Một quả cầu lửa khá lớn được hình thành. Nó phát nổ có hình dáng giống như một cây nấm tròn trịa. Khu vực mấy chục trượng bị nó nổ thành phấn vụn. Thanh niên thấy vậy phá lên cười. Hắn cười ngào nghễ. Miệng của hắn lẩm bẩm: “Chiêu thức mới sáng tạo này quả thực rất mạnh mẽ! Mới có cho vào một chút hai loại dị hỏa mà đã có uy lực như vậy... Nếu như sau này ta dùng ba loại dị hỏa, hay bốn loại dị hỏa thì uy lực sẽ ra sao nhỉ!?”
Khóe miệng của Tiêu Sơn nhếch lên, miệng của hắn cong thành hình trăng rằm, ánh mắt hơi ngước lên tạo ra sự cao ngạo. Đột nhiên toàn thân của Tiêu Sơn lóe ra năm màu, trên người hắn mặc lên một bộ áp giáp năm màu. Hắn giơ tay lên, trong tay của hắn lại xuất hiện hai ngọn lửa, lần này chúng bốc ra rừng rực, cao ngất. Hai tay của hắn chập vào nhau, hai ngọn lửa nhanh chóng hòa hợp với nhau tạo ra một quả cầu ánh sáng phát ra hai màu vàng kim và bạc trắng. Quả cầu lơ lửng, quay tròn trên tay phải của Tiêu Sơn.
Bàn tay trái của Tiêu Sơn lại xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa này là ngọn lửa bình thường do thiên hà nguyên lực biến thành, lực lượng của nó khá yếu. Quả cầu lửa trên tay phải của Tiêu Sơn quay tròn hút lấy lực lượng của ngọn lửa màu đỏ kia. Sau đó quả cầu có thêm một màu mới là màu đỏ nhưng ánh sáng màu đỏ phát ra so với hai màu còn lại có vài phần yếu ớt.
Nhìn quả cầu lửa hai màu rưỡi to bằng quả bóng nhỏ trong tay của mình thì Tiêu Sơn khe khẽ liếm môi. Chiếc lưỡi đỏ quẹt qua chiếc môi một chút thì giọng nói của hắn đồng thời phát ra: “Quả cầu bé nhỏ ta nên đặt cho ngươi cái tên gì đây? Bạo viêm tinh, ngươi nghĩ sao nhỉ!?” Mặc dù biết quả cầu lửa không có ý thức nhưng Tiêu Sơn vẫn vui đến nỗi muốn chia sẻ nó với người khác.
Tiếng nổ kinh động đám người Tiểu Y Tiên khiến ấy người họ vội vàng tìm tới chỗ Tiêu Sơn tu luyên. Lúc này, họ thấy được trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một quả cầu lửa khá đẹp. Toàn thân của hắn mặc lên một bộ áo giáp năm màu sáng chói và xinh đẹp. Mái tóc bạc phất phơ trong gió của hắn khiến cho hắn càng thêm tuấn tú. Thanh niên cầm trong tay quả cầu trực tiếp ném về phương xa.
Quả cầu lửa im lặng bay đi không mang theo bất kỳ sức mạnh nào. Nó giống như một quả bóng bình thường bị người ném đi. Khi người ta nhìn vào sẽ có cảm tưởng nó hoàn toàn vô hại. Tình hình này quả thực có chút quỷ dị. Khí quả cầu bay khá xa Tiêu Sơn thì nó bắt đầu có biến động. Quả cầu hơi rung rung lên. Nó có rút lại sau đó đột nhiên nổ tung giống như một trái bom bị ấn kíp.
Oanh!
Một vụ nổ lớn vang lên. Một cây nấm lửa được hình thành từ quả cầu lửa. Năng lượng hủy diệt, từ hư không khuếch tán ra, không gian trong khoảnh khắc nổi lên trận trận rung động, một vách đá cao ngất trong khoảng thời gian ngắn bị xung động bao bọc khiến cho nó bị nghiền nát thành phấn.
