Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 87 - Cầu Tình

Cầu tình!

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com

Tiêu Phàm băng lãnh nhìn chằm chằm Ân Y Vũ, sát cơ lạnh thấu xương, hắn bàn tay xòe ra, Ân Y Vũ liền bị hút tới, sau đó liền bị Tiêu Phàm bóp lấy cần cổ tuyết trắng của cô nàng chậm rãi kéo tới.

“Đại tiểu thư!”

Thư ký trợ thủ của Ân Y Vũ bởi vì quá mức sợ hãi, dưới chân như nhũn ra, đứng ở nơi đó đi không được, chỉ có thể trong miệng hoảng sợ hét lớn.

“Tiêu… Phàm!”

Ân Y Vũ gian nan khó khăn nói, nhìn xem gần trong gang tấc, gương mặt Tiêu Phàm kia càng lạnh lùng vô tình hơn, nàng cảm giác một cỗ tử vong lập tức bao phủ toàn thân, trong mắt của nàng lộ ra một vòng khó mà ngăn chặn vẻ sợ hãi.

“Chính mình… Phải chết sao?”

Trong lòng Ân Y Vũ dâng lên một cỗ thần sắc tuyệt vọng.

Sớm biết Tiêu Phàm chính là lợi người tính tình như vậy, lại kinh khủng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đến tùy ý mạo phạm cùng trêu chọc Tiêu Phàm, nhưng cũng là bởi vì tin tức không thông suốt cùng bản thân cao ngạo, không kịp thời thu tay lại, từ đó mới để cho mình lâm vào trong tuyệt cảnh tử vong như bây!

Thực sự là… Tự gây nghiệt thì không thể sống, hối hận không kịp a!

Ân Y Vũ ở trong lòng tự giễu nói.

Nhưng, trên thế giới này có bán thuốc hối hận sao? Thật muốn đi mua một bình trở về a!

Ân Y Vũ cười khổ, bên trong lòng của nàng chậm rãi rơi vào vực sâu không đáy!

Đột nhiên!

“Đại nhân!”

Tiêu Phàm sau lưng nhìn lão đạo gầy còm hèn mọn lúc này lại lập tức tránh thoát khỏi sự giúp đỡ của bọn người Lâm Chính Thiên, sau đó hắn ‘Phù phù’ một tiếng quỳ nằm trên mặt đất, hướng phía sau lưng Tiêu Phàm run giọng nói “Van cầu ngài, xin đừng giết nàng!”

Tiêu Phàm không nói, thần sắc lạnh lùng, nhưng cũng không có lập tức liền hạ sát thủ.

“Mặc dù lão đạo cùng người nhà họ Ân phần lớn đều không thích hợp, nhưng, lão đạo cùng gia gia của Ân Y Vũ Ân Giang Hải từng kết bái chi giao, quan hệ tâm đầu ý hợp, mà Ân Giang Hải trước khi chết, còn phó thác lão đạo để lão đạo ta về sau chiếu cố Ân Y Vũ nhiều hơn một chút. Cho nên, lão đạo ở đây khẩn cầu đại nhân tha Ân Y Vũ một mạng!” Lão đạo gầy còm hèn mọn dùng sức dập đầu, run rẩy nói.

Mà hắn một động tác này của hắn tựa hồ lại xúc động đến ám thương trong thân thể, khóe miệng lập tức liền chảy ra một tia máu đỏ tươi, để cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Tiêu Phàm vẫn y nguyên không nói, hắn nhìn chằm chằm Ân Y Vũ, hắc bạch phân minh trong con mắt tản ra quang mang hờ hững cùng vô tình.

Ân Y Vũ bị Tiêu Phàm nhìn như vậy, nàng chỉ cảm thấy là tê cả da đầu, lưng phát lạnh, trong lòng tràn đầy cảm giác mãnh liệt khó mà nói rõ áp bách cùng cảm giác khẩn trương, trái tim phanh phanh đập liên tục, thật giống như tùy thời đều muốn nhảy ra lồng ngực.

“Đại nhân, van cầu ngài!”

Nhìn thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, lão đạo gầy còm hèn mọn trong miệng lần nữa cầu khẩn, hơn nữa là trùng điệp dập đầu, cái trán cùng mặt đất phát ra tiếng vang trầm nặng.

Mà hắn sau khi hắn dập đầu lần này trong thân thể thương thế lập tức bộc phát, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, mắt tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, cả người liền ầm vang ngã xuống, khí tức trở nên cực kỳ suy yếu.

“Lão già!” Lâm Chính Thiên kinh hô, vội vàng tiến lên.

“Lão đạo!” Trương Phi Dương đồng dạng vội vàng tiến lên.

Bỗng dưng!

Sát cơ trong ánh mắt Tiêu Phàm rốt cục chậm rãi thu lại, hắn chậm rãi buông xuống Ân Y Vũ!

Từ trong trí nhớ của Mạc Không Phong, Tiêu Phàm biết lời nói của lão đạo gầy còm hèn mọn nói không ngoa!

Ân Giang Hạo trên thực tế là nhị gia gia của Ân Y Vũ, mà Ân Giang Hải đã qua đời kia mới chính là ông nội Ân Y Vũ, đương nhiên, xưng hô phía trên đều xưng là gia gia!

Ân Giang Hải chính là một kiểu người không giống như toàn bộ Ân gia, cùng rất nhiều người có tính cách cao ngạo trời sinh nhà họ Ân khác biệt, hắn làm người hào sảng phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, trên thân cũng không có bất kỳ hành động gì đáng khinh, cùng lão đạo gầy còm hèn mọn tính tình hợp nhau, quan hệ xác thực tốt vô cùng.

