Trời lúc này trở về chiều, ánh mắt trời khuất xuống phía dưới. Trong một sơn cốc nhỏ có ba người cùng với hai ma thú đang đứng ở đó. Một con ma thú to gấp mấy lần con voi, nó giống như một con sư tử chỉ khác là nó có thêm một cái cánh giống như cánh dơi khá lớn, trên đầu của nó có một cái sừng màu tím giống như pha lê tim, toàn thân bốc ra ngọng lửa màu tím nhè nhẹ. Nó đang gặm cắn thịt một con ma thú được nấu nên cùng với dược liệu bốc ra mùi hương thơm ngát. Bên cạnh nó là một con sư tử giống như nó nhưng nhỏ hơn đang nhai ngấu nghiến một con ma thú khác.
Trên chiếc bàn đá có hai nữ một nam. Nam là một thiếu niên anh tuấn với mái tóc màu bạch kim mặc một bộ y phục áo khoác ngoài màu xanh, ở bên trong là màu đen đang cầm trong tay một chiếc đũa gắp lên một miếng thịt nhẹ nhàng đút vào mồm. Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc bạch y, phía sau lưng nàng một chiếc lơ màu hồng kéo dài. Thiếu niên nhẹ nhàng gắp lấy một miếng thịt lớn đưa vào bát của thiếu nữ.
Đối mặt với hai người là một nữ tử mặc y phục màu trắng, đầu tết kim phượng cả người tỏa ra khi chất đầy cao quý. Nữ tử lúc này đang ăn một đống thứ trên bàn. Nàng nhìn về phía bàn thì cảm giác khá là bắt mắt. Trên bàn lúc này đặt một lượng lớn thức ăn nhưng không có nhiều vẫn lấy hai món cá và ma thú làm thực phẩm chính. Ngoài ra còn có một số rau dại và nấm.
Món ăn tráng miệng gốm các loại thức uống màu xanh đỏ và trắng sóng sánh vô cùng bắt mắt, trúng tỏa ra một chút khí lành lạnh mát mẻ. Chúng được đựng trên các loại cốc thủy tinh trong suốt được thiết kế độc đáo. Ngoài ra còn một đĩa hoa quả được trưng vô cùng đẹp mắt.
Nữ tử đầu tết búi phượng sau đó lên tiếng nói: “Ngươi là đầu bếp hay sao? Ta ở trong tông môn cũng chưa từng được ăn những món ngon mới lạ như thế này. Ngay cả đầu bếp trong cung đình hoàng thất Gia Mã đế quốc cũng làm không ngon bằng ngươi. Nếu không phải ta biết ngươi là một luyện dược sư ta còn tưởng ngươi là một đầu bếp cũng nên!?”
Thiếu niên phì cười lên tiếng nói: “Ta học chút tay nghề đầu bếp chẳng qua phục vụ mình ra ngoài dã ngoại một chút thôi. Hơn nữa…” hắn quay sang thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt đầy yêu thương và nhu tình nói: “Tiên Nhi dù là sớm cùng ta có phu thê chi thực nhưng tính ra năm nay nàng mới có mười sáu tuổi vẫn độ tuổi đang lớn ta không hy vọng nàng theo ta kham khổ!”
Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên trong ánh mắt của nàng thoáng qua chút nhu tình. Nàng cũng gắp cho thiếu niên một miếng thịt khá lớn: “Phu quân, chàng cũng ăn đi!”
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: “Ân!”
Nhìn thấy cảnh nhu tình này trong lòng của Vân Vận vừa hâm mộ lại vừa có chút ghen ghét chua chua. Vân Vận đáp lại: “Nữ nhân nào lấy được ngươi thật sự là hạnh phúc!”
Tiêu Sơn thấy vậy cao hứng, hắn gật đầu mỉm cười nói: “Ta cũng nghĩ là như vậy!”
