Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 20

Ngày hôm sau là đi tây tuyến. Lộ trình tây tuyến so với đông tuyến xa hơn rất nhiều. Chủ yếu là đi thăm Kiền Lăng cùng Pháp Môn Tự, vì đường xa, nên thời gian đi xe cũng dài, vì thế mọi người đều tranh thủ ngủ một chút.

Ngày thứ ba chủ yếu là đi trong nội thị, Chung Cổ Lâu, Minh Tường Thành, bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, buổi tối đi Hoa Sơn. Gần mười giờ mọi người bắt đầu lên Hoa Sơn, Mộ Phi khi đó còn ồn ào đi trước, có người không để ý tới gã, mới đầu còn khuyên gã không nên đi bên đó, sau lại phải đi theo.

Buổi tối lên núi, hừng đông có thể đón gió đông, xem mặt trời mọc. Rất nhiều du khách đến Hoa Sơn không phải chỉ đi ngắm núi non mà là để ngắm mặt trời mọc, cho nên rất nhiều người chọn buổi tối lên núi.

Đường lên Hoa Sơn cũng không phải dễ đi, mà đi buổi tối cũng có cái hay, đó là mình không nhìn thấy vách núi, cư nhiên sẽ không sợ hãi, đến ngày hôm sau xuống núi mới phát hiện ra đường thực sự là khó đi như vậy.

Mộ Phi rơi vào trường hợp đó.

Ngắm mặt trời mọc, cảnh đẹp như vậy,có mệt đến chết cũng thấy đáng giá, đợi cho đến khi bọn họ xuống núi, gã trợn tròn mắt, không thể tin những gì mình nhìn thấy: “Chúng ta tối qua lên bằng đường này sao? Không thể tin được, mình có khả năng đi được lên đỉnh.”

Diệp Vĩ Gia vỗ vai gã, cười nói: “Cũng không phải là lên ở chỗ này, đường lên Hoa Sơn không phải chỉ có một con đường này.”

Mộ Phi cảm thấy có chút sợ hãi, nếu tối qua gã rẽ ở chỗ ngã ba, chẳng phải là sẽ rơi xuống tan xương nát thịt sao? Nghĩ tới đây, gã không khỏi run rẩy.

Có du khách tối qua cũng lên, giờ đang chuẩn bị xuống núi, nói chuyện: “Nghe nói năm nao ở Hoa Sơn cũng có người rơi xuống khỏi vách núi, nên cẩn thận một chút.”

Mộ Phi lắc đầu, không dám nghĩ nhiều, nói với Diệp Vĩ Gia: “Lần sau có đi núi thì đừng có rủ tôi, tôi nhát chết lắm, còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”

Diệp Vĩ Gia cười nhạo hắn một phen, liền không để ý tới gã, theo Mộ Hàn tìm đường xuống núi.Đi từ đông đến tây loanh quanh cũng mất vài giờ.

Diệp Vĩ Gia khi thấy khối bia đề Hoa Sơn luận kiếm kia liền kích động, trước kia xem anh hùng xạ điêu, có viết Hoa Sơn luận kiếm, không nghĩ bây giờ có thể gặp tấm bia này, không quan tâm là thật hay giả, đều cảm thấy hưng phấn.

Rất nhiều du khách cũng giống cậu, cầm thiết kiếm đứng trước bia đã chụp ảnh.

“Trông thật ngốc nghếch.” – Mộ Phi cười nhạo cậu.

“Tôi khẳng định trước đây anh chưa từng đọc truyện Kim Dung! Tuổi thơ của anh chắc chắn thiếu hụt!” – Diệp Vĩ Gia lườm gã.

Diệp Vĩ Gia nhận thiết kiếm trong tay du khách khác, cảm giác cầm thiết kiếm rất tốt, cậu sửa sang quần áo, tạo dáng để Mộ Hàn chụp ảnh. Dọc theo đường đi, Mộ Hàn đúng là bị biến thành thợ chụp ảnh.

Tuổi thơ? Từ này đối với y sao nghe xa vời thế? Chính y còn không nghĩ ra lúc đó y đang làm gì?