Lão đạo sĩ gầy còm được lão bằng hữu trước khi lâm chung nhờ vả, vì cháu gái duy nhất của mình mà cầu tình, cũng là hợp tình hợp lí.

Mà hắn vừa rồi chủ động xuất thủ, thậm chí không tiếc trọng thương, cũng là vì nguyên nhân này.

Tiêu Phàm mặc dù sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, nhưng hắn lại không phải là kẻ thật sự tuyệt tình vô tính, bởi vì nếu là thật sự là tuyệt tình vô tính, vậy hắn căn bản liền không phải là người.

Bất kể thế nào thì lão đạo gầy còm những ngày này dù nói thế nào, đối với mình đều phi thường tận tâm tận lực, Tiêu Phàm nể tình, xem trên mặt mũi của lão đạo gầy còm tình cảm những ngày này cũng có thể tha Ân Y Vũ một mạng.

Nhưng, tình cảm cùng mặt mũi của lão đạo sĩ hiện tại xem như đã sử dụng hếtở đây, về sau nếu lại đối đầu Ân Y Vũ, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không lại có bất kỳ lưu tình nào.

“Khụ khụ khụ!”

Sau khi được Tiêu Phàm buông ra, Ân Y Vũ lập tức xụi lơ ngồi trên mặt đất, sắc mặt nàng đỏ bừng, hai mắt bởi vì thiếu dưỡng khí mà sung huyết, trên cần cổ tuyết trắng xuất hiện một vòng dấu tay xanh tím, che lấy yết hầu, trong miệng ho khan không ngừng cùng miệng mở lớn để hô hấp!

“Đại tiểu thư!”

Trợ thủ thư ký của Ân Y Vũ vào lúc này là rốt cục miễn cưỡng ổn định tâm thần, nàng sợ hãi kêu lấy, vội vàng lao đến!

“Ân Y Vũ, ngươi hẳn là cảm tạ Tiêu Dao Tử, bởi vì hôm nay nếu không phải Tiêu Dao Tử hắn lấy trọng thương của bản thân làm đại giá toàn lực bảo hộ ngươi, ngươi vốn hẳn là phải chết không nghi ngờ!” Tiêu Phàm cúi đầu, lạnh lùng nhìn xem Ân Y Vũ nói.

Ân Y Vũ không có trả lời, nàng gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, trong mắt tràn đầy quang mang phức tạp.

“Nhưng chỉ một lần này mà thôi, nếu như lần sau ngươi tái phạm đến trong tay của ta, ta tuyệt đối sẽ không có lưu tình thêm một chút nào, mà khi đó, đừng nói là Tiêu Dao Tử, xem như Thiên Vương lão tử tới cũng không thể nào cứu được ngươi!” Tiêu Phàm lãnh đạm nói.

“Khụ khụ khụ!”

Ân Y Vũ vẫn ho khan không ngừng cùng kịch liệt hô hấp thở gấp, ngực chập trùng không ngừng, sau đó nàng được trợ thủ thư ký nâng đỡ đứng lên, nhìn Tiêu Phàm, không nói một lời!

“Các ngươi đi thôi, mặt khác, đem người của các ngươi cũng đều mang đi!”

Tiêu Phàm từ tốn nói, quay người, sau đó hắn khoát tay, đại môn liền tự động mở ra, lập tức phía sau cốp xe của Ân Y Vũ cũng theo đó mở ra.

Ba thi thể trên mặt đất là hai tên bảo tiêu cùng Diệp Phong trống rỗng lơ lửng bay lên, chậm rãi bay ra, chuẩn xác rơi vào bên trong đằng sau cốp xe, sau đó, phía sau cốp lập tức đóng lại.

Ân Y Vũ giữ im lặng, nàng nhìn Tiêu Phàm thật sâu một chút, rốt cục không còn ho khan, sau đó nàng hít sâu một hơi, quay người, liền được trợ thủ thư ký đỡ lấy hướng về bên ngoài chậm rãi đi đến.

Đi ra khỏi cửa chính, ngồi lên xe, đóng lại cửa xe, trợ thủ thư ký run rẩy nổ máy, sau đó khởi động xe, trước lúc rời đi, Ân Y Vũ quay đầu nhìn Tiêu Phàm lần nữa một chút, sau đó liền quay đầu, nhìn về phía trước.

Xe rất nhanh liền biến mất tại bên trong tầm mắt của mọi người!

Tiêu Phàm quay người, hắn đi đến trước mặt lão đạo gầy còm, tiện tay một chưởng vỗ lên trên lồng ngực của hắn, lập tức, một cỗ linh khí liền tràn vào thể nội của lão đạo gầy còm này, khiến cho sinh cơ khắp nơi trên thân thể lần nữa lập tức liền khôi phục tất cả.

“Được rồi, đứng lên đi, đơn giản tĩnh dưỡng một chút, ngày mai liền không có việc gì!” Tiêu Phàm thản nhiên nói.

“Đa tạ đại nhân!”

Tiêu Phàm lời còn chưa dứt, lão đạo gầy còm hèn mọn liền từ bên trong hôn mê tỉnh táo lại, hắn lập tức từ dưới đất bò dậy, sắc mặt mặc dù còn có chút tái nhợt, nhưng xem ra đã không còn đáng ngại nữa, nhìn Tiêu Phàm lập tức tràn ngập cảm kích nói.

Tiêu Phàm thở dài, lắc đầu, quay người rời khỏi.

Lưu lại sau lưng bọn người Lâm Chính Thiên còn có chút sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment