Chữa trị!
“Ta không có điên!” Mộ Dung Hùng nhìn Chu Thanh một chút, vươn tay ra sau lưng nàng vỗ vỗ ra hiệu nàng không nên hoảng hốt, trước bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn lại nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt phi thường bình tĩnh nói “Ta sở dĩ lựa chọn tin ngươi, là bởi vì ngươi từ khi bắt đầu đến đây không hướng đến ta yêu cầu bất kỳ một yêu cầu gì!”
“Ồ?” Tiêu Phàm nhướng mày!
“Ta trước giờ đều có quy tắc của bản thân, vô dục tắc cương [không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực].”
“Nếu như ngươi ban đầu cậu đưa ra điều kiện để giải độc trên người Kha Kha, như vậy đã nói lên ngươi cứu nó chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, chủ yếu là cậu muốn dùng thủ đoạn dựa dẫm vào ta để đạt được mục đích mà thôi, sống chết của Kha Kha đối với ngươi mà nói, kỳ thật không quan trọng gì!”
“Dựa vào cách như vậy rất có ngươi chỉ là một tên lừa đảo, ngươi lợi dụng tâm lý lo lắng của ta để đánh vào từ đó thu hoạch được thứ ngươi muốn!”
“Thậm chí, có khả năng ngươi chính là người hạ độc!”
“Nhưng bây giờ ngươi không hề đưa ra bất kỳ một yêu cầu nào cho nên ta có lý do tin tưởng, mục đích chính của ngươi là cứu Kha Kha, không có bất kỳ ý định gì khác.”
“Đương nhiên, loại logic này của ta chưa chắc đã chính xác trăm phần trăm, bởi vì bất kỳ ai cũng không dám khẳng định, căn bản ngươi không có bất luận thực lực hay kiến thức gì, chẳng qua là cố làm ra vẻ, cố lộng huyền hư [ra vẻ thần bí, thật thật giả giả], cũng có thể bây giờ ngươi không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chẳng qua là thả dây dài câu cá lớn mà thôi, có lẽ sau lưng ngươi đang ẩn giấy mục đích mà không thể để cho ai biết được.”
“Bất quá, trực giác của ta nói cho ta biết, logic suy luận kết quả của ta khẳng định đúng trên người ngươi!”
“Ngươi hẳn không phải là tiểu nhân!”
“Cho nên, ta nguyện ý thử một lần!”
Giọng nói Mộ Dung Hùng vọng trong không khí, trịch địa hữu thanh [nói năng có khí phách; ăn nói mạnh mẽ].
Tiêu Phàm nhịn không được cười lên, lắc đầu!
Không hổ là người làm quan chức, hơn nữa còn là lãnh đạo cấp cao, tâm tư chính là nặng, một động tác đơn giản liền có thể liên tưởng đến nhiều vấn đề như vậy.
Bất quá nói đi thì nói lại, Mộ Dung Hùng này quả thực không đơn giản.
Có lòng dạ, có tâm tư, có đảm đương, còn có khí phách cùng đảm lượng, tương lai nhất định là đại nhân vật kiêu hùng bậc nhất.
“Mộ cục trưởng, ngươi cần phải biết!” Hứa Đức Hổ trầm giọng nói.
“Ta đã nghĩ thông suốt, xin Hứa lão ngài hạ lệnh mở cửa phòng bệnh ra, ta nguyện ý để tiểu huynh đệ này thử một lần!” Mộ Dung Hùng gật đầu, không chút do dự nói.
“Được a!” Hứa Đức Hổ thở dài, nói.
Hắn vung tay lên, một cái bác sĩ sau lưng liền lấy ra chìa khoá, mở ra cửa phòng dành cho bệnh nhân đặc biệt.
“Như ngươi mong muốn!” Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn Mộ Dung Hùng, sau đó nhanh chân đi vào.