Tiểu Y Tiên nghe được những lời này thì bĩu môi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng lên tiếng có chút khinh khỉnh nói: “Vân Vận tỷ tỷ đừng nghe hắn nói. Tính tình hắn vốn là một tên hoa tâm, ta còn sợ hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đây. Hắn không biết đã lừa bao nhiêu nữ nhân rồi ta còn chưa có biết đây này!?” Tiểu Y Tiên lườm về phía thiếu niên cười nói: “nếu như ta không trông trừng hắn cẩn thận thì không biết hắn sẽ mang về nhà bao nhiêu tỷ tỷ cùng với muội muội nữa!”
“Ách” Tiêu Son cười khổ. Hắn ngẫm nghĩ: “Không phải ta đã dạy cô ấy cái xấu của lão công nàng là phải tận lực dấu diếm cái đẹp thì phải tận lực mà tìm ra khoe khoang hay sao!?”
Vân Vận nghe thấy vậy mỉm cười phong hoa tuyết nguyệt vô cùng xinh đẹp, nàng nói: “Đúng vậy, Tiên Nhi muội muội, muội nên quản giáo hắn tốt một chút sau này tránh hắn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lại rước thêm phiền toái…”
Tiểu Y Tiên gật đầu. Ba người lại tiếp tục ăn, trong lúc đó Tiểu Y Tiên lại tiếp tục hỏi: “Vân Vận tỷ tỷ, ngày mai tỷ sẽ trở về hay sao!?”
Vân Vân nghe được lời này, nàng khe khẽ thở dài, trong con mắt của nàng thoáng qua một tia mất mát. Nàng nhẹ nhàng đặt đũa xuống bát sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở, nàng nói: “Đúng vậy! Ta đã rời đi khá là lâu không thể không trở về được…” Vân Vận trầm ngâm một chút sau đó tiếp tục nói: “nếu như sau này hai người muốn có thể đến Vân Lam tông thăm ta!”
Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu nói: “Nếu như có thời gian rảnh rỗi ta cũng muốn đến đế đô một chuyến!”
Thiếu niên thấy vậy thì đưa ngón tay chỏ lên huyệt thái dương gõ gõ, hắn lên tiếng nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đi ta cũng không thể đưa ngươi tay trắng mà về được…” Từ trong nhẫn trữ vật không gian, thiếu niên lấy ra hai cái bình ngọc tinh mỹ, cùng với một đống bình ngọc con hắn đặt xuống phía trước bàn sau đó lên tiếng nói: “Hai thứ này là để cho Nạp Lan Yên Nhiên!”
Vân Vận tò mò cầm lấy bình ngọc mở ra thử ngửi vài hơi sau đó kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Thứ này là đan dược sao!?” Con mắt của Vân Vận ánh lên nét tinh quang. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn thấy hắn gật đầu Vân Vận lắc lắc đầu, tay ngọc đẩy chiếc bình về phía Tiêu Sơn nói: “Đan dược thì không cần ngươi cũng biết Vân Lam tông chúng ta đã có Cổ Hà đại sư nên ngươi không cần lo lắng!”
“Phì” Tiêu Sơn phì ra một hơi hắn phẩy phẩy tay nói: “Ta mặc dù kém luyện dược sư Cổ Hà một cấp bậc nhưng không có nghĩa đan dược ta luyện so ra kém hắn…” Thiếu niên nói ra trong lời nói mang theo tự tin và kiêu ngạo, hắn chỉ về phía bình đan dược sau đó lên tiếng nói: “Ngươi có biết đan dược này có tác dụng gì hay không!?”