Ở phía trước, sóng lửa rung chuyển bạo dũng ra. Lấy vị trí vụ nổ mạnh làm trung tâm, tất cả sinh vật trong phạm vi xung quanh, đều gánh chịu đả kích man tính hủy diệt. Sóng lửa hai màu rưỡi vàng kim, bạc trắng và đỏ chậm rãi kéo dài ra ngoài tới cả trăm thước rồi mới từ từ tiêu tán. Đám người Tiểu Y Tiên trợn tròn mắt nhìn cảnh này. Uy lực của chiêu này có thể so với đấu vương cường giả đánh ra.
Toàn thân của Tiêu Sơn ướt đẫm mồ hôi, hắn vuốt ngược tóc của mình lại, khóe miệng nhếch lên: “Bạo viêm tinh sao? Uy lực không hề yếu a!” Sau đó hắn quay về phía đám người Tiểu Y Tiên, nụ cười thoải mái xuất hiện trên mặt của hắn mặc dù khuôn mặt của hắn tại thời điểm hiện tại này đã trở nên tái nhơt.
Học viện Già Nam...
Tại một biệt viện lớn, cả căn nhà được xây dựng theo hình một cái đỉnh lô có ba chân. Quả thực cái biệt viện này có vài phần kỳ quặc. Một thanh niên với mái tóc màu bạch kim mặc một thân y phục màu xanh lam bước ra khỏi cánh cửa ở đó. Theo sau hắn là một lão già khá lớn tuổi mặc một bộ y phục màu xám tro, đi theo hắn là một vài thành niên khác.
Không ngờ lão già này lại tự mình tiễn đưa thanh niên có mái tóc bạch kim này. Khi đoàn người đi qua đây thì đám người học viên ở trong sân lại với lão già mặc y phục màu xám tro này cực kỳ cung kính. Thanh niên với mái tóc màu bạch kim cúi chào lão già cùng với mấy thanh niên: “Đa tạ Hỏa lão đạo sư cùng các vị học trưởng đã chỉ giáo tận tình!”
“Không có gì, việc nên làm!” Lão già đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng, ánh mắt mang theo vài phần tinh quang nhìn về phía thanh niên nói: “Khụ, khụ... Bạch Thanh Ngọc, ngươi vốn là học viên của đạo sư Nhược Lâm. Một lão già như ta thật sự không tốt xen vào trong này. Nhưng luyện dược hệ mới có thể dành cho ngươi được môi trường tốt nhất. Ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút. Dù sao không có lão sư chỉ giáo thì cấp bậc luyện dược khó mà tăng tiến!”
Bạch Thanh Ngọc mỉm cười thân thiện nhìn các học viên ở đây cùng lão già. Lão già đang nói chuyện với hắn là hệ trưởng của luyện dược hệ. Trong nội học viện có hai thế lực lớn mà bất cứ ai cũng cần phải kiêng kỵ. Thế lực thứ nhất đó là luyện dược hệ. Bởi vì luyện dược sư trên đại lục có địa vị đặc thù. Cho nên, luyện dược sư hệ hoàn toàn độc lập với nội viện và ngoại viện. Không có bất luận kẻ nào có thể nhúng tay vào công việc của bọn họ. Cho dù người đó có là phó viện trưởng. Thế lực thứ hai là đội Chấp Pháp. Nơi đó cường giả như mây. Hơn nữa do họ chức vụ đặc thù nên bọn họ cơ hồ có đặc quyền tự ý bắt người. Đắc tội với bọn họ là cực kỳ phiền toái.
Tiêu Sơn bình thản khom người với lão già mặc áo bào tro: “Cảm ơn Hỏa lão đạo sư có ý tốt! Bạch Thanh Ngọc sau khi trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ...” Nói xong hắn xin phép lão già cùng với vài thanh niên trở về.
Một thanh niên tuấn tú thể hiện ra vài phần lười nhác hướng lão nhân kia nói: “Đạo sư, ngươi thấy hắn thế nào!?”
Lão nhân mặc áo bào tro nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, mới gần mười bảy tuổi đã có được thành tựu phi phàm như vậy, quả là một nhân tài tiềm năng a. Hơn nữa, hắn không dựa vào sư phụ lại có thể tự thành luyện dược sư, người này chắc hẳn phải là một kỳ tài. Hơn nữa, Lục Mục vừa tháng trước hắn là nhị tinh đấu sư!?”
Thanh niên nhẹ nhàng gật đầu, hắn bình đạm nói: “Đạo sư, chắc chắn là như vậy!”
