Trời lúc này đã trở về đêm tối. Lúc này toàn bộ Tiêu gia đã náo loạn nên hiển nhiên Tiêu Sơn cũng không để ý đến điều này. Trời lúc này đã tối như mực nhưng đôi mắt của Tiêu Sơn lại hoàn toàn có thể nhìn trong đêm. Hắn cũng biết đây là do công pháp mà hắn tu luyện.
Trên cửa thành mấy tên binh lính đang liên tục ngáp ngủ. Thời gian bây giờ cần là phải ra khỏi thành. Mặc dù chưa đến canh ba nhưng dù sao cửa thành sẽ sớm đóng lại, hắn cần ra trước khi cửa thành đóng lại. Hắn quét qua tường thành một chút, hắn rõ ràng cảm giác được mình hình như đang bị theo dõi. Chính xác là có khá nhiều người theo dõi, hơn nữa có hai bên theo dõi nhân số nhưng không ít. Tiêu Sơn hơi cau mày lại sau đó dảo bước ra khỏi thành...
Hắn trong lúc này chứa đựng trong lòng hoàn toàn là lửa giận. Hắn muốn bầm thây kẻ đã đánh chủ ý với mẫu thân cùng với Mị Nhi của hắn thành vạn mảnh. Tuy mẫu thân của hắn chẳng qua là một mẫu thân tiện nghi khi hắn trọng sinh mà thôi nhưng từng ánh mắt ấm áp, từng sự quan tâm ấy hắn tuyệt đối không quên, không có cách nào quên được. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nắm chặt lên bộ vị trái tim của mình. Hắn hừ nhẹ một tiếng nhìn về phía con đường tối, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn nặng lẽ bước về phía trước.
Trời lúc này đã trở về tối, thời gian đã đến. Tiêu Sơn còn nghe văng vẳng âm thanh của côn trùng vang lên. Hắn nhíu mày lại vẫn thấy được mấy thế lực đi theo hắn nhưng hắn không có vội. Hắn vẫn bình tĩnh đi về phía trước....
Một áo bào xám trung niên lão nhân lúc này ngồi ở một chiếc ghế bình thản, khuôn mặt cực kỳ âm trầm nhìn về phía trước. Ở phía trước có hai người nữ nhân hoàn toàn hôn mê nằm dưới đất. Trong con mắt của lão nhân thi thoảng lóe lên ánh mắt cực kỳ dâm tà khi nhìn về phía hai nữ nhân này. Một trung niên nữ nhân mặc dù có chút lớn tuổi nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, một thiếu nữ khác chỉ khoảng mười bốn tuổi vô cùng xinh đẹp, thanh thuần. Hai người đều là cực phẩm trong hàng mỹ nữ.
Một trung niên lão nhân khác, trên mặt có một bộ râu dài, hắn mặc một bộ đồ màu đen, hắn vuốt vuốt râu nhìn về phía trung niên lão nhân nói: "Mộc Ân, ngươi lần này mời lão phu đến chỉ để đối phó với một tên tiểu tử mao đầu con chưa dứt sữa thôi sao?" Trong giọng nói của trung niên lão nhân này rõ ràng mang theo vẻ không vui. Điểm kỳ dị của lão nhân này là một bên tay của lão biến thành một cánh tay gấu trông vô cùng dữ tợn.
Trung niên lão nhân Mộc Ân cười nhìn về phía trung niên lão nhân mặc áo bào đen nói: "Mặc lão, không phải lão có sở thích bóp chết thiên tài từ trong trứng nước sao? Mặc dù kẻ lão phu sắp đối phó chẳng qua chỉ là một tiểu tử còn chưa dứt sữa nhưng tiểu tử này có chút quỷ dị. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn..." Trung niên lão nhân Mộc Ân lắc đầu.
Trung niên lão nhân gọi là Mặc lão cũng không có tiếp tục nói gì mà chỉ khoanh hai tay ra phía sau lưng của mình trầm ngâm trong chốc lát. Năm xưa lão khiếm khuyết nhân tình của Mộc Ân hiện nay không ngờ Mộc Ân lại dùng thứ này để buộc lão. Mấy ngày trước lão đến thăm Mộc Ân không ngờ Mộc Ân hắn lại đưa ra chủ ý này. Đường đường là một trong những trưởng lão của Mặc gia, lão cũng rất để ý đến mặt mũi. Nhưng lão quả thực không thích cái lão nhân này, hắn chính là một tên ti bỉ, thích chiếm lợi ích nhỏ của người khác, hơn nữa vô cùng nhỏ mọn.