Vân Vận hoàn toàn kinh ngạc bởi lời nói của Tiêu Sơn, nàng mở miệng nói: “ngươi là ngũ phẩm luyện dược sư!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Miễn cưỡng coi là như thế!” Hắn chỉ về phía viên đan dược sau đó lên tiếng nói: “Thứ này có tên là tẩy kinh phạt tủy đan có tác dụng cải thiện thể chất con người mở rộng kinh mạch cường hóa gân cốt kinh mạch tẩy rửa tạp chất của cơ thể con người… Nói đơn giản một chút không có nói ngoa đó chính là biến một người có tư chất bình thường thành một người có thiên phú tu luyện mặc dù chính ta cũng không dám khẳng định quá lớn…”
“Tẩy kinh phạt tủy đan hiển nhiên có tác dụng trọng yếu khác đó chính là tẩy đi đan độc. Hắn lần này Nạp Lan Yên Nhiên đồ đệ của đại tỷ ăn khá nhiều đan dược đi. Thế nên ta khuyên đại tỷ vẫn là nhận lấy đi. Mấy thứ này trong đó có hai viên tẩy kinh phạt tủy đan là tứ phẩm đan dược, một viên ta dành cho tỷ một viên ta dành cho Nạp Lan Yên Nhiên. Bởi vì ta đoán nếu như có viên đan dược tốt như vậy hẳn là đại tỷ sẽ đưa cho Nạp Lan Yên Nhiên đúng không?”
Vân Vận trầm mặc không trả lời, Tiêu Sơn tiếp tục lên tiếng nói: “Ở đây có mấy chục bình đan dược nhị phẩm tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Nó giúp cơ thể bài trừ độc tố đối với đan độc nó khá là hiệu quả. Ta có thể nói một điều chứ, hy vọng đại tỷ không cho ta là nhiều chuyện!?”
Vân Vận gật đầu lên tiếng nói: “ngươi nói đi!?”
Tiêu Sơn đưa tay lên phất phất nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì ước hẹn ba năm sau nàng cùng với Tiêu Viêm, nàng sẽ bi thua hẳn không nghi ngờ gì!”
Vân Vận nghe thấy vậy con mắt mở to kinh hãi lên tiếng nói: “Không thể nào!”
Thiếu niên khoanh tay lại, bộ mặt khinh thường nói: “Không có gì là không thể nào. Hẳn đại tỷ nói cái gì tông môn, rồi đan dược hay bí tịch đi đúng không cái này bỏ qua đi bởi vì ta dám khẳng định Tiêu Viêm cũng có thể nên đừng nói với ta mấy điều ngốc nghếch như vậy!?”
Vân Vận lúc này có chút kinh ngạc sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy ta phải làm sao!?”
Thiếu niên thở ra một hơi sau đó hắn lên tiếng nói: “Việc Nạp Lan Yên Nhiên ta có một cách đó chính là dùng đan dược của ta. Nếu như Vân Vận đại tỷ không tin có thể để Cổ Hà kiểm tra thoáng qua một chút đi…” Thiếu niên nhìn về phía bộ mặt như đưa đám của Vân Vận lắc đầu nói tiếp: “Cách hay nhất để cho Nạp Lan Yên Nhiên đi lịch lãm!?”
Nghe thấy vậy Vân Vận có chút nhíu mày sau đó lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn ta để cho Vân Vận ra ngoài giống như ngươi sao!?” thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, Vân Vân nghe thấy lời này thì lắc lắc đầu nói: “Không được như vậy đối với Nạp Lan Yên Nhiên quá nguy hiểm, ta chắc là sẽ không để nàng ra ngoài!”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn khoan tay lại bình thản nói: “Chim non không đối mắt được với bão táp cuồng phong sao có thể giương cánh bay cao. Hơn nữa đại tỷ ngươi chỉ cần phái người lén lút theo bảo đảm an toàn cho nàng là được. Chỉ cần cấp bậc không quá cao hơn so với nàng như vậy hãy mặc kệ nàng đối phó nếu như có người nào cậy già ra mặt vậy thì người theo hộ vệ nàng không ngại mà đánh ra danh hiệu của Vân Lam tông như vậy là được đi!”
Biện pháp của Tiêu Sơn nói ra hoàn toàn hợp lý, dù sao không thể để Nạp Lan Yên Nhiên độc dùng đan dược tăng lên tu vi như vậy sau này có hại mà không có lợi quả thực chính bỏ gốc lấy ngọn. Vân Vận nghe thấy vậy thoáng trầm tư một chút sau đó nói: “ta sẽ suy nghĩ!”
