Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 82 - Ân Y Vũ Bái Phỏng

Ân Y Vũ bái phỏng!

Dịch: bachdahanh

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com

Phía sau kho hàng.

"Tiêu lão đệ, dược liệu toàn bộ đều chuẩn bị xong!" Lâm Chính Thiên chỉ vào dãy dược liệu trước mắt, cười nói.

'Đa tạ Lâm lão ca!' Tiêu Phàm đồng dạng cười nói.

"Không sao!' Lâm Chính Thiên đáp.

Tiêu Phàm hài lòng nhìn đám dược liệu trước mắt, không tệ, chất lượng đều ổn.

Hiện tại dược liệu đã đủ, bước kế tiếp chính là chờ Lưu Thành Đông đưa tới hợp kim titan. Sau đó ta sẽ chế tạo một cái lò luyện đan, chờ lò luyện đan thành, tiếp tới liền có thể chính thức khai lò.

"Tiêu lão đệ, có câu nói ta không biết có nên hỏi hay không!" Lâm Chính Thiên lúc này nhìn Tiêu Phàm lại đột nhiên do dự nói.

"Lâm lão ca, mời hỏi!" Tiêu Phàm nhìn về phía Lâm Chính Thiên, nói.

"Khuya ngày hôm trước, chính là bên trong ngọn núi Long Sơn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lâm Chính Thiên đầy bụng nghi vấn hỏi.

Sự tình cho đến bây giờ đã qua một ngày một đêm, Lâm Chính Thiên tự nhiên cũng biết đêm đó núi Long Sơn sụp đổ, tạo nên sự kiện địa chấn cấp ba tại Giang Châu.

Nhưng hắn hiện tại trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đêm hôm đó, sau khi Tiêu Phàm thúc giục mình ngủ thiếp đi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Vì cái gì núi Long Sơn lại đột nhiên sụp đổ, còn dẫn tới Giang Châu phát sinh địa chấn cấp ba?

Vì cái gì mình sau khi tỉnh lại phát hiện bình yên vô sự, hơn nữa còn là về thẳng đến nhà, nằm ở trên giường của mình? Mà nếu như nhớ không lầm, khi bị Tiêu Phàm thôi miên trước đó, Mạc Không Phong thế nhưng đã hạ lệnh động thủ đối với mình cùng tiêu phàm. Mạc Không phong và Mạc Vân bọn hắn người đâu?

Vì cái gì Long sơn sẽ bị phong tỏa, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý tiếp cận?

......

Nghi vấn hết cái này đến cái khác quanh quẩn trong đầu Lâm Chính Thiên, khiến đầu hắn rối như tơ vò, hiện tại rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

"Lâm lão ca, có một số việc ngươi không cần biết rõ tốt hơn!" Tiêu Phàm cười cười “bất quá ngươi yên tâm, Mạc Không Phong cùng Mạc Vân cũng chưa chết, sẽ không tạo ra nhiễu loạn lớn!

"Mạc lão không chết? Vậy là tốt rồi!" Lâm Chính Thiên lập tức yên lòng.

Lâm Chính Thiên cũng không phải quan tâm an nguy của Mạc Không Phong, đêm hôm đó Mạc Không Phong trực tiếp vạch mặt, trực tiếp bức bách mình cùng Tiêu Phàm. Hắn để Lâm Chính Thiên lập tức hiểu rõ Mạc Không Phong chỉ sợ căn bản không có dự định giúp đỡ. Hứa hẹn sẽ vì mình hướng Tề gia thỉnh cầu giải trừ hôn ước giữa Tề Nghị cùng Lâm Nguyệt Như cũng hoàn toàn không thể coi là thật.

Cho nên, Lâm Chính Thiên đối Mạc Không Phong cũng không cái gì hảo cảm!

Nhưng thân phận Mạc Không Phong dù sao cũng bày ở kia, hắn nếu là chết, hậu quả kia... Tuyệt đối là vô cùng nghiêm trọng!

Mà bây giờ, nghe Tiêu Phàm nói hắn không chết, Lâm Chính Thiên cũng xem như thở dài một hơi.

Chỉ cần Mạc Không Phong cùng Mạc Vân không chết, chuyện kia liền không có gì là nghiêm trọng đến tình trạng không cách nào thu thập. Về sau, nhìn tình huống sai người qua năn nỉ Mạc Không Phong một chút, nghĩ biện pháp lấp liếm qua việc này là được rồi.

Tiêu Phàm lúc này cũng nhìn về phía Lâm Chính Thiên, mà hắn lại là khẽ thở dài.

Từ trong trí nhớ của Mạc Không Phong, Tiêu Phàm xem như rốt cuộc biết được nguyên nhân vì sao Lâm Chính Thiên mời mình xuất thủ đi cứu Mạc Không Phong. Cũng minh bạch vài ngày trước, Lâm Chính Thiên đối mặt với sự tra hỏi của lão đọa sĩ hèn mọn cùng Hứa Đức Hồ, một mực lộ vẻ sầu khổ, nguyên nhân muốn nói lại thôi.

Lâm Nguyệt Như thế mà chưa tới nửa năm sau liền gả vào Tề gia cùng Tề Nghị?

Thì ra là thế!

Lâm Chính Thiên tự nhiên là không hi vọng Lâm Nguyệt Như gả vào Tề gia, gả cho Tề Nghị. Việc này lực cản chân chính là một trong ngũ đại hào môn Tề gia, Lâm Chính Thiên muốn đối kháng cũng chính là Tề gia, cho nên hắn mới kiên quyết ngậm miệng không nói, kiên quyết không để cho mình, lão đạo sĩ cùng Hứa Đức Hổ dính líu, sợ cuối cùng đưa tới mầm tai vạ cho mọi người.