Một đại hán cầm đầu vội chạy đến cung kính trước mặt Mộc Ân: "đại quản gia, hắn đã tới!"
Mộc Ân cười lạnh nói: "Hắn không có mang theo người khác!" Đại hán gật đầu, Mộc Ân trong con mắt lóe lên sát khí, hắn vỗ bàn một cái: "Đúng là tiểu tử cuồng vọng không biết sống chết!"
"Uhm" Lúc này hai nữ nhân đã tỉnh dậy. Hai người đều hoảng sợ nhìn về phía mọi người. Khắp nơi đều là một đám đại hán cùng với hai lão đầu. Trung niên lão nhân cười dâm tà đi về phía hai nữ nhân. Hai nữ nhân lúc này bị trói cùng với bịt miệng. Đấu khí không thể vận chuyển. Hai người điên cuồng đạp lùi lại, thấy vậy hắn phá lên cười.
Hắn tiến tới túm lấy cằm của hai nữ nhân. Bộ mặt dâm tà của hắn nhìn về phía hai nữ nhân: "Hắc, hắc... ta rất muốn biết cái cảm giác khi chơi các ngươi trước mặt hắn sẽ như thế nào. Một người là mẫu thân của hắn, một người là tình nhân của hắn. Chắc hẳn đây sẽ là chuyện vô cùng mỹ vị...." Hai nữ nhân liều mạng lắc đầu. Hai người liên tục lắc đầu, cả người họ run lên. Nước mắt không ngừng tuôn ra không biết là sợ hãi còn là lo lắng.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, bóng hình một nam nhân cao lớn tiến về phía trước. Hắn nhìn trung quanh lúc này đã có một đám người chờ sẵn ở đó. Có khoảng hơn chục người, tu vi người nào cũng ở tầm trên đấu sư cảnh giới. Trung niên lão nhân Mộc Ân thì là đại đấu sư, còn một người khác đứng bên cạnh lão bộ dạng vô cùng nhàn nhạ làm cho Tiêu Sơn kinh hãi. Nếu như so sánh khí thế thì lão nhân này so với Tiêu Chiến hay Cát Diệp mà hắn đã gặp thì mạnh mẽ hơn nhiều. Tiêu Sơn cũng không biết hắn thuộc cảnh giới nào nhưng chỉ hy vọng không vượt qua đại đấu sư mà thôi.
Trung niên lão nhân Mộc Ân cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Tiểu tử ngươi đã đến!"
Tiêu Sơn đôi mắt đỏ bừng bừng, trên mắt của hắn chứa đựng đầy những tia máu. Mắt của hắn lúc này gần như đã biến thành màu đỏ. Hắn điền cuồng gào lên: "Thả mẫu thân của ta ra! Ta đã đến đây rồi các ngươi còn không thả!" Thấy Tiêu Sơn tiến tới hai nàng liên tục phát ra âm thanh ư ư... hai người liều mạnh lắc đầu. Trong con mắt đều chứa đựng lo lắng cùng với sợ hãi.
Trung niên lão nhân Mộc Ân cười dâm tà, đôi mắt hắn híp lại nhìn về phía hai nữ nhân sau đó quay về phía Tiêu Sơn nói: "Tiểu tử ta không thể không nói ngươi là ngu ngốc còn là không có đầu óc đây! Ngươi nghĩ trong trường hợp này nếu ngươi là ta ngươi sẽ lựa chọn thả người sao?"
Tiêu Sơn nhin quanh hai bên. Hắn lúc này từ từ tiến bước về phía trung niên nhân. Đám người đều đứng đó cản đường. Tiêu Sơn cau mày lại lên tiếng nói: "Vậy các ngươi không thả người sao?"