Hắn lên tiếng nói tiếp: “Đúng rồi còn chiêu tiểu long quyển phong tốt nhất tu luyện là lúc đấu khí còn nhỏ yếu. Đấu khí nhỏ yếu sẽ dễ không chế hơn sau này dù có nên cao cấp hơn cũng là thuận lý thành chương. Chiêu này không cần luyện lại cũng tự thành. Ở cấp bậc thấp tu luyện đỡ nguy hiểm cùng với dễ thành công hơn rất nhiều..”
Vân Vận chỉ gật đầu nhè nhẹ nói: “Ta đã biết!”
Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu, hắn tiếp tục vào bữa ăn của mình…
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuống sơn cốc càng làm cho sơn cốc trở nên xinh đẹp hơn. Tia ánh náng chiếu xuống bị hơi nước trong không khí tách ra chia làm bảy màu sắc khác nhau vô cùng xinh đẹp. Thiếu niên mỉm cười nhìn về phía cảnh này, đứng bên cạnh hắn là hai nữ nhân.
Nữ nhân mặc áo bào trắng, đầu búi tóc phương lên tiếng nói: “Tiên Nhi muội muội chúng ta vẫn là từ giã ở đây thôi! Sau này chúng ta sẽ gặp mặt…”
Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Ngày nào đó ta nhất định sẽ đến đó hy vọng lúc đó Vân Vận tỷ sẽ dẫn ta thăm quan đế đô!”
Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng xuất hiện một nụ cười mê người: “Nhất định rồi!” Ngay sau đó nàng quay về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Dược Sơn, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không!?”
Thiếu niên nghe thấy vậy ngẩn người ra, hắn quay đầu về phía Tiểu Y Tiên thấy được Tiểu Y Tiên quay mặt đi không nhìn hắn. Thiếu niên đưa ngón tay chỏ lên gãi gãi mũi, hắn khoanh tay trước ngực cười nói: “Được rồi!” Hắn đánh ánh mắt về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng lại ăn dấm chua đấy hả!?”
“Hứ” Tiểu Y Tiên hứ nhẹ một tiếng nói: “Ta không có!”
Vân Vận ở trước dẫn đường, thiếu niên phất nhẹ tà áo sau đó nhanh chóng bước theo sau. Hai người tiến vào một ngã rẽ khuất bóng đến khi Tiểu Y Tiên không nhìn thấy được nữa. Tiểu Y Tiên nhìn thấy như vậy thì tức giận chà chà chân nói: “Tốt nhất hai người không xảy ra chuyện gì nếu không hừ hừ…” Nàng giơ nắm đấm lên quơ quơ.
Hai người lúc này đi đến một khu vực khá là vắng vẻ, Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi cười nói: “Đại tỷ có chuyện gì thì nói đi!?”
Vân Vận nghe thấy thế thở ra một hơi, nàng lên tiếng nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi vài điều…” nàng nhìn chằm chằm về phía thiếu niên sau đó tiếp tục lên tiếng nói: “Ta biết được năng lực của ngươi cùng với Tiểu Y Tiên thế nên ta đưa ra một yêu cầu hy vọng hai người sẽ gia nhập Vân Lam tông? Cái này chính là thỉnh cầu của ta!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày hắn lắc lắc đầu nói: “Cảm ơn lòng tốt của đại tỷ, đáng tiếc ta sẽ không đầu nhập thế lực nào cả. Hiện giờ ta nghĩ ta đã có đủ thực lực để bảo vệ bản thân và Tiên Nhi. Nếu như một ngày nào đó ta cảm giác được mệt mỏi sẽ suy nghĩ về vấn đề này!”
Nghe thấy vậy Vân Vận khe khẽ thở dài, nàng sớm đã biết việc này nhưng vẫn muốn thử vận may. Thiếu niên tiếp tục nói: “nếu như không có việc gì ta muốn trở lại với Tiên Nhi!”