Nhưng trước khi bước vào cánh cửa phòng bệnh, Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu, nhìn Mộ Dung Hùng cùng tất cả mọi người một chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Mộ Dung Hùng nói “Mặt khác nói một câu, ta lớn hơn ngươi nhiều lắm!”
“Hả? Lớn hơn ta nhiều? Cái này có ý tứ gì?” Mộ Dung Hùng lập tức sửng sốt, có chút không hiểu hỏi.
Những người khác cũng đều lắc đầu, biểu thị không hiểu.
Sau khi Tiêu Phàm bước vào phòng bệnh đặt biệt bên trong, phất tay ra hiệu cho y tá đang chăm sóc bệnh nhân rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, kéo lên màn cửa, khiến cho người bên ngoài không cách nào có thể nhìn thấy bên trong diễn ra những chuyện gì.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài phòng hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải, nhưng việc đã đến nước này, bọn hắn cũng đành phải dằn xuống hiếu kì cùng lo lắng trong lòng, lẳng lặng chờ đợi.
…
Tiêu Phàm liếc nhìn Mộ Dung Kha Kh nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, sau đó hắn nhẹ nắm tay phải, bỗng nhiên mở ra, một cỗ linh khí vô hình liền phiêu tán, lập tức, đem tất cả tín hiệu điện tử trong phòng tạm thời phong tỏa.
Tiêu Phàm cũng không biết được bên trong phòng bệnh có chứa camera quay lại sự việc xảy ra hay không nhưng mặc kệ có hay không, cứ tạm thời phong tỏa tất cả lại nói, đợi một lát nữa động tác của mình bị người quay lại, sau này lại dẫn đến một đống lớn phiền phức, ảnh hưởng đến kế hoạch của bạn thân thì không tốt.
Tay lật một cái, chăn mỏng được đắp trên người Mộ Dung Kha Kha bỗng lơ lửng lên, sau đó chậm rãi chuyển động đến một bên, tự động rơi xuống một bên thân giường bệnh.
Trên người Mộ Dung Kha Kha một thân quần áo bệnh nhân anh trắng xen kẽ, nằm im trên giường, sắc mặt tái nhợt không có nửa phần huyết sắc, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Bảy loại trùng độc cùng bảy độc thảo, trước khi luyện chế độc tính cực kỳ mãnh liệt, đậm màu, mùi gay gắt, mà sau khi luyện chế thành độc Thất Trùng Thất Thảo, mặc dù độc tính có chút giảm xuống, nhưng lại vô sắc vô vị [không màu không mùi], vào nước lập tức tan ngay, quả thật chính là một trong những độc dược tốt trong ám hại giết người.
Bình thường một khi trúng độc Thất Trùng Thất Thảo, gần như không có thuốc nào chữa được, người trúng phải độc này chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Bởi vì, chỉ có người điều phối độc Thất Trùng Thất Thảo mới biết được là dùng bảy loại độc trùng cùng bảy loại độc thảo nào, đồng thời tỉ lệ điều phối giữa bọn chúng nhiều ít, chất làm ổn định là loại nào, các loại độc trùng cùng độc thảo liều lượng là bao nhiêu.
Người khác không biết những tin tức này, muốn phá giải cũng không thể ra tay bừa bãi.
Mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến phát triển, có thể thông qua dụng cụ điện tử phân tích mà ra, nhưng để biết được tin tức toàn bộ về loại độc Thất Trùng Thất Thảo này chỉ sợ cần không ít thời gian.
Mà trong thời gian phân tích nghiên cứu này, chỉ sợ người trúng độc đã sớm độc phát thân vong.
“Không nghĩ tới, loại độc Thất Trùng Thất Thảo tại bên trong Địa Cầu cũng có!” Tiêu Phàm nhìn Mộ Dung Kha Kha, trong mắt lóe ra u ám tinh quang “Mà nguyên lý chế tạo độc dược cũng rất tương tự, xem ra, Trên Địa Cầu cũng có một ít người tài giỏi đến cả chất độc Huyền cấp đều có thể lấy ra!”