Trung niên lão nhân Mộc Ân cười lạnh nói: "Ha, tiểu tử ngươi chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!" Hắn phất tay quát lớn: "Các ngươi lên đánh tên tiểu tử kia cho lão phu một trận. Chỉ cần không đánh chết hắn là được. Lão phu muốn trước mặt hắn cho hắn thấy được lão phu chơi mẫu thân cùng với tình nhân của hắn như thế nào. Lão phu rất muốn nhìn thấy bộ mặt của hắn lúc đó...." Nói xong lão phá lên cười.
Tiêu Sơn nghe thấy những lời này thì một cơn giận bùng nổ khó nén lại sộc thẳng lên não của hắn. Hắn muốn bây giờ là giết chết lão nhân kia. Nhưng lão nhân kia đứng bên cạnh một hắc bào lão nhân có cánh tay gấu quái dị Tiêu Sơn có hai lựa chọn. Một là bắn ra viên đan dược sau đó mang theo mẫu thân và Tiêu Mị bỏ chạy. Nhưng mang theo hai người bỏ chạy thì chắc chắn cầm chắc cái chết. Hắn phải làm quyết định thât nhanh...
"Vèo..."
Một âm thanh phát ra cực nhanh. Một viên đan dược tròn máu trắng bắn về phía trung niên lão nhân Mộc Ân. Trung niên hắc bào lão nhân nhanh chóng vọt tới đướng chắn trước người của lão nhân kia nói: "Cẩn thận..." Hắn vung tay lên một quyền bắn ra đấu khí màu tím đánh thẳng về phía viên đan dược.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, khói trắng phát ra khắp nơi làm cho thị lực của người ta gần như không thấy bất cứ thứ gì. Tốc độ của Tiêu Sơn cực kỳ nhanh, cả người hắn bốc ra ngọn lửa lao thẳng về phía Mộc Ân. Một số người trong đó cảm thấy chân tay bủn rủn hét lên: "Trong khói có độc..."
Mộc Ân cả kinh vận khởi khôi giáp đấu khí nhưng đã muộn, độc tố đã nhiễm lên thân thể của hắn làm cho chân tay của hắn bủn rủn. Đấu khí không có cánh nào vận chuyển. Hơn nữa khói trắng hoàn toàn làm cho hắn mất phương hương. Một bàn tay lạnh như băng túm lấy bả vai của hắn. Mộc Ân kinh hãi bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt vô cùng giận dữ của Tiêu Sơn đang nhìn về phía mình.
Oanh!
Một âm thanh vang lên, cả người Tiêu Sơn không ngờ lại bị một người nào đó tung chưởng từ phía sau lưng đánh manh lên. Cả người hắn mang theo cảm giác tê giật giống như điện giật. Thân thể của hắn lê dài trên đất tạo ra một vết rạch dài. Từ phía miệng của hắn phun ra một ngụm máu. Hắn cảm giác lúc này xương bả vai cùng một số chỗ xương cốt đều có dấu hiệu vỡ vụn. Hắn cố gắng đứng lên nhưng cực kỳ khó khăn.
Thiên hà nguyên lực nhanh chóng vận chuyển, tốc độ chữa trị nhanh chóng khôi phục. Nhưng trong chốc lát hắn khó mà gượng dậy được. Miệng của hắn lại tiếp tục hộc ra máu. Màu tuôn từ mũi cùng miệng của hắn tạo ra một vũng máu dưới đất. Không chỉ là xương cốt mà nội tạng cũng bị thương,
Khói dần dần tan đi, mọi người đều nằm la liệt dưới đất. Một trung niên lão nhân bình thản đứng ở dưới đó. Trên người xuất hiện một bộ khôi giáp màu tím vô cùng hoa mỹ. Lão nhìn trung quanh thì thấy đám người kia hoàn toàn vô lực nằm la liệt dưới đất duy chỉ có trung niên lão nhân Mộc Ân còn có chút khí để nói chuyện: "Tiểu tử không ngờ ngươi lại ngoan độc như vậy. Còn không mau đưa thuốc giải?"
Trung niên lão nhân Mặc lão có chút kinh hãi, hắn không ngờ độc dược này lại ảnh hưởng tới hắn, đấu khí của hắn bị suy giảm nhưng cũng không nhiều. Tiêu Sơn phun ra một ngụm máu nói: "Thuốc giải, ha... vốn không có ngươi chờ chết đi!"