Vân Vận nghe thấy vậy cảm giác trong lòng có chút chua xót, nàng lên tiếng hỏi: “Ngươi rất yêu thích Tiên Nhi muội muội sao!?” Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, Vân Vận nói: “Ta hiểu rồi!”
Vân Vận chớp chớp đôi mắt, nàng lên tiếng nói: “Ta cũng phải cảm ơn ngươi vì ngươi đã tặng cho ta đan dược lấy giúp ta tử linh tinh!”
Thiếu niên nghe được những lời này thì nhíu mày lại hắn lắc lắc đầu cười nói: “Nhờ có ngươi mà ta mới có được tử tinh dực sư vương tính toán là không ai nợ ai đi!”
Vân Vận lắc lắc đầu nói: “Không là ta nợ ngươi!” Sau đó nàng hơi đỏ mặt lên tiếng nói tiếp: “Ngươi quay mặt đi, ta có thứ này tặng ngươi như vậy ta sẽ tính ra không nợ ngươi…”
“ách” Thiếu niên hơi ngẩn người sau đó hỏi: “Thứ gì vậy!?”
“Ngươi quay mặt đi!” Vân Vận đỏ ửng mặt lên tiếng nói: “Khi không có lệnh của ta không chó phép ngươi quay mặt lại, nhớ nếu không đừng trách ta…” nữ đấu hoàng cường giả đưa ra nắm đấm quơ quơ hăm dọa giống như ngươi phạm sai lầm như vậy thì đừng trách ta.
Thiếu niên trầm ngâm lên tiếng nói: “Được rồi!” Hắn xoay người rời đi.
Thấy hắn đã quay người đi, Vân Vận đỏ ửng mặt tiếp tục nói: “Cấm ngươi quay đầu lại!”
Thiếu niên nói giống như chém đinh chặt sắt: “yên tâm, ta sẽ không quay lại đâu, ta thề đấy!”
Vân Vận nghe được nhưng lời này thì tựa hồ hơi an tâm, nàng len lẽn liếc hắn thấy hắn không có quay đầu về phía mình. Vân Vân hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó khuôn mặt thoáng hiện lên nét ửng đỏ, ngón tay chậm rãi giải khai chiếc váy, theo ngón tay Vân Vận vẽ hạ, một thân thể hoàn mỹ mềm mại giống trong rừng rậm.
Ưu nhã thoát y, Vân Vận đem chiếc áo giáp kì dị lưu chuyển kim quang bên trong, nhẹ nhàng lấy xuống, sau đó thoáng ngượng ngùng, vội vã mặc lại y phục. Nàng không hiểu tại sao lúc này lại làm như vậy chỉ là muốn đền đáp hắn đã giúp mình một chút mà thôi, nhưng trong đó chất chứa một chút tình cảm của nàng.
Nữ tử quay đầu lại thì thấy bộ mặt dâm đãng của thiếu niên nhưng không phải là hắn quay đầu lại. Không biết từ lúc nào trên tay hắn đã cầm một chiếc gương sáng quắc vô cùng tinh mỹ hoàn toàn là phản chiếu đạt đến độ 99%. Nữ tử cực độ xấu hổ, hắn thề không hề vi phạm nhưng hắn lại dùng cái gương.
Hai má của nữ tử đỏ ửng, mặt phập phùng, thiếu niên thấy vậy vội vàng thu chiếc gương lại sau đó hắn huýt gió làm như không nghe thấy gì. Nữ tử tiến tới đấm thật mạnh vào lưng của hắn làm cho hắn ngã nhúi nhùi như chó ăn *. Mặt mũi của hắn méo mó quay sang nhìn về phía Vân Vận nói: “Đai tỷ ngươi đây là làm gì a!? Ta rõ ràng không vi phạm ngươi tại sao còn đánh ta a!?”
Vân Vận vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má ửng đỏ như cánh hoa đào, khi nàng tức giận trông cũng vô cùng xinh đẹp. Nữ tử lên tiếng nói: “ngươi còn dám nói!”