“Bất quá, độc dược Thất Trùng Thất Thảo này so ra vẫn là kém một chút, nói là Huyền cấp độc dược, độc tính của nó nhiều lắm chỉ tại Hoàng cấp độc dược đỉnh phong mà thôi, chỉ có thể xưng là ngụy độc Thất Trùng Thất Thảo!” Tiêu Phàm lại lầu bầu nói “Không phải, nếu là chân chính độc Thất Trùng Thất Thảo, vậy cực kỳ khó giải quyết, bằng vào thực lực bây giờ của bản thân, không xuất ra chút bản lĩnh thì không có cách nào cứu sống Mộ Dung Kha Kha!”
“Nhưng trước mắt, cũng không xem là quá khó!”
Ánh mắt Tiêu Phàm ngưng lại, bàn tay xòe ra, nửa người trên Mộ Dung Kha Kha nút thắt trên quần áo bệnh nhân liền tự động giải khai, tự nhiên trượt xuống.
Mà theo quần áo bệnh nhân trượt xuống, hung khí trước ngực Mộ Dung Kha Kha hoàn toàn bật ra, ngạo nghễ đứng vững trong không khí, trước mặt Tiêu Phàm nhìn không bỏ sót chỗ nào.
Hình ảnh kinh diễm trước mắt có thể khiến một người huyết mạch phun trào!
Nhưng Tiêu Phàm chính là nhắm mắt làm ngơ.
Thân thể nữ nhân hắn thấy không biết bao nhiêu lần? Mặc dù dáng người Mộ Dung Kha Kha quả thật không tệ, trong những nữ nhân hắn gặp qua tuyệt đối có thể xếp vào trước một trăm, nhưng, cũng chính là trước một trăm, xếp hạng trước mười, thậm chí bài danh thứ ba Tiêu Phàm đều thấy qua, Mộ Dung Kha Kha tính là cái gì?
Đương nhiên, không phải nói Tiêu Phàm hoàn toàn không có cảm giác, nhìn thấy nữ nhân thân thể xích lõa trần truồng, nhất là một người tướng mạo cùng dáng người đều thuộc vào dạng nữ nhân tuyệt hảo nằm ở trước mặt mình, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ xuất hiện bản năng phản ứng, nếu mạnh miệng nói không có cảm giác, đây tuyệt đối là gạt người.
Chỉ ngoại trừ những người đoạn tụ thì không cần nhắc tới!
Nhưng Tiêu Phàm lại có thể khống chế được tạp niệm bản thân trong lòng, để tâm yên tĩnh như nước, đầu óc thanh tĩnh, không có chút rung động nào, tuyệt đối sẽ không giống với nam nhân khác tâm viên ý mã, toàn thân khô nóng khó nhịn, hận không thể tại chỗ lập tức nhào lên mà chiếm đoạt.
Nâng tay phải lên, một vòng hào quang sáng chói hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, sau đó Tiêu Phàm động thủ đem ánh sáng trong tay đến trước giữa cặp hung khí Mộ Dung Kha Kha trước ngực.
Lập tức, một cỗ xúc cảm lạnh buốt mà tinh tế từ nơi lòng bàn tay truyền đến.
Thần sắc Tiêu Phàm không có nửa phần biến hóa, dưới tay hắn chấn động, hào quang sáng chói kia lập tức giống như có sinh mệnh bắt đầu tiến vào bên trong cơ thể Mộ Dung Kha Kha, sau đó hóa thành vô số quang mang nhỏ bé, bên trong mạch máu Mộ Dung Kha Kha nhanh chóng du tẩu.
Bên trên sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Kha Kha rất nhanh liền xuất hiện một vòng huyết sắc.
(PS cái này có được goi là chạy nước rút không :))))