Lão nhân Mộc Ân cười gằn nói: "Vậy cũng chưa chắc. Mẫu thân cùng với tình nhân của ngươi cũng bị trúng độc. Hẳn ngươi cũng nghĩ đến việc này. Lão phu hẳn đoán được trên người ngươi có giải dược đi!" Nói xong hắn đánh ánh mắt về phía trung niên lão nhân nói: "Mặc lão phải nhờ người ra tay rồi!"
Lão nhân tên Mặc lão gật đầu một cái. Lão lặng lẽ tiến tới gần Tiêu Sơn. Hắn quét qua Tiêu Sơn một chút sau đó dừng lại trên hai chiếc nhẫn của hắn. Lão nhân cầm lấy tay của Tiêu Sơn khiến cho Tiêu Sơn giật mình khuôn mặt khẽ biến sắc. Chiếc nhẫn cổ không ngờ lại là một chiếc nhẫn bình thường lão đã dùng linh hồn quét qua nhưng không có phản ứng gì. Còn một chiếc nhẫn khác lại chứa đựng toàn bộ là dược liệu. Hắn lại tiếp tục quét toàn bộ thân hình của Tiêu Sơn nhưng cũng không có phát hiện được gì.
Lão nhân tên Mặc lão vốn cũng không phải kẻ ngu. Hắn biết rõ biểu hiện vừa rồi của Tiêu Sơn chắc chắn thuốc giải trên người của hắn. Bàn tay túm lấy đầu của Tiêu Sơn mạnh mẽ ấn mạnh xuống đất nói: "Mau giao ra giải dược nếu không ngươi sẽ chết..."
Tiêu Sơn bị ấn mạnh đầu xuống đất, hắn cảm giác đầu của mình giống như muốn nứt ra. Nhưng hắn vẫn cứng miệng cười gằn nói: "nếu như ta giao ra hẳn chúng ta chết nhanh hơn a. Các ngươi nhất định sẽ giết người diệt khẩu!"
Lão nhân Mặc Lão cười nói: "Tiểu tử có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng ngươi nên biết có một số việc so với chết còn đánh sợ hơn..." Nói xong hắn bẻ quặt tay của Tiêu Sơn phát ra một tiếng rắc khá lớn. Xương cánh tay của Tiêu Sơn hoàn toàn bị lão nhân bẻ gãy, hắn hét lớn một tiếng, cảm giác này quả thực vô cùng đau đớn. Hơn nữa lão nhân này đấu khí không ngờ lại thuộc lôi hệ làm cho hắn có cảm giác điện giật vô cùng không thoải mái.
Tiêu Sơn thở ra hồng hộc, cả người hắn đầy là máu và mồ hôi. Lão nhân cười lạnh nói: "Tiểu tử vẫn còn cứng miệng!"
Thấy lão nhân tiếp tục muốn bẻ gãy bên tay còn lại của hắn Tiêu Sơn vội vàng hô lên: "Dừng, được rồi ta giao ra thuốc giải nhưng hy vọng một điều ngươi có thể tha cho mẫu thân cùng với Tiêu Mị được không? Nếu không dù gì cũng là chết!"
Lão nhân thấy vậy nhìn về phía Mộc Ân, Mộc Ân gật đầu một cái. Lão nhân kia lên tiếng nói: "Được ta hứa với ngươi!"
Tiêu Sơn dùng một cánh tay con lại lấy ra một bình ngọc. Hắn chỉ về phía mấy người Tiêu Mị và mẫu thân của hắn nói: "Ngươi hãy cho họ ăn đan dược này vào đi. Ta chỉ hy vọng ngươi giữ lời hứa! Ta muốn trước khi chết có thể nhìn thấy họ ăn vào đan dược..."
Nghe thấy vậy Mặc lão có chút nghi kỵ đan dược là giả ngay lập tức biến mất. Dù gì đan dược này có là giả thì chết cũng là chết Mộc Ân không liên quan tới hắn. Hắn đang đi thì Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Trước khi chết ta chỉ muốn hỏi một điều được không?"
Mặc lão nghe thấy vậy ngẩn người: "Ngươi nói đi!?"
Tiêu Sơn thở ra nói: "Rõ ràng khói đã che kín vậy tại sao ngươi biết được ta sẽ đánh lén Mộc Ân!?"