Đang ngây người, thấy Diệp Vĩ Gia kêu y qua chụp ảnh. Mộ Hàn nhờ một đồng nghiệp chụp cho bốn người bọn họ một tấm ảnh, Mộ Phi không cam lòng bị kéo ra, trên mặt là vẻ thản nhiên không biểu tình.

Gã đúng là mệt muốn chết, vừa ngồi lên xe, cảm thấy mệt rã rời, một lát sau liền ngủ. Gã ngồi dựa vào cửa sổ, trên đường đi là ngồi cạnh Diệp Vĩ Gia, nhưng ngủ được một lát, liền thay đổi người. Đợi đến khi tỉnh ngủ, gã mới phát hiện ra mình dựa vào vai Cao Nam ngủ ngon lành, lập tức liền nhảy dựng lên, đầu đụng trần xe, đau đến nhe răng trợn mắt.

Cao Nam ôn nhu nhìn gã, trong mắt ẩn ẩn một tia thương đau, Mộ Phi hung tợn trừng mắt nhìn hắn, Diệp Vĩ Gia nhìn gã cười sung sướng, càng khiến cho Mộ Phi tức điên lên, cố kiềm chế để không mắng cậu ngay trên xe.

Điểm đến cuối cùng trong nội thị đó là Đại Thanh Thực Tự, Thư Viện Môn, rừng bia, Nhạn Tháp lớn nhỏ. Buổi tối tám giờ ở Quảng trường Nhạn Tháp xem biểu diễn nhạc nước, đây là nơi biểu diễn nhạc nước lớn nhất châu Á, quả thực rất đẹp.

Thời điểm nước phun lên, Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Phi chạy tới bên hồ, người ta đã cấm không được xuống, nhưng du khách luôn thích tới đó để chụp ảnh, cảnh tượng đẹp như thế luôn làm cho người ta không kìm lòng mà muốn lưu lại, thậm chí là muốn đến gần một chút.

Diệp Vĩ Gia và Mộ Phi nhịn không được chạy xuống, còn kéo cả Mộ Hàn và Cao Nam xuống theo. Nước được phun ra theo âm nhạc, thanh mà động, nước lạnh đột nhiên phun lên, bắn tung tóe lên người bọn họ.

Rõ ràng đã sớm không còn là trẻ con, nhưng lúc này đều là tâm tình của trẻ con, muốn trẻ lại để lại làm trẻ con lần nữa, vui chơi thỏa thích.

Buổi tối trở lại khách sạn, Diệp Vĩ Gia vẫn còn hưng phấn, lại nghe thấy Mộ Hàn nói chuyện điện thoại với Lâm Phỉ Phỉ, liền ngồi trên giường nhìn Mộ Hàn, cậu nghĩ nếu Lâm Phỉ Phỉ cùng đi lần này thì hay biết bao.

Đợi Mộ Hàn nói chuyện điện thoại xong, Diệp Vĩ Gia liền hỏi: “Phỉ Phỉ có chuyện gì sao? Vì sao lần này cô ấy lại không đi?”

Mộ Hàn đặt điện thoại lên bàn, mệt mỏi tựa vào ghế: “Cũng không có chuyện gì, cô ấy không thích đi cùng đoàn.”

Hồi học đại học, Diệp Vĩ Gia rất ít đi du lịch, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi du lịch cùng Lâm Phỉ Phỉ lần nào, điểm này đương nhiên là cậu không biết.”

Nhắc tới Lâm Phỉ Phỉ, cậu lại nhớ đến lập trường của mình.

Diệp Vĩ Gia kiên định nói: “Mộ Hàn, bất luận thế nào, tôi cũng muốn đem Phỉ Phỉ cướp về.”

Mộ Hàn hơi sửng sốt, tay không tự giác nắm chặt lại, nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát, tự mình bình tĩnh lại, liền hỏi: “Cậu thích Lâm Phỉ Phỉ ở điểm nào? Vì sao cậu lại thích cô ấy?”