Lão nhân cười khổ sau đó nói: “Hiện giờ hắn đã là tam tinh đấu sư. Một tháng tăng lên một tinh. Cái tốc độ này quả thực làm cho người ta sợ hãi...”
Thanh niên Lục Mục quay về phía lão nhân hỏi: “Đạo sư, nếu như ngươi muốn chúng ta có thể tìm mọi cách kéo hắn vào luyện dược hệ!”
“Không cần, ta không muốn hắn đối với chúng ta xuất hiện phản cảm. Dù sao luyện dược hệ mang lại lợi ích không nhỏ. Nếu như hắn suy nghĩ kỹ có thể gia nhập chúng ta...” Lão già đưa bàn tay nhăn nheo lên cằm vuốt vuốt chòm râu của mình: “Luyện dược hệ hoàn toàn độc lập với nội viện và ngoại viện. Ngoài ra, cũng không hề có xung đột quá lớn với cả hai, nếu như Bạch Thanh Ngọc này có hứng thú qua luyện dược hệ, ta cũng không phải lo lắng tìm kiếm một đệ tử ưu tú nữa.” Hỏa lão nhân liếc mắt về phía Bạch Thanh Ngọc ở xa xa, nhàn nhạt nói.
Đôi chân của Bạch Thanh Ngọc chậm dãi dẵm lên đất bằng. Hắn trầm ngâm một chút, khóe miệng lẩm bẩm rất nhỏ: “Lần này thu được bốn loại tử hỏa của hỏa thú có màu xanh lam, có màu đỏ, có màu vàng và có màu trắng. Với bốn loại hỏa này hẳn có thể dựa vào tính bài xích của mấy loại nửa với nhau sáng tạo ra chiêu đấu kỹ mới, uy lực hẳn sẽ tăng cường cao lên mấy lần...”
Nói là làm, Bạch Thanh Ngọc trực tiếp tìm một khu vực vắng vé rộng rãi trong một khu rừng nhỏ tìm hiểu chiêu thức mới. Đây là chiêu thức do hắn tự nghĩ ra, chỉ sau khi thu thấp được mấy loại tử hỏa của mấy học trưởng trong luyện dược hệ thì hắn mới dám thực hiện.
Trong tay trái của hắn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam, tay phải xuất hiện ngọn lửa màu trắng. Hai tay của hắn xuất hiện hai ngọn lửa khác nhau, hai bàn tay từ từ áp xúc lại với nhau.
“Ầm!”
Ngọn lửa vừa tiếp xúc với nhau trong nháy mắt, một âm hưởng như tiếng sấm rền bắt đầu từ trong lòng bàn tay Bạch Thanh Ngọc bạo phát ra. Nhất thời, trên hai tay của hắn, da tróc thịt bong, máu tưới giàn giụa. Nếu bàn tay không có đấu khí bảo hộ sợ rằng phải bị nổ tung tại chỗ.
Bạch Thanh Ngọc chửi lớn: “Bài xích lại mạnh như thế!? Ta còn không tin vào tà!”
Trong con mắt màu xanh nước biến của Bạch Thanh Ngọc lóe lên một tia âm trầm. Hai hàm răng khẽ cắn vào nhau, hắn đem lực lượng lại một lần nữa ép hai tay vào với nhau. Trong mỗi bên mắt của hắn đều là hình của hai ngọn lửa.
Cự ly giữa 2 lòng bàn tay, chẳng qua chỉ nửa cm mà thôi. Nhưng chỉ với nửa cm này cũng đã làm cho Bạch Thanh Ngọc đem từng tia lực lượng của mỗi tế bào trong cơ thể hoàn toàn điều động ra, mới có thể chậm rãi tiến gần lại.
Máu tươi từ lòng bàn tay không ngừng tuôn chảy xuống, ngọn lửa có hai màu xanh trắng. Bắt đầu từ từ gặp được áp súc. Song hiển nhiên, Bạch Thanh Ngọc trong lúc áp súc cũng phải gánh chịu sự phản phệ của hai loại nửa này. Trong một khắc, Bạch Thanh Ngọc rốt cục kêu một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi lọt vào trong hỏa diễm, trong khoảnh khắc liền bị đốt cháy thành khói đen.
Bạch Thanh Ngọc gào lên: “Ta còn không tin tà? Dung hợp! Dung hợp cho ta!”
Hai màu ngọn lửa xanh và trắng mỗi khi tiếp xúc đến một điểm giới hạn, vô luận Bạch Thanh Ngọc làm sao áp súc, cũng không chịu dung hợp lại. Đồng thời, theo Bạch Thanh Ngọc không cam lòng hung hăng áp bách, năng lượng trong hai luồng hỏa diễm, cũng bắt đầu dần trở nên điên cuồng.
“Bùm!”
Một âm thanh sấm rền nổ vang, miệng của Bạch Thanh Ngọc trực tiếp bị xé rách, nhìn quả cầu lửa giống như một quả cầu điện đang không ngừng lóe ra tia lửa mang hai màu xanh trắng, con ngươi Bạch Thanh Ngọc co rút nhanh, hắn biết, đây là hiệu cảnh báo năng cuồng bạo sắp bạo tạc...
“Viêm Hỏa Chi Chủ cho ta trấn áp!”
Trong nháy mắt này, con người của Bạch Thanh Ngọc bỗng nhiên nảy lên một đoàn mờ mịt nhưng mà đầu ngón tay hắn trong lúc này trở nên linh hoạt giống như mây trôi nước chảy. Ngọn lửa trên 10 ngón tay cấp tốc di chuyển, một tia đấu khí do Viêm Hỏa Chi Chủ vận chuyển ra quán chú trong đó...
Theo đấu khí Viêm Hỏa Chi Chủ quán dung vào bên trong, đám lửa hai màu bắt đầu trở nên an tĩnh. Dưới con mắt của Bạch Thanh Ngọc, chúng dần dần hòa hợp với nhau sau đó hình thành một quả cầu lửa sáng chói phát ra hai màu xanh trắng. Bạch Thanh Ngọc liếm mép nhếch miệng cười: “Thành công!”
Hắn lại thử tiếp tục dung nhập hai loại lửa màu vàng và đỏ vào với nhau. Hai loại lửa này kết hợp với nhau lại không có bất cứ phản kháng giống như hai loại lửa trước kia. Nó dung hợp với quả cầu thành một quả cầu bốn màu với ánh sáng lờ mờ.
Một quả cầu mang bốn màu sắc xanh, đỏ, trắng, vàng to bằng quả bóng chày tụ tập trên tay của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc hướng về phía xa ném mạnh quả cầu đi. Quả cầu giống như một quả bóng bay đi khá xa. Nó bay trong không khí mà không mang theo bất kì tiếng động nào. Nó hoàn toàn an tĩnh đến chút quỷ dị.
Đến khoảng cách cả trắm thước thì nó bắt đầu bạo động. Đột nhiên nó hơi co rút sau đó nổ tung tạo ra một cây nấm lửa lớn. Sóng của nó tạo ra khiến cho khu vực trung quanh mấy chục trượng bị đánh nát. Uy lực này quả trực đủ để đả thương nặng một đại đấu sư tứ tinh.
Nhìn thấy vụ nổ này, Bạch Thanh Ngọc có vài phần vui vẻ. Hai bàn tay đưa lên thấy một đoàn máu thịt bê bết. Bất quá đấu khí khiến cho nó nhanh chóng kết vảy. Vết thương của Bạch Thanh Ngọc tăng nhanh tốc độ khôi phục so với bình thường rất nhiều. Hắn thở dài khe khẽ nhìn về phía vết thương. Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đám thuốc trị thương bột rắc nên bàn tay của mình sau đó đem vải trắng bao bọc.
Bởi vì vụ nổ thế nên có đám học viên ở học viện chú ý đến. Một số người rối rít chạy đến khu vực này xem chuyện gì đã xảy ra. Bạch Thanh Ngọc cũng lười để ý đến họ. Khi thấy mấy học viên chạy đến, hắn chỉ hàm hồ đáp lại qua loa sau đó rời đi mà thôi.
Khi đi vào sâu trong khu vực học viên bất chợt có vài âm thanh làm cho Bạch Thanh Ngọc phải để ý đến. Đôi tai của Bạch Thanh Ngọc vểnh lên, hắn có vẻ nghe thấy được âm thanh của một số người đang nhắc đến.