Mặc lão nghe thấy vậy gật đầu bình thản nói: "Tất cả là nhờ con mắt này..." hắn chỉ về phía con mắt của mình nói: "Mắc gia ta có một loại công pháp bí tịch chuyên nhằm vào chuyển các bộ phận của ma thú lên con người. Chính cánh tay hắc địa hùng của ta cũng là nhờ đại trưởng lão giúp đỡ. Còn con mắt này là hắc lôi xà. Nó có tác dụng giống như mắt rắn..."
Tiêu Sơn hoàn toàn hiểu ra được điều gì. Mắt của rắn có thể phân biệt ra nhiệt độ của môi trường xung quanh. Thông qua nhiệt độ Mặc lão có thể phát hiện hắn tiến tới bắt cóc Mộc Ân. Tiêu Sơn cười nói: "Đa tạ ngươi đã giải thích..."
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Bình ngọc trong tay của Mặc Lão không ngờ phát ra một tiếng nổ lớn đáng sợ. Tiêu Sơn bật phốc dậy. Hắn trong tay lại xuất hiện một bình ngọc khác. Lão nhân bị bình ngọc phát nổ trong lúc hóa giải đấu khí khôi giáp. Hắn bị bất ngờ một kích trí mạng. Hắn đây quá tự phụ không nghĩ đến mình sẽ gặp cảnh này.
Cả thân mình của lão nhân bắn mạnh ra, miệng hộc máu tươi. Tiêu Sơn điên cuồng ném bình ngọc về phía lão nhân nói: "Chết đi, chết đi...."
Oanh!
Oanh!
...
Hắn không biết đã ném ra bao nhiều bình ngọc chỉ đến khi thấy thân thể của lão nhân hoàn toàn nát bất thì hắn mới dừng lại. Tiêu Sơn nhìn về phía đám đại hán thì cười lạnh. Dù hắn bây giờ phế một tay chí ít vẫn còn sức để giải quyết đám này. Hắn cầm lấy đại đao lê lết dưới đất, đi qua một người hắn không ngại chém xuống một đao đưa tiễn đám người kia một đoạn.
Cả người hắn bị máu vấy vào, hình tượng hắn lúc này giống như ma thần tái thế. Tiêu Sơn cầm đao tiến về phía lão nhân Mộc Ân. Lão nhân này liên tục lùi về phía sau, miệng lão cầu xin: "ngươi đừng giết ta. Ô... ô... là ta có mắt không tròng, ngươi tha cho ta một mạng..."
Tiêu Sơn đưa đao lên nhìn về phía lão nhân. Lão nhân càng hoảng nói: "Ngươi không thể giết ta. Ta là người của Mộc gia nếu ta chết ngươi cũng sẽ không được yên thân đâu. Mộc gia sẽ đuổi cùng giết tận ngươi... Khắp Gia Mã đế quốc sẽ không có chỗ ngươi dung thân..."
Tiêu Sơn bình thản nói: "nếu ta tha ngươi liệu ta có được sống hay sao, Mộc gia các ngươi sẽ tha cho ta sao?"
Mộc Ân nghe thấy vậy giật mình nói: "Tất nhiên rồi, ta sẽ xin với gia chủ xóa tội cho ngươi. Hơn nữa việc này ta không nói, ngươi không nói ai biết đây!?"
Tiêu Sơn cười khổ: "ngươi biết cái gì là giết người diệt khẩu không!?"
Thanh đại đao nhanh chóng chém xuống người của Mộc Ân. Mộc Ân nhìn chằm chằm đại đao đang tiến tới hắn. Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng: "Không!" Thanh đại đao đã chém thẳng vào cổ của hắn làm cho đầu cùng thân của hắn lìa khỉ nhau. Màu từ cổ của hắn phún phát ra ngoài.
Tiêu Sơn thở ra hồng hộc nói: "ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc!"
Hắn tiến về phía mấy người Tiêu Mị, hắn dùng thân thể sức lực cuối cùng mang theo mấy viên đan dược đưa vào miệng của hai người. Hai người nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Hắn lúc này sức lực hoàn toàn cạn kiệt, hắn chỉ nghe được loáng thoáng tiếng gọi của mẫu thân hắn và Tiêu Mị: "Tiêu Sơn ca ca, Sơn Nhi..." hay đại loại gì đó nhưng hắn không nhớ rõ.