Diệp Vĩ Gia bị câu hỏi của Mộ Hàn làm cho ngây ngẩn cả người, cậu dường như chưa tự hỏi qua vấn đề này, cậu với Lâm Phỉ Phỉ cứ tự nhiên đến với nhau, Lâm Phỉ Phỉ là người nhanh mồm nhanh miệng, thích một người là thích, nàng cũng trực tiếp tỏ tình với Diệp Vĩ Gia, sau đó hai người bên nhau, ba năm.

Mà cậu vẫn luôn bỏ qua một vấn đề trọng yếu, mà vấn đề trọng yếu này lại vừa được Mộ Hàn hỏi, cậu lập tức ngây ngẩn, vì sao mình lại thích nàng, thích ở điểm nào, cậu ngay lập tức không thể nói gì.

Cậu suy nghĩ một lát, nhưng không nghĩ ra cái gì để nói, liền quay sang Mộ Hàn: “Không vì cái gì cả, thích là thích thôi, làm sao có thể hứa hẹn cái gì?”

Mộ Hàn cười khẽ, không nói gì.

Thích chính là thích, vì sao em phải cần thời gian dài như thế để nghĩ về vấn đề này? Vì cái gì em lại có vẻ mặt mất tự nhiên khi nói những lời này?

Kỳ thật, em có thể buông tay được rồi, chính là vấn đề thời gian thôi.

Cậu mua cho Lâm Phỉ Phỉ rối da cùng hình cắt giấy, còn có một chút đồ ăn. Hôm đi làm, cậu mang mấy thứ đó đưa cho Lâm Phỉ Phỉ, nàng cảm ơn, còn hỏi cậu đi Tây An có vui không, cậu vui vẻ kể chuyện, nếu không phải đi làm, cậu có thể kể cả ngày không hết chuyện.

Cậu hẹn trước địa điểm với Lâm Vũ, tan tầm liền mang đồ đi tìm Lâm Vũ.

Lâm Vũ thấy cậu cao hứng, vui mừng nhận quà, hâm mộ nói: “Diệp Tử, công ty ngươi phúc lợi thật tốt, du lịch sáu ngày năm đêm, hiện tại làm gì có công ty nào đãi ngộ tốt vậy, ta cũng muốn đến công ty ngươi làm việc.”

Diệp Vĩ Gia cười: “Đúng, rất tốt, ngươi bỏ bên đấy sang đây cũng được, có người quen cũng tốt.”

Lâm Vũ không khỏi thở dài: “Ngươi cho là ai cũng tốt số như ngươi sao, vào công ty lớn, đãi ngộ tốt, còn ta đây mệnh khổ, mỗi ngày làm như trâu, còn kém lấy quần lót đỏ mặc bên ngoài, đi triển lãm ta là siêu nhân nữa thôi.”

Diệp Vĩ Gia ngẩn ra: “Ngươi mới đi làm không lâu, không đến ba tháng, mà mệt như vậy sao?”

Lâm Vũ khổ sở: “Đúng thế, mỗi ngày cứ như đi đánh giặc ý.”

Diệp Vĩ Gia an ủi hắn: “Ký đến chi tắc an chi (có ai hiểu câu này không chỉ dùm mình), từ từ rồi sẽ đến, hiện tại làm gì cũng không dễ dàng, ngươi xem, một năm ngành của chúng ta có bao nhiêu người ra trường, chúng ta kiếm được việc là tốt lắm rồi.”

Lâm Vũ uống một ngụm bia, thở dài một tiếng: “Ngẫm lại, đi học vẫn là sướng nhất, không có gì phiền não, lại còn được vui chơi giải trí thoải mái.”

“Ta cũng thấy nhớ Dư ca với Lão Tứ.”

Ngẫm lại thời gian học đại học, cái gì cũng không cần quan tâm, khi thi chỉ cần qua là được, sáu mươi điểm là đủ, thời gian chơi còn nhiều hơn thời gian học.

Có khi ngồi nghĩ, làm trẻ con vẫn là thích nhất.

Hai người càng nói chuyện càng hăng, kể lại những chuyện hồi còn học, rồi cười to.
Bình Luận (0)
Comment