ra chuyện khốn nạn như vậy, huynh đệ của ta Trương Phi Dương ở trước mặt ngươi đau khổ cầu xin tha thứ, nhưng lúc đó ngươi phản ứng thế nào? Ngươi từng nghĩ tới buông tha hắn ra sao?”

“Vào buổi tối mà ngươi tiến hành thi ngược, thời điểm thỏa thích phát tiết thú tính, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay xảy ra không?”

“Trời cao có mắt, thiện ác đều có báo ứng, các ngươi đã một tay che trời, để pháp luật biến thành đồ chơi trong tay mặc các ngươi xoay chuyển, vậy ta cũng có thể dùng đồ đao trong tay ta cắt huyết nhục của các ngươi, dùng máu cùng xương của các ngươi đi hiến tế vợ cùng cha của huynh đệ ta!"

Tiêu Phàm ngang ngược quát, trên mặt tràn đầy thần sắc tàn bạo, tay nhanh chóng động thủ.

"Xoẹt Xoẹt!"

"A...!"

Tôn Hải Châu thống khổ gào thét, vật biểu trưng có thể duy trì nòi giống giữa hai chân tràn ngập máu tươi không ngừng chảy, triệt để bị Tiêu Phàm phế đi

"Đây là hậu quả mà ngươi dám xâm phạm vợ của huynh đệ ta!" Ánh mắt Tiêu Phàm càng trở nên băng hàn

"Còn có ngươi!" Tiêu Phàm duỗi tay bắt Vương Lệ Xuân tới trước mặt.

"Là ngươi, ngươi làm mẹ mà không biết dạy con, nuông chiều cùng dung túng hắn quá mức, sau khi hắn phạm tội ngươi không những dạy bảo lại hắn mà ngược lại bất chấp không nói đạo lý mà bao che hắn!"

"Con của ngươi chính là mạng người, con của người khác không phải là mạng người sao?"

"Ngươi tự cho bản thân là cao quý còn người khác đều là thấp hèn ti tiện, hôm nay chúng ta, những người mà trong mắt ngươi là kẻ thấp hèn ti tiện, đều hướng đến ngươi đòi công bằng!"

"Xoẹt, xoẹt..!"

"A.....!"

Nhìn thấy bàn tay toàn bộ mười ngón bị Tiêu Phàm chặt đứt lìa đến tận gốc, Vương Lệ Xuân không nhịn được thống khổ lần nữa hét lên, máu tươi không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt liền nhuộm đỏ mặt đất.

“Cuối cùng là đến ngươi!” Tiêu Phàm lần nữa ra tay, đem Tôn Vĩ Quốc bắt đến trước mặt.

"Ngươi đối với con trai nuông chiều so với vợ ngươi không thấp hơn bao nhiêu, sau khi chuyện xảy ra đến khi kiện cáo ngươi dám phái người giết chết cha của huynh đệ ta rồi giàn dựng thành một vụ tai nạn cố ý, sau đó lại phái người giết huynh đệ ta, tất cả đều là chủ ý của ngươi đúng không? Cũng may mạng hắn lớn, chỉ mất đi một cánh tay mà thôi!"

"Ngươi cho là bản thân mình quyền cao chức trọng, không ai có thể xử lý ngươi sao?"

"Ngươi sai, là do chưa tới thời điểm ngươi bị xử lý mà thôi, hiện tại hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Giọng nói Tiêu Phàm cực kỳ lạnh lẽo, dao ăn trong tay lập tức đâm vào bên mắt trái của Tôn Vĩ Quốc, lập tức Tôn Vĩ Quốc thống khổ hét lên

"A......!"

Tiêu Phàm đứng lên nhìn ba người đang lăn lộn trên sàn thống khổ gào thét, trong ánh mắt nồng đậm tàn nhẫn cùng huyết tinh “Các ngươi đã từng gây ra thống khổ với huynh đệ ta như thế nào, hôm nay sẽ ta tính toán hết tất cả trả lại cả gốc lẫn lãi cho các ngươi, bởi vì nợ máu… Nhất định phải trả bằng máu!”

“Ngươi là ác ma, ngươi chính là tên ma quỷ, a a a ——” Tôn Vĩ Quốc điên cuồng gào thét, trong ánh mắt tràn đầy sự oán độc đối với Tiêu Phàm “Ta chết dù có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có tên tiểu tử Trương Phi Dương kia nữa, các ngươi đều phải chết, đều phải chết a, a a a ——!”

“Tiểu súc sinh, ngươi chờ đó cho ta, cha của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, hắn nhất định sẽ đem ngươi còn có ngươi người huynh đệ kia triệt để giết chết, chôn cùng với chúng ta!” Vương Lệ Xuân điên cuồng thét to.

