Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 48

Diệp Vĩ Gia chưa bao giờ cảm thấy tinh thần không yên như lúc này, nguy cơ tứ phía.

Từ khi cậu cùng Mộ Hàn bên nhau, hai người đều rất thỏa mãn, quan hệ lại được gia đình hai bên tán thành, thậm chí còn muốn hai người kết hôn, nhưng mà hiện tại tự nhiên lại xuất hiện một tên Tề Phong, người này khí thế mãnh liệt, làm cho cậu muốn coi nhẹ cũng không được.

“Lâu lắm rồi cậu không hẹn tôi đi ăn cơm đấy nhá. Sao hôm nay lại tự dưng rủ đi ăn, chẳng lẽ cái nhau với Mộ Hàn?” – Mộ Phi đắc ý dựa vào ghế, bày ra bộ dáng thanh thản.

Diệp Vĩ Gia trầm mặt xuống: “Anh ước chúng tôi cãi nhau à? Tâm tình gì đấy? Chúng tôi cãi nhau để anh ở bên cạnh chế giễu đúng không?”

Mộ Phi cười: “Không phải, tuyệt đối không phải, cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi là người như thế sao? Tôi còn đang mong hai người nhanh chóng đi Hà Lan kết hôn, hiện tại tôi đang rỗi rãi, nhân thể đi chơi cũng tốt.”

Diệp Vĩ Gia lườm hắn một cái, uống ngụm nước, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc thành thật: “Đồng chí Mộ Phi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh.”

Mộ Phi hoảng sợ, ngồi ngay ngắn lại, thái độ cũng thành thật hơn không ít: “Nhìn cậu thế này tôi cũng phải nghiêm túc theo, nói đi, có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ trả lời.”

Diệp Vĩ Gia liền hỏi: “Anh có biết một người tên là Tề Phong không?”

Mộ Phi ngẩn ra, hỏi lại: “Tề Phong? Cái tên này rất bình thường, sao lại hỏi tôi thế?”

“Anh ta là CEO của Tinh Phong Võng Lạc.” – Diệp Vĩ Gia bổ sung.

Mộ Phi nghe vậy, cũng có nhớ ra, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại hỏi tôi về người này?”

Diệp Vĩ Gia kể lại toàn bộ: “Tháng trước, chúng tôi đi hát Karaoke, gặp anh ta ở KTV, anh ta còn cao hứng ôm Mộ Hàn, nói về sau sẽ thường xuyên liên lạc.”

Mộ Phi bừng tỉnh, mặt mày hớn hở: “Ai nha, là tình địch!”

Diệp Vĩ Gia nhíu mày: “Anh nói nhỏ môt chút được không?”

Mộ Phi nháy mắt: “Là thật sao?”

“Đúng thế, Mộ Hàn cũng đã thừa nhận, anh ta trước kia có thích anh ấy.” – Diệp Vĩ Gia mặt không đổi sắc nói.

“Cậu lo anh ta còn thích Mộ Hàn, sẽ tranh với cậu?”

Diệp Vĩ Gia than nhẹ: “Tôi đương nhiên là lo rồi, anh ta thực sự thích Mộ Hàn, mấy hôm nay cứ gọi điện cho Mộ Hàn, hẹn ra ngoài ăn cơm, đây không phải là bụng dạ khó lường sao?”

“Anh ta gọi điện cho Mộ Hàn, làm sao cậu biết?”

“Mộ Hàn nói.”

“Thế thì cậu không cần phải lo lắng, Mộ Hàn thẳng thắn như vậy, có gì cũng đều nói cho cậu, cậu đừng có nghĩ nhiều, Mộ Hàn sẽ không làm gì có lỗi với cậu đâu.” – Mộ Phi cười trấn an.

“Đổi lại là anh, cả ngày cứ có nam nhân quấn lấy người của anh, anh có thể yên tâm sao? Huống chi nam nhân này còn có ý đồ, càng không thể yên tâm được.” – Diệp Vĩ Gia căm giận nói.

Tề Phong này Mộ Phi cũng có biết, khi Diệp Vĩ Gia vừa nhắc đến, hắn đã nghĩ ra ngay, chính là hắn không ngờ Mộ Hàn và Tề Phong lại gặp được nhau, thực là ý trời không thể đoán.

Mộ Phi tiếp tục trấn an cậu: “Mộ Hàn đối với cậu thế nào, chả lẽ chính cậu lại không biết sao? Nó rất tốt, đến mức mà người khác phải ghen tị, cảm tình của nó với cậu rất sâu đậm, người khác không thể làm gì được đâu, chỉ cần cậu đừng làm gì có lỗi với nó là được.”

Diệp Vĩ Gia cười mắng: “Sao anh lại nói khó nghe vậy, sao tôi có thể làm chuyện gì có lỗi được. Tính cảnh giác của tôi rất cao nhá, có nguy cơ là cảm giác được ngay.”

“Được rồi, thoái mái lên, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.” – Mộ Phi cười.

Hai người nói chuyện một lát, Mộ Phi bảo sẽ lái xe đưa cậu về.

Ban đêm, nhiệt độ cũng hạ xuống, hơi nóng ban ngày bị đẩy lui, môt cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm người ta khoan khoái.

Dưới lầu, mùi hoa sơn chi tràn ngập trong không khí, mùi hương thơm ngát, thanh nhã.

Diệp Vĩ Gia vừa liếc mắt liền thấy dưới lầu có một chiếc xe đang đỗ, bên cạnh có hai người. Một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, quần bò, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái, một người mặc tây trang, hai thân hình cao lớn đứng đó, không biết đang nói gì.

“Tình địch?” – Mộ Phi cười sung sướng khi có người gặp nạn.