“Ách!” Thiếu niên nhún nhún vai giống như mình vô tội.
Nữ tử quơ quơ nắm đấm nói: “Có cần ta dạy cho ngươi một bài học hay không!?”
Thiếu niên đưa hai tay đầu hàng nói: “Hahahaha, cái này thì không cần đâu! Không phải tỷ tỷ đưa ta đến đây để cảm ơn ta sao? Như vậy cảm ơn xong rồi ta muốn quay về!” Hắn xoay người muốn ba chấn bốn cẳng nhanh chóng luồn mất.
Ai ngờ Vân Vận cắn môi quát lên: “Đứng lại!”
Thiếu niên đứng ngẩn người lại mặt méo mó hỏi: “Đại tỷ a, ngươi còn không phải cảm ơn ta xong rồi ta mới đi sao!?” Trong lòng thì thầm mắng rõ ràng là cố ý thay quần áo trước mặt người ta rồi lại còn cấm người ta không được quay đầu lại không phải sao? Đây rõ ràng là cô ý
“Ngươi…” Vân Vận chưa gặp loại người nào vô sỉ như hắn. Nàng hít một hơi sau đó một tay cầm lấy bộ áo giáp đưa về phía Tiêu Sơn nói: “Cái này là hải tâm chi giáp, làm từ một loại kim loại sản sinh ra từ trong bụng của lục giai hải ma thú tam vĩ lam kình, lực phòng ngự của nó, tùy theo lực lượng của chủ nhân...Ngươi mấy lần giúp ta, cái này coi như thù lao ta cấp cho ngươi. Ngươi nhận lấy đi!”
Thiếu niên chỉ về phía hắn sau đó hắn suy ngẫm một chút: ”Dù ta không cần nhưng không có nghĩa Tiên Nhi không cần, vẫn cầm lấy mang cho nàng đi!” Thiếu niên tiến tới cầm lấy bộ y phục này sau đó mỉm cười vuốt vuốt bộ y phục nói: “Cảm ơn!”
Nữ tử lắc lắc đầu mím mím môi nói: “Không có gì!” Nàng xoay người đi sau đó nói: “Ta đi rồi! Nếu như hai người có chuyện có thể đến Vân Lam tông tìm ta!”
Thiếu niên nhún nhún vai mỉm cười nói: “Được rồi ta đã biết!” Nữ tử vận dụng đấu khí vào hai cánh, một đôi cánh màu xanh xuất hiện sau lưng mình. Đôi cánh khe khẽ rung lên, bất chợt một âm thanh làm cả người nàng run lên. Âm thanh vang vọng từ phía sau nàng: “Thật là thơm a!”
Nữ tử quay đầu lại thì thấy được tên thiếu niên kia đang đưa mũi lên bộ giáp của mình hít lấy hít để giống như chó ngửi thấy c*t vậy vô cùng tham lam hít lấy hít để hít như chưa bao giờ từng được hít. Nữ tử cắn răng lên tiếng giận dữ nói: “ngươi!”
Đáp lại hành động này của nữ tử là con mắt ngơ ngác như nai con của thiếu niên cùng với một tiếng: “Hử”
“Hừ” Nữ tử hai má ửng đỏ, đôi cánh rung lên. Dáng người ưu nhã bay vút lên trên không trung.
Thiếu niên thu chiếc bảo giáp vào trong trữ vật giới chỉ sau đó đứng khoanh tay nhìn nàng trên bâu trời. Hắn nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng nói: “Huýt hiu…” Sau đó hắn xoay người rời đi.
Hắn lúc này đi ra ngoài thấy được Tiểu Y Tiên đang đứng đó nhìn về phía hắn, thiếu niên mỉm cười nói: “Tiên Nhi!”
Tiểu Y Tiên lúc này hai tay ôm ngực, bàn chân hơi dậm trên đất, nàng quay ngoắt đầu đi hứ một tiếng: “Hứ”