Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 19 - Thái Bạch Tiên Tửu

Thái Bạch tiên tửu!

Trong xưởng rượu giờ không còn một ai. Bên cạnh đống thiết bị chưng cất, trên tay Tiêu Phàm phát ra bạch sắc quang mang nhàn nhạt không ngừng du động[chuyển động qua lại], nhấc tay khắc lên trên một trận pháp dùng để nhưỡng rượu.

Trở lại Địa Cầu Trái Đất cũng có hơn mười ngày rồi, trong miệng lúc nào cũng cảm giác nhạt nhẽo vô vị. Mặc dù hôm trước ở nhà Lâm Chính Thiên có dùng qua rượu Mao Đài 80 năm tuổi, nhưng mùi vị cũng chỉ có thể nói là không tệ mà thôi, so với các loại tiên tửu lúc trước ở thế giới tiên hiệp thì còn kém xa một trời một vực.

Tiêu phàm là một tên rất thích uống rượu (nói trắng ra là bợm rượu đó ạ). Lúc hắn trên đường trở về, bên trong nhẫn trữ vật ngoài vô số thiên tài địa bảo còn có không ít các loại tiên tửu. Nhưng khi xông vào không gian loạn lưu, sau đó lại phải chiến đấu với một đám Hư Không Thôn Phệ Thú, mọi thứ hắn mang theo từ trang bị cho đến không gian giới chỉ đều bị thất lạc ngay tại thời điểm này. Bây giờ muốn có tiên tửu để uống thì phải một lần nữa tìm biện pháp những ra nó thôi.

Mà ngoài việc bản thân hắn muốn uống, còn có một cái nguyên nhân khác trọng yếu hơn, đó chính là tiên tửu đối với phàm nhân đều có công dụng tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, uống nhiều tiên tửu có khả năng thanh trừ tạp chất bên trong thân thể, đặt xuống nền tảng cơ sở thuận lợi cho quá trình lên Trúc Cơ. Cho nên những tiên tửu này, có thể nói là Tiêu Phàm hắn vì cha mẹ, tiểu đệ, còn có Trương Phi Dương bọn người họ mà chuẩn bị trước.

Cũng vừa lúc, tên Hắc Hổ này có cái xưởng rượu trong đó các loại vật liệu khá là đầy đủ, khống chế Hắc Hổ theo thời gian sau này, chỉ cần cải tạo một chút máy móc và khắc lên đó trận pháp nhưỡng rượu là liền có thể sản xuất ra được tiên tửu. Đương nhiên, vấn đề này tuyệt đối không thể để cho người bên ngoài biết được, cho nên Tiêu Phàm để Hắc Hổ tùy tiện viện cớ, nói xưởng rượu tạm thời không hoạt động, sau khi kết toán tiền lương, liền cho toàn bộ công nhân nghỉ việc.

Về phần mấy tên đàn em của Hắc Hổ, sau khi nghe lão đại tuyên bố đóng cửa cái xưởng rượu này thì nhảy cẫng hoan hô, vỗ tay tán thưởng, ngay lập tức thu thập đồ đạc mà chạy, bởi vì bọn hắn đã sớm chịu không được nơi vừa bẩn vừa nóng như thế này; nếu như không phải Hắc Hổ trong bang hội là một lời thét ra lửa, uy thế rất nặng, đã sớm tạo phản từ lâu rồi.

Hết thảy [tất cả mọi chuyện], đều không dấu vết, không làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào!

.........

"Đã xong!"

Tiêu phàm đứng dậy, nhìn kiệt tác trước mắt hài lòng nói.

Lúc này máy móc chưng cất rượu bên mặt ngoài khắc đầy các loại hoa văn phức tạp khó hiểu, những hoa văn này trông giống như những hình xăm nghệ thuật trên cơ thể con người, lan tràn khắc nơi trên bề mặt các máy móc.

"Chỉ cần phun lên một lớp sơn, liền không nhìn ra được cái gì! – Tiêu Phàm tự nói, bắt đầu ở phía trên sơn lên một lớp thật dày.

"Đại công cáo thành [hoàn thành chuyện lớn]! Thử nghiệm một chút, xem có thể hay không những ra được Thái Bạch tiên tửu!"

Tiêu phàm trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, tay đang đặt trên cỗ máy vỗ một cái, máy móc đều tự động vận hành…

Thái Bạch tiên tửu, là một trong ba nghìn loại tiên tửu tại thế giới tiên hiệp, mặc dù thứ hạng xếp không cao, chỉ nằm trong một nghìn hạng bên trên, nhưng nó là cái loại tiên tửu mà hắn ưa thích nhất.

Bởi vì Tiêu Phàm khi xuyên đến tiên hiệp thế giới, chén tiên tửu đầu tiên hắn uống chính là Thái Bạch tiên tửu.

Còn nữa, nguyên liệu để sản xuất Thái Bạch tiên tửu cùng rượu đế tại Địa Cầu không hẹn mà gặp đều là cùng một loại, cùng là mấy thứ như cao lương, gạo, tiểu mạch…, sản xuất yêu cầu thấp nhất, mà những cái tiên tửu khác muốn làm ra coi như tại Địa Cầu này căn bản không có nguyên liệu để chế tạo, nên hắn lựa chọn đầu tiên sản xuất Thái Bạch tiên tửu.

Rất nhanh, một tia dị hương kì lạ liền từ trong máy cất rượu toả ra, Tiêu Phàm ngửi được, lập tức hài lòng gật đầu. Không tệ. Mặc dù so với chân chính Thái Bạch tiên tửu còn chưa đạt tới, nhưng cũng không kém phần bao nhiêu.

Chờ ba ngày đi qua, ba ngày sau đó Thái Bạch tiên tửu không sai biệt lắm chân chính ra lò! Tiêu Phàm lầu bầu nói, đóng cửa chính lại rồi quay người rời đi.

.........

"Tiêu Phàm, cuối cùng ngươi cũng trở về, cả một tuần ngươi chạy đi đâu vậy? Ta mấy lần điện thoại cho ngươi, ngươi cũng không nghe máy!" – Trương Phi Dương nhìn thấy Tiêu Phàm, ngay lập tức liền phàn nàn.

Tiêu Phàm cười cười không trả lời, sau đó đóng cửa lại, đem balô màu đen trên vai để xuống đất, khóa kéo kéo ra, từ bên ngoài có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong ba lô.

"Ta... CMN!" ––––––––––– Nhìn thấy một cái túi tiền cùng các loại đồ trang sức quý giá, Trương Phi Dương lập tức trừng mắt sợ hãi, trong miệng không khỏi thét lên một tiếng chửi thề.

"Đây là từ nhà Tôn Hải Châu lấy về!" Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

Nhà của Tôn Hải Châu? Trương Phi Dương ngơ ngác một chút, sau đó đột nhiên trong đầu xẹt một thông tin đang nổi bật trên báo đài mấy ngày nay, đôi mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi ––––––––––– "Cả nhà Tôn Hải Châu…..., là, là... ngươi làm?"

"Là ta!" Tiêu Phàm gật đầu thừa nhận.

Trương Phi Dương triệt để ngây người, ba ngày trước khi hắn biết Tôn Hải Châu cả nhà bị đột nhập cướp của và giết chết. Hắn lập tức cuồng hỉ đến rơi lệ, cả người giống như tên điên mà đứng tại chỗ mà vừa khóc vừa cười, ở trong lòng còn không ngừng cảm tạ tên sát nhân [kẻ giết người] đã giết hết toàn gia kẻ thù của mình, nhờ hắn mà mình báo được mối huyết hải thâm thù này.

Nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không ngờ người giúp mình trả thù lại là Tiêu Phàm.

"Ngươi..., ngươi làm sao, làm sao mà có thể làm được chuyện như vậy?" Trương Phi Dương giương mắt khó tin nhìn Tiêu Phàm, hắn nghĩ mãi mà không rõ, hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ được Tiêu Phàm bằng cách nào mà có thể làm được chuyện đó.

Trương Phi Dương hắn cũng đã từng nghĩ tới việc mạo hiểm đi báo thù toàn gia [cả nhà] của Tôn Hải Châu. Nhưng khu nhà ở củaTôn Hải Châu lại là khu hoàn toàn biệt lập, có người trông giữ cực kì nghiêm ngặt trong mọi thời gian và tình huống, muốn đột nhập vào khu vực này gần như là không thể. Còn việc đi ra ngoài của gia đình họ Tôn đều có người đưa đón, bảo vệ. Thậm chí những nơi bọn họ lui tới đều là những địa phương cao cấp, bản thân không thể tiếp cận nói gì đến hạ thủ trả thù.

Nhưng Tiêu Phàm, hắn lại làm được hết thảy "Ta làm thế nào sau này ngươi sẽ biết rõ, bởi vì ngươi, ngày sau cũng có khả năng làm được giống vậy." Tiêu Phàm cũng không có giải thích cặn kẽ, mà là ý vị thâm trường [bí mật] nói.

"Về sau liền biết? Ta cũng có thể giống như ngươi? Có ý tứ gì?" – Trương Phi Dương khẽ giật mình nghĩ.

Tiêu phàm cười mà không nói. Nhìn thấy Tiêu Phàm không có tính toán việc nói ra sự thật, Trương Phi Dương cũng chỉ đành giấu đi nghi hoặc của bản thân.

"Ngươi đem số tiền này cùng đồ vật nhận lấy trước đi, ta tạm thời không có thẻ căn cước, chớ nói chi là thẻ ngân hàng, muốn giữ cũng không giữ được!" Tiêu Phàm nói sang chuyện khác.

Trương Phi Dương vốn định há miệng cự tuyệt [từ chối], nhưng nghe Tiêu Phàm nói xong, lập tức kinh ngạc hỏi "Ngươi không có thẻ căn cước?"

"Phải!!" ––––––––––– Tiêu phàm gật đầu.

Trương Phi Dương suy nghĩ một hồi, cũng hiểu rõ vấn đề, sau đó hắn liền không chối từ nữa mà lập tức gật đầu nhận "Được thôi, nhiều tiền mặt như vậy đặt ở cái phòng thuê này của ta cũng không an toàn, cách tốt nhất là nên tách ra nhiều phần cất giấu để tránh nhiều tai mắt nghi ngờ."

Tiêu Phàm mỉm cười, gật đầu, Trương Phi Dương bây giờ xác thực so với trước kia thành thục [trưởng thành] không ít, đầu óc linh hoạt, phản ứng rất nhanh, làm việc cẩn thận, rất tốt.

"Tốt! Đêm nay chúng ta có buổi họp lớp gặp mặt sau năm năm tốt nghiệp, điểm hẹn tại khách sạn Y Nhân Tuý. Lần trước trở về ta gặp được Đường Lâm, cô nàng có nói chuyện này và ta đã đáp ứng, lão đại ngươi có đi hay không?"

"Đi thôi, đi xem một chút bạn học cũ cũng tốt!" Trương Phi Dương có lẽ là bởi vì đại thù được báo, tâm tình rất tốt, cười cười nói nói.

"Vậy đi thôi!"

"Đi!"

Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa.

Bình Luận (0)
Comment