“Đừng, đừng giết ta, ta, ta không muốn chết, van cầu ngươi đừng giết ta… Ô ô ô…!” Khuôn mặt Tôn Hải Châu hướng Tiêu Phàm tràn đầy cầu xin, trong miệng không ngừng cầu khẩn nói, “Chỉ cần đại nhân có thể để cho ta sống, đại nhân muốn ta làm chuyện gì đều được, làm chuyện gì đều được a!”

(Ở đây mình nghĩ thay từ ngày thành đại nhân thì có vẻ cũng hợp hơn)

“Ngươi thật sự không muốn chết?” Tiêu Phàm hứng thú nhìn vẻ mặt đầy hoảng sợ của Tôn Hải Châu.

“Vâng vâng vâng...!” Tôn Hải Châu không ngừng gật đầu, như gà mổ thóc.

“Vậy nếu điều kiện để ngươi được sống là giết chết cha mẹ ngươi thì sao?” Tiêu Phàm cười mà như không cười nói.

“Chỉ cần đại nhân để ta được sống, vậy ta liền giết bọn họ!” Tôn Hải Châu dùng tư thái của một con chó nình nọt lấy lòng Tiêu Phàm.

“Hải Châu!”

“Hải Châu!”

Nghe được câu nói từ chính miệng Tôn Hải Châu, Tôn Vĩ Quốc cùng Vương Lệ Xuân hai người lập tức cứng đờ như bị xét đánh, ánh mắt bọn hắn không thể tin nhìn Tôn Hải Châu, kinh ngạc há to miệng, trong ánh mắt tràn đầy đau thương cùng vẻ tuyệt vọng sau câu nói của chính con mình vì tham sống mà có thể ra tay giết chính cha mẹ ruột, đây không phải là điều đong lòng nhất của bậc làm cha làm mẹ hay sao?

Giờ tại lúc này, Tôn Vĩ Quốc cùng Vương Lệ Xuân cũng không còn cảm giác đau đớn trên thể xác, tâm bọn họ hiện tại còn đau lòng còn gấp ngàn lần.

“Thực sự là người lòng lang dạ sói a!” Tiêu Phàm lắc đầu, nháy mắt trong ánh mắt trong trở nên lạnh lùng, dao ăn trong tay lập tức hóa thành một vệt hàn quang xẹt qua liền cắt vỡ yết hầu Tôn Hải Châu, máu tươi không ngừng phun ra như suối.

“Hải Châu!”

“Hải Châu!”

Tôn Vĩ Quốc cùng Vương Lệ Xuân đồng thời kinh hãi hét lớn.

“Được rồi, mọi chuyện tất cả nên kết thúc!” ánh mắt Tiêu Phàm đầy u lãnh, dao ăn trong tay lần nữa xẹt qua tùy ý, khiến Vương Lệ Xuân lập tức ngã trên mặt đất, yết hầu không ngừng tuôn ra dòng máu đỏ tươi.

“Đến đi, cho ta một nhát chết cho thống khoái!” Tôn Vĩ Quốc nhìn Tiêu Phàm, trong miệng mặc dù nói tự nhiên như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang sự sợ hãi cùng run rẩy không thể nào che dấu.

“Trước khi giết ngươi, ta hi vọng ngươi thành thật nói cho ta hai việc, thứ nhất, ngươi phái người đi giết huynh đệ của ta, người kia là ai? Thứ hai, mật mã két sắt của ngươi là gì?” Tiêu Phàm nói.

“Hắn gọi Hắc Hổ, là lão đại của một bang…!” Tôn Vĩ Quốc không chút do dự nói ra, sau đó hắn lại cười lạnh nói, “Về phần mật mã ngươi cũng đừng hòng biết, ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi!”

“Thật sao?” Tiêu Phàm nhếch miệng lộ ra nụ cười tà dị.

Sau khi lấy được mật mã từ Tôn Vĩ Quốc đồng thời tìm được két sắt trong phòng, Tiêu Phàm liền đem vị trí trong phòng bố trí đơn giản lại một chút, thuận tay thả một mồi lửa, sau đó liền giả bộ dạng ‘Bối rối’, hốt hoảng đẩy cửa ra bỏ chạy đi mất.

Trong quá trình bỏ chạy, hắn cố ý để camera của chung cư quay nhìn thấy một bên mặt, sau đó lại mạnh mẽ lái xe phá tan cổng của chung cư trong tiếng la của một đám bảo vệ và còi báo động chạy đi,nhanh chóng biến mất giữa bóng đêm...

---

Hồ xin lỗi vì chậm trễ.

Bình Luận (0)
Comment