Một thiếu nữ hốt hoảng mặc áo đỏ chạy đến Bạch Thanh Ngọc nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, không xong rồi! Thực sự không xong rồi!”
Nghe được âm thanh này thì Bạch Thanh Ngọc hoàn toàn không hiểu gì cả. Cái gì mà không xong với cả không đúng kia chứ? Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Tuyết Ny học tỷ, có việc gì cần sự giúp đỡ của ta sao!?”
“Hừ, việc này do ngươi gây ra hiển nhiên ngươi phải đi giải quyết!” Tuyết Ny bĩu môi nhìn về phía hắn. Sau đó nàng trực tiếp dùng tay kéo mạnh ôm vào trước ngực mình lôi hắn đi: “Việc này do học đệ gây ra a, học đệ không đi giải quyết thì không được!”
“A” Tay Bạch Thanh Ngọc bị Tuyết Ny lôi đi. Tay của hắn bị áp lên bộ ngực khá lớn của Tuyết Ny. Một cảm giác mềm mại và tê dại, bồng bềnh từ cặp ngực đó truyền vào cánh tay của Bạch Thanh Ngọc làm cho hắn hơi run lên. Cái cảm giác này thực sự rất phê. Hai má của Bạch Thanh Ngọc hơi đỏ lên, hắn hẵng giọng nói: “Tuyết Ny học tỷ, tay ngươi...”
Tuyết Ny đang lôi kéo hắn mới giật mình tỉnh lại. Nàng thấy đôi gò bồng của nàng bị ép bởi cánh tay của Bạch Thanh Ngọc. Đôi gò bồng ấy còn đang rung rinh, hai má của Tuyết Ny đỏ bừng hốt hoảng vội đẩy hắn ra, miệng nàng hét lên: “Aaaa...” Nhưng nàng không có kêu hắn là sắc lang.
Đám học viên nhìn thấy hai người thì chỉ chỉ chỏ chỏ này nọ khiến cho Tuyết Ny càng xấu hổ hơn. Bạch Thanh Ngọc cười khổ, hắn chăm chú nhìn về phía Tuyết Ny. Bị một mỹ nam tử nhìn chăm chú vào khiến cho hai má của nàng đỏ ửng như ứ màu. Bạch Thanh Ngọc hỏi: “Tuyết Ny học tỷ đến cùng thì chuyện gì vậy!?”
Tuyết Ny cầm tay hắn kéo đi, khi bàn tay nàng chạm vào tay của hắn thấy được tay nàng hơi run lên. Tuyết Ny lên tiếng nói: “Chuyện này là do ngươi gây ra, Việc này thực sự không thể nói rõ. Ngươi mau đến tận nơi xem sẽ biết là chuyện gì!”
Bạch Thanh Ngọc trực tiếp bị lôi đi. Hắn bị người kéo đến khu vực chuyên để học viên quyết đấu. Trên đường hắn nghe loáng thoáng cái gì mà Bạch Hạm cùng với Tiêu Ngọc gì gì đó. Khi đến trường quyết đấu thì thấy đông nghịt một đám học viên. Trên đài là hai thiếu nữ xinh đẹp. Một thiếu nữ mặc một bộ màu xanh làm phát ra khí chất mát mẽ, đôi chân dài thon gọn ẩn lấp bởi chiếc quần dài, trong tay nàng cầm một thanh kiếm tuyệt đẹp màu xanh lam. Một thiếu nữ khác mặc một bộ y phục màu đỏ, thân hình nồi lõm tuyệt đẹp, khuôn mặt của nàng có phải phần xinh đẹp.
Khóe miệng của Bạch Thanh Ngọc giật giật: “Tiêu... Tiêu Ngọc và Bạch Hạm!?” Hắn cảm giác chuyện này có gì kỳ quái. Hai người này vì cái gì lại ở trên đài kia chứ? Quả thực là trái đất tròn a. Thế nào tháng trước tặng kiếm thì tháng này Tiêu Ngọc đã mang kiếm ra sử dụng rồi... Đầu của Bạch Thanh Ngọc to như cái đấu, hắn cũng không ngu ngốc. Hắn có thể loáng thoáng hiểu được chuyện gì đang xảy ra và chuyện gì sắp xảy ra!