Diệp Vĩ Gia tức giận trừng mắt nhìn gã, xe vừa đỗ lại, liền nhanh chóng mở cửa xe, lao ra ngoài, cao hứng gọi: “Mộ Hàn, em đã về!”

Mộ Hàn sửng sốt, qua người Tề Phong liền thấy Diệp Vĩ Gia đang đi về phía này, nở nụ cười: “Đã về rồi à!”

Diệp Vĩ Gia đi đến bên người Mộ Hàn, không chút khách khí nhìn Tề Phong, tự nhiên mở miệng: “Tề Phong, Tề tiên sinh đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau.”

Tề Phong khách khí nói: “Không nghĩ cậu còn nhớ rõ tôi, xin chào!”

Diệp Vĩ Gia cười: “Đương nhiên là nhớ rõ rồi, ấn tượng khắc sâu mà.”

Tề Phong nhướn mày cười, khí thế sắc bén: “Tôi cũng vậy.”

“Tề Phong, đã lâu không gặp!” – Mộ Phi đứng cách một quãng xa mà cũng có thể cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm của hai người, đợi một lát mới tiến đến, hắn cười cười vỗ vai Tề Phong, bày ra bộ dáng bạn bè cũ gặp nhau, mặt Diệp Vĩ Gia tối sầm, phóng cho hắn mấy ánh mắt giết người.

Nụ cười của Tề Phong bị kiềm lại. Mộ Phi nhớ rằng hắn không thích người khác tự tiện ôm mình, nhưng vẫn cố tình trêu chọc, khoác vai Tề Phong.

Tề Phong có chút không được tự nhiên, quay sang bên cạnh cười nói: “Mộ Phi, lâu lắm rồi không gặp, mấy năm qua thế nào?”

“Tốt, đương nhiên tốt lắm. Mà tôi thấy cậu còn tốt hơn đấy, không nghĩ cậu lại là CEO của Tinh Phong Võng Lạc! Thế nào, hôm nào tụ tập một bữa chứ?” – Mộ Phi rút tay về, cười sáng lạn.

“Tất nhiên, nhưng mà tôi mới về nước không lâu, cũng không liên hệ với nhiều người, hay cậu liên hệ với bọn họ nhé, tôi sẽ đứng lên chủ chi.” – Tề Phong sảng khoái đáp ứng.

“Tốt!” – Mộ Phi cao hứng đáp.

Diệp Vĩ Gia lôi kéo Mộ Hàn sang một bên, ghé vào tai y, hạ giọng hỏi: “Sao anh lại đi cùng anh ta?”

Mộ Hàn biết Diệp Vĩ Gia lại ghen, cười cười giải thích: “Công ty họ với công ty chúng ta có một dự án hợp tác, anh ta đến bàn chuyện hợp tác thôi.”

“Chuyện công việc sao không nói chuyện ở công ty? Nói gì mà đến cả buổi tối thế?” – Diệp Vĩ Gia căm giận nói.

Mộ Hàn đảo mắt: “Còn em thì sao? Em với Mộ Phi đi đâu?”

“Không có người nấu cơm, hai người cô đơn rủ nhau đi ăn thôi.” – Diệp Vĩ Gia đáng thương nói.

Mộ Hàn cười ra tiếng.

“Tiểu Hàn, cứ như vậy nhé, tôi có việc về trước,em cũng đi nghỉ sớm đi.” – Tề Phong đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.

Lông mày Diệp Vĩ Gia sắp biến thành đường thẳng, Tiểu Hàn, tên hỗn đản này cư nhiên dám gọi Mộ Hàn là Tiểu Hàn, thân thiết vậy sao, đến cậu còn chưa từng gọi thế nữa là.

“Được.” – Tề Phong vẻ mặt sung sướng, híp mắt lại, trong lòng đầy ý cười, ánh mắt quay qua Diệp Vĩ Gia lại lạnh đi mấy phần: “Tôi nghĩ chúng ta sau này sẽ thường xuyên gặp mặt.”

Diệp Vĩ Gia sao có thể sợ anh ta, nghiêm nghị cười nói: “Phải thế không? Nhưng mà tôi thấy có vẻ như không có cơ hội để gặp đâu.”

Tề Phong cười khẽ: “Tôi nghĩ là có rất nhiều đấy, tôi sẽ cướp ý trung nhân của mình về!”

Diệp Vĩ Gia ngẩn ra, tức giận hỏi: “Anh nói thế là có ý gì?”

Tề Phong không đáp, tạm biệt Mộ Hàn rồi chui vào xe, sau đó nghêng ngang rời đi.

Diệp Vĩ Gia đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc xe kiêu ngạo rời đi.

Mộ Phi lo lắng vỗ vai cậu: “Đồng chí Diệp Vĩ Gia, cậu cố bảo trọng, người này rất khó đối phó.”

Diệp Vĩ Gia hung hăng trừng hắn, Mộ Phi cười lớn rời đi.

Mộ Hàn an ủi cậu: “Đừng tức giận, không cần so đo với anh ta, anh ta chỉ nói thế thôi.”

Diệp Vĩ Gia vẫn tức giận như cũ: “Em thấy anh ta không phải nói đùa đâu.”

Mộ Hàn ôm lấy cậu: “Em biết là trong lòng anh chỉ có mình em thôi mà, em chỉ cần nhớ kĩ điều này là đủ rồi, anh chỉ yêu em thôi.”

Lửa giận trong lòng Diệp Vĩ Gia nhanh chóng bị dập tắt, cậu cũng ôm lấy Mộ Hàn nói: “Em cũng yêu anh.”
Bình Luận (0)
Comment