Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 17 - Kim Lăng, Vương Gia

Vương gia, Kim Lăng

–––

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng!

[Tại cổng chính của biệt thự!]

“Tiêu lão đệ, không bằng ở lại chỗ ta thêm đoạn thời gian này đi” Lâm Chính Thiên nhiệt tình nắm lấy tay Tiêu Phàm, một bộ ‘lưu luyến không rời’.

Tiêu Phàm nhìn ánh mắt Lâm Chính Thiên đầy nhiệt tình, ấm áp như muốn hòa tan lấy tất cả, dù hắn đã quen sóng to gió lớn, ngay lập tức da đầu cũng không khỏi có chút tê dại.

Hiện tại trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh những chuyện về ‘Long Dương chi hảo, đoạn tụ chi phích’ [Hai mối tình đam mỹ nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa]. Tiêu Phàm cảm thấy toàn thân cao thấp giống như bị kiến bò, cực kỳ không được tự nhiên.

“Không cần, ta thực sự còn có vài chuyện cần làm, chờ ta xong xuôi ổn thỏa vài chuyện, ta sẽ lại tới bái phỏng Lâm lão ca ngươi!” Tiêu Phàm bất động thanh sắc rút tay về, da mặt co rúm một trận, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười nói.

… “Thôi cũng được” – Lâm Chính Thiên trả lời, trong mắt nồng đậm vẻ thất vọng, bất đắc dĩ.

“Vậy Lâm lão ca, vậy ta liền cáo từ!” Tiêu Phàm khẩn cấp như chạy trốn, mở của xe ngồi xuống, sau đó không dấu vết thở ra một hơi.

Hiện tại Lâm Chính Thiên đối xử với Tiêu Phàm quá mức nhiệt tình, tất cả đều xuất phát từ cuộc trò chuyện chiều hôm qua.

Chuyện là giữa trưa hôm qua cơm nước xong, Tiêu Phàm cùng Lâm Chính Thiên liền lên thư phòng, thoải mái ngồi xuống một bên châm trà thưởng thức, một bên thảo luận về kiến thức hóa học.

Thời điểm vừa mới bắt đầu Lâm Chính Thiên còn cùng Tiêu Phàm tranh luận kịch liệt, cãi đến đỏ mặt tía tai, ai cũng không chịu nhượng bộ; nhưng qua thời gian, tình huống bên trong biến thành mình Tiêu Phàm nói, Lâm Chính Thiên thì lại nghiêm túc lắng nghe, tay không ngừng ghi chép.

Bởi vì, Lâm Chính Thiên đã hoàn toàn bị học thức uyên bác của Tiêu Phàm thuyết phục, hắn có một loại ảo giác, chính là Tiêu huynh đệ tại phương diện hóa học tựa hồ trăm sự biết, vạn sự thông [Không chuyện gì là không biết, không chuyển gì mà không hiểu]. Đừng nói trong nước không ai có thể có kiến thức cao hơn Tiêu Phàm, e là những đỉnh cấp chuyên gia ở cả Châu Âu và nước Mỹ cũng chưa hẳn là đối thủ.

Kiến thức Tiêu Phàm tựa như biển lớn, trông không thấy bờ, dò không thấy đáy, khiến cho người khác tràn ngập kính sợ.

Càng quan trọng hơn là, rất nhiều lý luận tri thức từ miệng Tiêu Phàm nói ra, Lâm Chính Thiên chưa từng nghe qua, nhưng hết lần này tới lần khác những lý luận này tri thức này lại ẩn chứa lý lẽ bất khả phản bác [không thể cãi lại], nghe qua lập tức khiến cho người ta có một loại bừng tỉnh đại ngộ, thông suốt.

Thậm chí, Lâm Chính Thiên sau khi biết các lý luận kiến thức này của Tiêu Phàm, hệ thống tri thức vốn có trong lòng bắt đầu có hiện tượng vỡ vụn ra. Hắn bắt đầu sinh ra ngờ vực tính chính xác cả điều hắn đã nhận biết và tin tưởng không chút nghi ngờ trước kia.

Trình độ như vậy, có thể xem là 'Đạt giả vi sư'! [làm được, dạy được – Người đã đạt thành tựu nghiễm nhiên đủ tư cách thành thầy]

Cho nên Lâm Chính Thiên không dám khinh thường, bắt đầu cùng Tiêu Phàm chân chính ngang hàng luận giao [luận bàn, kết giao], thậm chí còn còn đùa, nếu như nếu biết Tiêu Phàm sớm hơn trước mấy chục năm, chắc chắn, không chút do dự nào bái hắn làm thầy.

“Tiêu tiểu đệ, ngươi yên tâm, căn cước cùng hộ chiếu còn có những dược liệu trong tờ danh sách kia của cậu ta sẽ mau chóng giúp ngươi làm tốt, ngay khi có tin tức ta liền lập tức thông báo ngươi ngay!” - Lâm Chính Thiên vỗ ngực, cam đoan.

“Vậy liền đa tạ Lâm lão ca!” Tiêu Phàm cười sau đó hướng về phía Lâm Chính Thiên khoát khoát tay tạm biệt, xe chậm rãi quay đầu lao vụt đi.

“Trên đường cẩn thận một chút!” Lâm Chính Thiên phất tay cao giọng nói.

“Đã biết, Lâm lão ca mời trở về đi!” Tiêu Phàm trên xe đáp lại.