Đây là hảo tâm của hắn!

Lâm Nguyệt Như!

Tiêu Phàm nghĩ tới đây lại là khẽ than thở một tiếng!

Lần thứ nhất gặp mặt, Lâm Nguyệt Như cho Tiêu Phàm ấn tượng rất kém cỏi, mà Lâm Chính Thiên lúc ấy cười khổ giải thích cho hắn, nói nàng là có nỗi khổ tâm, Tiêu Phàm còn không biết rõ, hiện tại mới hiểu.

Đây cũng là một người đáng thương, nội tâm thống khổ thôi!

Bất quá!

Tiêu Phàm lại nhíu mày!

Thời điểm lão đạo sĩ xem khí nhìn vận cho Lâm Nguyệt Như, từng nói nửa năm sau Lâm Nguyệt Như nàng chẳng những sẽ không rơi vào vực sâu, ngược lại sẽ Niết Bàn trùng sinh, từ đây cao quý không tả nổi?

Xem ra, thiên đạo có ý tứ là để cho mình nửa năm sau ra tay trợ giúp Lâm Nguyệt Như.

Tiêu Phàm lắc đầu!

Không hứng thú!

Mặc dù Lâm Nguyệt Như xác thực đáng thương, nhưng cái này cũng không phải lý do để cho hắn xuất thủ, huống chi, trong lòng Tiêu Phàm hiện tại đối với thiên đạo tại Địa Cầu cực kỳ khó chịu.

Mặc dù ngươi là thiên đạo, cao cao tại thượng, chưởng quản lấy vô số sinh tử vận mệnh cùng thế gian hết thảy biến hóa sinh linh, nhưng ta chính là Ma Đế Tiêu Phàm làm chuyện gì, cũng không cần ngươi ở một bên chỉ huy can thiệp!

Đừng có việc gì mà đi tính toán khí vận trên đầu ta!

Đừng tưởng rằng ngươi là thiên đạo, ta liền không có cách nào đụng tới ngươi, chọc tới, ta sẽ trực tiếp xông lên phá hủy hang ổ của ngươi!

"Tự giải quyết cho tốt đi, Lâm Nguyệt Như!" Tiêu Phàm thấp giọng tự nói, lắc đầu, liền không suy nghĩ nhiều tiếp vấn đề này.

.........

Cùng lúc đó!

"Ngươi nói cái gì? Mạc Không Phong cùng Mạc Vân không chết, đã về Mạc gia?" Trong xe, Ân Y Vũ nghe điện thoại lập tức kinh ngạc nói.

"Vâng ...!" Đầu điện thoại kia còn nói thêm.

Uh, ta đã biết!" Ân Y Vũ lại nghe vài câu, liền cúp điện thoại.

"Đại tiểu thư, chúng ta...!" Thư ký bên cạnh, trợ thủ của Ân Y Vũ hỏi dò.

"Các trưởng lão yêu cầu chúng ta đình chỉ hoạt động, sự tình bên trong ngọn núi Long Sơn chúng ta không cần đi điều tra can thiệp làm gì, làm tốt sự tình của chính mình là được!" Ân Y Vũ thản nhiên nói.

"Vâng!" Thư ký rợ thủ lập tức thấp giọng nói.

Ân Y Vũ không nói thêm gì nữa, nàng nhắm lại hai mắt lại, rơi vào trong trầm tư "Ngoại trừ Mạc Không Phong cùng Mạc Vân bên ngoài, dưới tay hắn hai chi đại đội vũ trang. Ngoài ra, còn ẩn tàng lực lượng, có Thanh Hà đại sư, Quy Nguyên thượng nhân, Cửu Long thánh tăng toàn bộ đều chết tại bên trong ngọn Long Sơn, mặc dù người có khả năng có thể làm được điều này không ít, nhưng cũng không nhiều, mà đến tột cùng... Là người phương nào gây nên?"

Xe tiếp tục hướng phía trước!

Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng thở!

Đột nhiên!

"Đại tiểu thư, đến!" Thư ký trợ thủ thấp giọng nhắc nhở.

"Được!" Ân Y Vũ mở mắt.

Trợ thủ thư ký vội vàng đi xuống trước, mở cửa xe!

Ân Y Vũ tùy theo liền từ trên xe bước xuống, nàng nhìn Mộ Dung Kha Kha cùng Lâm Nguyệt Như đối diện đi tới lập tức cười nói "Kha Kha, nguyệt nguyệt!"

"Y Vũ!" Mộ Dung Kha Kha cũng cười nói.

"Nguyệt nguyệt, gia gia của ngươi chính là Lâm lão a? Rất xinh đẹp!" Ân Y Vũ nhìn thoáng qua biệt thự trước mắt, nhìn Lâm Nguyệt Như cười nói.

"Ân, tạm được!" Lâm Nguyệt Như mỉm cười đáp lại.

"Tiêu Phàm kia đang ở tại đây?" Ân Y Vũ trong mắt có một tia chờ mong.

"Phải, hắn đang ở tại đây, ngay tại hậu viện cùng gia gia của ta đàm luận!" Lâm Nguyệt Như nói.

"Vậy là tốt rồi!" Trên mặt Ân Y Vũ lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Vào đi, chúng ta đi tìm hắn đi!" Mộ Dung Kha Kha nói liền kéo tay Ân Y Vũ.

"Được!" Ân Y Vũ mỉm cười, cùng Mộ Dung Kha Kha, Lâm Nguyệt Như đi vào phía trong.

Trợ thủ thư ký cùng hai người có bộ dáng bảo tiêu, trong tay mỗi người bê theo một đống lễ vật, vội vàng đuổi theo phía sau.

(TPS thật sự mắt díp đến độ chống tăm còn gãy)

Bình Luận (0)
Comment