“Hỗn Độn Quy Nhất pháp? Ngũ Hành phân giải? Vong Ưu chi thủy? Thượng Thanh tiên hỏa?” Nhìn qua bóng xe chở Tiêu Phàm dần dần đi xa, Lâm Chính Thiên trong miệng lầm bầm tự nói: “Cái tên Tiêu Phàm này, hôm qua trong lúc đàm luận tuông ra theo thói quen cả đống ngôn từ trong tiểu thuyết huyền huyễn, rất cổ quái, phi thường cổ quái, mặt dù hắn có giải thích qua loa lấp liếm nhưng… không đơn giản. Sự tình hẳn là không đơn giản như vậy, trên người hắn chỉ sợ có đại bí mật a!"

Cùng lúc đó, tại thành phố Kim Lăng, Vương gia!

Nhắc đến ‘Kim Lăng Vương gia’, người bình thường biết được có lẽ không nhiều, nhưng ở trong vòng xã hội thượng tầng, danh khí nhà này tuyệt đối không hề không nhỏ, nhất là tại Kim Lăng, Vương gia có thể nói là là đen trắng đều ăn sạch, mánh khoé thông thiên, không gì làm không được, chỉ cần báo ra danh hào Vương gia, ai dám không bán cho nhà họ Vương ba phần mặt mũi.

“Hung thủ sau khi gây án, trong quá trình trốn thoát bị camera bí mật trong cư xá ghi hình lại một bên gương mặt của hắn. Tại thời điểm hắn lái xe của Tôn Hải Châu trốn thoát khỏi thành phố Thanh Hải, sau đó bởi vì xe không còn dầu, mới đem xe vứt bỏ tại ven đường, mặc dù hắn đã tỉ mỉ xóa sạch chứng cứ lưu lại trên xe, nhưng chúng ta vẫn tìm ra được một dấu vân tay của ngón cái tay phải trên ghế lái!"

Bên trong phòng khách, lão giả thần sắc âm hiểm ngồi sau bàn đọc sách, một bên nhìn tài liệu trong tay, một bên nghe người đàn ông trung niên – khoác trên người bộ âu phục, mang giày da – báo cáo.

“Sau khi so sánh sơ bộ với một bên khuôn mặt thu được trên camera tại chung cư, phát hiện mười tám người được liệt vào danh sách là kẻ tình nghi, nhưng mười tám người này tại thời điểm phát sinh vụ án đều có chứng cứ ngoại phạm, đều không có mặt tại thành phố Giang Châu, trên cơ bản có thể bài trừ. Về dấu vân tay, tạm thời không có đối chiếu ra được!”

“Két sắt bị phá mở, tiền cùng đồ vật bên trong toàn bộ đã bị hung thủ mang đi, tất cả đồ đáng tiền trong nhà và đồ trang sức đều bị vơ vét. Mà màn hình giám sát bên ngoài cư xá, phát hiện hung thủ đã thăm dò ở địa bàn trước khi gây án ba ngày. Thậm chí hắn còn theo dõi, quan sát một nhà ba người Tôn Vĩ Quốc về thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Phía thành phố Giang Châu đưa ra kết luận cuối cùng đây là một vụ giết người cướp của điển hình mà thôi!”

“Tôn Vệ Quốc, Vương Lệ Xuân, Tôn Hải Châu trước khi chết trên người mức độ tổn thương gây không đồng đều, bởi vậy có thể phán định hung thủ tính tình cực kỳ tàn nhẫn, ảnh hưởng đến an nguy xã hội là cực lớn, cho nên bên thành phố Giang Châu khẩn cấp thành lập tiểu tổ truy án, đang toàn lực để phá giải vụ án này, trong thời gian ngắn nhất phải kết thúc vụ án, cho Vương gia chúng ta một cái công đạo!”

Vương Thần Dương lẳng lặng nghe người đàn ông trung niên báo cáo mà không nói một lời, thần sắc vô cùng âm trầm.

Người đàn ông trung niên sau khi báo cáo xong cũng không dám thở mạnh, đứng im tại chỗ, thận trọng nhìn Vương Thần Dương.

“Đã biết, lui xuống đi!” – Vương Thần Dương quăng tư liệu trên tay lên trên bàn, lộ ra ảnh chụp nửa mặt của ‘Tiêu Phàm’, đạm mạc [thờ ơ] nói.

“Vâng!” Người đàn ông lập tức trả lời giống như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

“Vụ án này bên ngoài nhìn vào thì giống như một vụ án giết người cướp của đơn giản, nhưng Vương gia ta gây thù chuốc oán rất nhiều người, tuyệt nhiên không thể hoàn toàn bài trừ khả năng đối thủ giở trò trong bóng tối, có ý định sát hại con gái của ta!” Vương Thần Dương nhắm mắt lại,nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, thấp giọng tự nhủ.

“Tuần tới, Vân Vân chuẩn bị cùng Mạc gia nhị công tử tổ chức lễ đính hôn, Vương gia chúng ta cũng sẽ cùng một trong năm đại hào môn Mạc gia chính thức kết minh, hiện tại đang là thời điểm khẩn yếu [khẩn trương, trọng yếu], xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định có kẻ sau lưng giật dây muốn gây rối Vương gia chúng ta!”

“Đến tột cùng là ai? Mã gia? Lưu gia? Hay là Hoàng gia?” Vương Thần Dương thật sâu nhíu mày.

“Không cần biết hắn là ai?” – Vương Thần Dương đột nhiên mở mắt, trong mắt lộ tinh quang lãnh khốc – “Mặc kệ là đột nhập cướp bóc hay là có ý định giết người, chỉ cần có thể bắt được hắn, ngay lập tức có thể đều tra ra manh mối, đến lúc đó bất luận là ai, dám cùng Vương gia chúng ta đối nghịch, dám phá hư chuyện tốt của Vương gia chúng ta, kết quả chỉ có một, đó chính là… CHẾT!”

Bình Luận (0)
Comment